Nghệ Phong sư huynh mời ngồi!
Thủy Nhược Vân làm một tư thế mời Nghệ Phong, con mắt lóng lánh như nước mùa thu, đẹp và tĩnh mịch như nước hồ mênh mông không gợn sóng, tuyệt mỹ khiến người ta cảm thấy chấn động. Làn như trắng như tuyết như ngọc, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn như cánh hoa đào. Mũi ngọc thanh tú tuyệt luân. Tất cả khiến Nghệ Phong cũng không nhịn được thất thần. Thảo nào có thể sánh ngang cùng với tiểu ma nữ. Nhất tiên nhất ma, nhưng hợp nhau lại càng tăng thêm cuốn hút.
Nhược Vân hơi cúi người xuống, lộ làn da trắng nõn, tươi ngon mọng nước. Nghệ Phong xem không bị chút ngăn trở. Ánh mắt Nghệ Phong không lưu dấu vết dời đi. Khi ngồi vào chỗ ngồi, cầm lấy chén trà do đệ tử của Tĩnh Vân Tông đã rót. Hắn tùy tiện nhấp một ngụm. Mùi thơm ngát phả vào mũi, hương vị nồng đậm lan tỏa trong miệng. Cho dù Nghệ Phong không thường xuyên uống trà, hắn cũng biết lá trà này tuyệt đối là trân phẩm tốt nhất.
- Chậc chậc...
Nghệ Phong ra sức uống mấy ngụm. Sau khi uống xong chẹp chẹp miệng, giống như ý vị chưa hết!
Động tác này của Nghệ Phong, khiến tất cả đệ tử của Tĩnh Vân Tông lộ ra ánh mắt xem thường. Một đám đều so sánh Nghệ Phong ngang bằng với một bức tranh thô tục.
Chỉ có Thủy Nhược Vân đối với động tác của Nghệ Phong nhìn như không thấy, nàng thản nhiên nói:
- Không biết Nghệ Phong sư huynh đến Tĩnh Vân Tông ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Nghệ Phong sờ sờ đầu. Sau khi hắn suy nghĩ thật lâu, dưới cái nhìn chăm chú của các đệ tử, Nghệ Phong rất ảo não nói:
- Đã quên!
Một câu nói này, khiến các đệ tử đều ngẩn người. Ngay lập tức rất nhiều người đều cảm thấy tức giận. Nếu không phải do thực lực của Nghệ Phong khiến bọn họ phải kiêng nể, sợ là một đám đã bắt đầu thu thập Nghệ Phong. Từ khi nào Tĩnh Vân Tông bị chơi đùa như vậy.
Thủy Nhược Vân cau đôi mi thanh tú, hơi hé miệng, thấy vẻ mặt ảo não của Nghệ Phong, nàng cũng đành nín nhịn. Thủy Nhược Vân hít một hơi thật sâu, cố gắng loại trừ những suy nghĩ trong đầu mình.
Đối với nam nhân trước mặt này, nàng cũng cảm thấy cố kỵ vạn phần. Những người từng chứng kiến cảnh tượng đó, sợ là không ai lại không cảm thấy cố kỵ. Huống chi đứng phía sau hắn còn có Tà Tông.
Thủy Nhược Vân nhớ tới sự thân mật của nam nhân trước mặt này với Thi Đại Nhi, nàng không khỏi cười khổ một tiếng. Sợ là về sau sẽ phải đối nghịch với hắn! Nhớ tới sự hăng hái của Nghệ Phong ngày đó, cho dù Thủy Nhược Vân vẫn có niềm tin đối với chính mình, cũng cảm giác có chút đau đầu.
- Nếu Nghệ Phong sư huynh không nhớ rõ, vậy từ từ suy nghĩ. Nhược Vân chờ Nghệ Phong sư huynh!
Thủy Nhược Vân nhìn Nghệ Phong nói.
- Nhược Vân, việc này không quan trọng, Kỳ thật ta tới nơi này, quan trọng nhất là vì nhớ nàng. Nàng không biết, ta ngày nhớ đêm mong, cũng đã gầy đến mấy chục cân.
Nghệ Phong nhìn Thủy Nhược Vân nói với vẻ chân thành.
Tuy rằng Thủy Nhược Vân nhìn thấy Nghệ Phong vẫn gầy yếu, nhưng thoạt nhìn thân thể khỏe mạnh hơn so với trước kia. Nghe hắn nói câu đó, trên mặt nàng tránh không khỏi đỏ ửng lên. Nàng đỏ mặt vì cái mặt dày của nam nhân trước mắt.
- Nhược Vân, ta không lừa nàng! Thật sự, ta nhớ nàng muốn chết, đến, cho ta ôm một cái!
Nghệ Phong giang hai tay ra, đến trước mặt Thủy Nhược Vân đầy vẻ mời gọi.
Mặc dù Thủy Nhược Vân biết Nghệ Phong đang nói xằng nói bậy, nhưng vẫn có chút xấu hổ. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng bỏ những lời buồn nôn của Nghệ Phong ra khỏi đầu mình.
- Không phải Nghệ Phong sư huynh vẫn luôn nhớ tới Thi sư muội sao. Sợ là Nhược Vân không nhận nổi!
- Nàng đang ghen sao? Ta cam đoan, thời gian ta nhớ nàng nhiều hơn so với thời gian ta nhớ tới Thi Đại Nhi một chút. Sau khi nhìn thấy nàng, ta mới phát hiện nàng mới là người ta mong nhớ nhất!
Đám đệ tử nghe Nghệ Phong nói vậy, hận không thể sử dụng kiếm đâm hắn thành tổ ong vò vẽ. Bọn họ từng gặp qua những kẻ dối trá, nhưng nam nhân dối trá đến mức buồn nôn như thế, bọn họ vẫn là nhìn thấy lần đầu tiên.
Nhớ tới sư muội giống như thiên tiên của bọn họ bị một người như vậy đùa giỡn, một đám đều hận không thể lột da rút gân Nghệ Phong. Chẳng qua bọn họ cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Bọn họ không thể chọc vào người đứng trước mặt, thậm chí cũng không dám trêu chọc.
- Nhược Vân cáo từ, nếu Nghệ Phong sư huynh nhớ ra điều gì, lại thông báo với Nhược Vân!
Rốt cục Thủy Nhược Vân không chịu đựng nổi những lời điên ngôn loạn ngữ của Nghệ Phong, nàng xin cáo lui, rồi giống như trốn chạy, rời khỏi đó. Thủy Nhược Vân vừa đi như vậy, đám đệ tử này cũng theo nàng rời khỏi.
Nghệ Phong nhìn đại sảnh vắng lặng, hắn không khỏi bất đắc dĩ thở dài một hơi. Thật sự không ngờ được da mặt Thủy Nhược Vân mỏng như vậy. Nếu là Thi Đại Nhi, sợ là muốn nàng xao động một chút cũng không thể. Chênh lệch, đây là sự chênh lệch.
Nghệ Phong rung đùi đắc ý, cảm thấy cần phải cố gắng bồi dưỡng Thủy Nhược Vân. Nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, tương lai nam nhân nói với nàng những lời này khẳng định sẽ rất nhiều. Cho nên hiện tại phải bồi dưỡng khả năng chống đỡ của nàng. Nghệ Phong cảm thấy hắn thực sự quá suy nghĩ cho người khác!
- Vì sao người tốt không được báo đáp chứ? Ta suy nghĩ cho nàng như vậy, ít nhất nàng cũng phải lấy thân báo đáp chứ!
Nghệ Phong bất mãn thì thầm nói vài tiếng.
Nghệ Phong biết hôm nay sợ là sẽ không có cơ hội tìm Thủy Nhược Vân nói chuyện nhân sinh. Không ai tiếp đãi Nghệ Phong. Vậy hắn chỉ đơn giản đi dạo trong Tĩnh Vân Tông. Dường như mọi người đều biết Nghệ Phong. Mặc dù cả đám nhìn Nghệ Phong đầy cảnh giác, nhưng không có một ai ngăn cản Nghệ Phong đi dạo.
Nghệ Phong cũng rất biết chừng mực, không đi dạo vào những khu vực quan trọng trong Tĩnh Vân Tông, chỉ đi dạo một chút ở bên ngoài. Nghệ Phong hiểu rất rõ, khẳng định Lăng Ngọc Nhã đã biết hắn đang ở trong Tĩnh Vân Tông. Nếu truyền nhân của Tà Tông tiến vào khu vực quan trọng của Tĩnh Vân Tông, sợ là Lăng Ngọc Nhã sẽ nghi thần nghi quỷ, rất có thể sẽ động thủ đối với Nghệ Phong. Ở địa bàn của người ta, cho dù Nghệ Phong có ngốc cũng sẽ không đi trêu chọc đối phương. Huống chi bên ngoài còn có một đoàn truy binh muốn uy hiếp Tĩnh Vân Tông!
Nghệ Phong nhớ tới đám người đang truy sát của hắn, hắn không nhịn được cười phá lên. Cũng không biết bọn họ có dám trêu chọc Tĩnh Vân Tông, đánh giết vào sơn môn Tĩnh Vân Tông hay không.
Thật ra Nghệ Phong sẽ rất thích thú khi thấy cảnh tượng như vậy. Chỉ mới nghĩ đến hắn đã cảm thấy vô cùng thú vị.
Tuy nhiên Nghệ Phong thấy lâu như vậy Tĩnh Vân Tông cũng không có chút động tĩnh gì khác lạ, trong lòng hắn cũng rất khinh bỉ đám người đang truy sát hắn. Rất rõ ràng, bọn họ chịu thua trước Tĩnh Vân Tông.
Nghệ Phong cũng không biết, lúc này những người đó đang ở bên ngoài Tĩnh Vân Tông chửi ầm lên. Một đám mắng to Nghệ Phong đê tiện vô sỉ. Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được Nghệ Phong lại trốn vào Tĩnh Vân Tông. Bọn họ có thể truy sát Nghệ Phong vạn dặm. Nhưng tuyệt đối không dám gây sự với quái vật lớn như Tĩnh Vân Tông. Quái vật lớn Tĩnh Vân Tông này, có quỷ mới biết được bên trong có bao nhiêu cao thủ. Huống chi cho dù là chỉ có một Tôn giai, cũng đủ đám người bọn họ này bị giết từ đầu tới cuối.
Cho nên mặc dù bọn họ chửi ầm lên, nhưng lại không dám làm gì quá mức. Một đám cảm giác vô cùng uất nghẹn. Bọn họ thấy Nghệ Phong trốn bên trong Tĩnh Vân Tông, tấ nhiên cho rằng Nghệ Phong là người của Tĩnh Vân Tông.
Nghệ Phong không biết bọn họ đã ghi hận lên Tĩnh Vân Tông. Nghệ Phong vẫn nhàn nhã thong thả đi dạo trong Tĩnh Vân Tông. Nơi nào có thể đi đến được hắn đều đi qua, cũng không có phát hiện ra nơi nào thích hợp có thể dung hợp Phệ Châu. Điều này khiến Nghệ Phong có chút hối hận. Sớm biết như vậy, hắn không nên đùa giỡn Thủy Nhược Vân. Mặc dù thân phận của Nghệ Phong có thể cân nhắc một chút, nhưng muốn Thủy Nhược Vân tìm cho hắn một mật thất và một nơi tu luyện vũ kỹ nào đó hẳn cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Có toàn bộ Tĩnh Vân Tông hộ pháp cho hắn, Nghệ Phong rất yên tâm tiến hành dung hợp.
Từ giây phút Nghệ Phong nhận được Phệ Châu, hắn rất cấp bách muốn dung hợp Phệ Châu. Thứ này sớm một ngày dung nhập trong cơ thể, hắn cũng an tâm sớm hơn một ngày. Dù sao không dung hợp vào trong cơ thể, vậy rất có thể sẽ bị người khác cướp đi mất.
Về phần nguy hiểm khi dung hợp Phệ Châu, khiến bản thân Nghệ Phong có thể gặp nguy hiểm. Nhưng đã tới một bước này, nếu bởi vì sợ nguy hiểm mà không dung hợp, vậy thật sự là quá khờ dại. Nghệ Phong không biết sau khi dung hợp Phệ Châu, thực lực của hắn sẽ nâng cao tới mức nào, nhưng nghĩ đối kháng Vương cấp sơ giai, hẳn là chuyện dễ như bỡn.