Mị Ảnh

Chương 199: Chương 199: Gì? Tìm nữ nhân?




Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong từ trên xuống dưới, một lúc lâu mới nói:

- Nguyên hồn lực của ngươi rất mạnh, trong tất cả những người ta từng thấy không ai bàng được, coi như tài liệu tốt.

Trong lòng Nghệ Phong vô cùng vui mừng, quay về phía quái lão đầu nói:

- Ngài dự định dạy ta sao?

Quái lão đầu hừ lạnh, coi thường nói:

- Tư liệu là tư liệu trân quý. Thể nhưng ta không thích ngươi. Nể mặt Liễu Nhiên, ngươi mau cút đi! Lão đầu tử không muốn ngươi làm thí nghiệm.

Quái lão đầu biết Nghệ Phong là đệ tử Liễu Nhiên, cũng dám lấy Nghệ Phong làm thí nghiệm. Có lẽ người khác không biết Liễu Nhiên, thể nhưng hắn biết rất rõ ràng. Lão gia hỏa kia chính là Tà Đế của Tà Tông danh chấn đại lục, các triều đại tông chủ Tà Tông luôn làm theo lẽ phải, thể nhưng cũng bao che khuyết điểm. Tuy ràng chính mình và lão gia hỏa kia có giao tình, nhưng nếu như hành hạ đệ tử của hắn tới chết. Sợ là ngày sau chính mình cũng không thể sống yên ổn.

Nghệ Phong nghe quái lão đầu nói, không khỏi ngạc nhiên: Thực sư quái tới cực điểm.

- Ha ha! Chuyện này... Quái lão! Ngài nghĩ, nếu như về sau ngài dạy bảo một đệ tử dương danh thiên hạ, không phải quái lão ngài cũng dương danh thiên hạ sao? Vậy thể nhân đều kính ngưỡng ngài.

Nghệ Phong nịnh bợ nói.

- Tiểu tử, ngươi đừng lừa gạt! Lão nhân sớm đã dương danh thiên hạ, còn cần tới đê tử sao? Hừ, nể mặt Liễu Nhiên ta mới buông tha ngươi, cho nên mau cút đi.

Quái lão đầu không nể tình, nói.

Nghệ Phong cũng nổi giận, hừ lạnh nói:

- Ngươi không thể nể mặt lão đầu tử dạy ta sao?

Quái lão đầu cười khà khà, vô cùng âm hiểm nói:

- Nể mặt Liễu Nhiên? Lão hỗn đản kia còn trộm của ta một bình rượu ngon, ta còn chưa tính sổ với hắn. Dưa vào hắn, ngươi càng không hi vong.

Nghệ Phong kinh ngạc, không ngờ lão đầu tử có thể vô sỉ như vậy. Cư nhiên trộm rượu của người ta, thật quá xấu. Khiến hắn nói, nhất định lão nhân không chỉ trộm rượu của hắn, chắc chắn còn trộm toàn bộ bảo vật kim tệ của hắn.

Bất quá, Nghệ Phong đối với lão đầu tử cũng vô cùng bất đắc dĩ. Một năm không gặp hắn vài lần không nhắc tới, cư nhiên hắn còn nói một câu như

vậy:

- Làm truyền nhân của ta, không nên đánh mất tên tuổi của ta, về sau gặp phiền toái đừng hi vọng ta giúp ngươi. Cho dù ngươi chết, nhiều nhất ta giúp ngươi báo thù mà thôi. Còn chuyện khác, ngươi sống hay chết ta không quan tâm.

Sau khi Nghệ Phong nghe được, cảm thấy Liễu Nhiên đã đủ trở thành sư tôn vô lương. Không ngờ, bây giờ còn lưu lai cục diên rối rắm.

Nghệ Phong phiền muộn tới cực điểm, thể lực sau lưng chính mình cường thể không gì sánh bằng, thể nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể dùng được. Người Thánh Địa không thể xuống núi, lão đầu tử bỏ mặc chính mình. Thiên hạ này, chính mình vẫn còn phải cô đơn. Thậm chí tìm người chỉ dạy nhiếp hồn thuật, chính mình cũng phải tự nghĩ cách.

- Quái lão ah! Thái độ của lão đầu tử quả thực có chút vấn đề, quái lão là người cao thượng, đừng nên so đo tính toán với hắn. Quái lão đã bảo ta chịu nhiếp hồn thuật. Chẳng phải quái lão cũng biết ta rất có thiên phú!

Nghệ Phong vỗ mông ngựa nói.

Quái lão quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong, mở miệng nói:

- Không có cửa đâu!

Nghệ Phong vô cùng kinh ngạc, quả thực lão gia hỏa này thực sự khó có thể thuyết phục. Bất quá, lão đầu tử đề cử, tự nhiên không tầm thường, Nghệ Phong lại không muốn buông tha.

- Nếu không, ta sẽ mua thật nhiều rượu đền ngài?

Quái lão đầu không đáp lại Nghệ Phong, quay đầu nhìn về phía khác.

- Lão đầu, ngài xem nhà nài bẩn như vậy. Ta giúp ngài quét nhà được hay không?

- Như vậy vẫn không được ah! Oạch, ta đã biết, lão đầu người nhất định muốn nữ nhân phải không? Không sai, nhìn bộ dạng của ngài, chắc chắn đã nhiều năm không chạm tới nữ nhân. Ta sẽ giúp ngươi tìm một người qua đây?

- Một người ít ah? Lẽ nào ngươi muốn hai người?

- Được rồi. Hai thì hai. Té ra quái lão thích như vậy.

- Kháo, không phải đâu! Hai còn chưa đủ. Chẳng lẽ ngươi muốn ba? Lão đầu, muốn đối đãi đến nơi đến chốn. Không nên quá tham lam, như vậy được hay không?

- Kháo... Ba người còn không được ah! Năm, năm được chưa? Aizzz, nhiều nữa thì không được. Ngài muốn thân thể chính mình không chịu nổi sao? Cẩn thận, vĩnh viễn ngài không thể dậy nổi ah!

- Lão đầu, ngài còn không đồng ý? Lẽ nào ngươi thích nam nhân không được? Ta kháo! Được rồi, nam nhân thì nam nhân, ta sẽ tới hoa lâu nào đó giúp ngươi tìm. Hai người được chứ?

Nghệ Phong liên tục nói, rốt cục lão đầu không kiềm chế được, hắn trừng mắt nhìn Nghệ Phong, hung hăng nói:

- Cút...

Nói xong, hồn lực của hắn dường như hội tụ lại, rất có xu thể đánh về phía Nghệ Phong.

Trong hư không, hồn lực mang đến cảm giác áp bức cường đại, còn có linh khí khổng lồ hội tụ bởi nhiếp hồn thuật. Khiển trong lòng Nghệ Phong chấn động không ngớt. Lại thêm quyết tâm muốn trở thành nhiếp hồn sư.

Bất quá, khi luồng linh khí khổng lồ phối hợp cùng hồn lực kia muốn công kích về phía Nghệ Phong, Nghệ Phong vội vàng nói:

- Lão đầu, có chuyện gì hãy từ từ nói.

Lão đầu cười cười cổ quái:

- Ta và ngươi không có chuyện gì để nói, hiện tại ta rất muốn đánh ngươi!

Nói xong lão đầu âm trầm cười, không chế hồn lực không chút lưu tình đánh về phía Nghệ Phong.

Nghệ Phong nhìn lực lượng mãnh liệt gào thét đánh tới chính mình, trong lòng hắn hốt hoảng. Nếu như bị lực lượng này đánh trúng, không chết cũng tàn phế. Lão gia hỏa này, cư nhiên tùy ý xuất thủ đã cường hãn như vậy. Nhiếp hồn thuật của hắn đã đạt tới cấp nào ah? Hẳn là có thể sánh ngang cùng cường giả Tôn cấp?

Nghệ Phong cười khổ, nhìn hồn lực công kích trước mắt muốn tránh cũng không tránh được. Trong lòng khẽ thở dài, xem ra lão nhân này thực không muốn thu nhận chính mình làm đệ tử. Mẹ nó, cho dù như vậy, cũng không cần sử dụng chiêu thức độc ác như vậy chứ.

- Thuấn Di?

Quái lão trông thấy Nghệ Phong tránh né hồn lực công kích của chính mình, nhãn thần hắn lóe sáng nhìn Nghệ Phong.

Trong nháy mắt Nghệ Phong trông thấy hồn lực khổng lồ kia tiêu tán, trong lòng không khỏi khâm phục lực khống chế của quái lão. Cư nhiên không hoang phí một chút năng lượng, lực khống chết thực quá cường hãn. Có thể thấy lão nhân này chính là nhân vật vô cùng cường hãn.

- Không ngờ lão gia hỏa kia còn có Thuấn Di?

Quái lão đầu cẩn thận thì thầm một tiếng, nhìn Nghệ Phong âm hiểm nói.

- Khà khà! Đúng là Thuấn Di sao? Không biết thực lực của ngươi có thể sử dụng mấy lần đây?

Quái lão nói xong, lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, lại chuẩn bị xuất thủ.

- Khoan đã!

Nghệ Phong vội vàng xua tay, nói với quái lão:

- Bản thiếu gia sẽ đi, mẹ nó! Không dạy thỉ thôi! Bản thiếu gia không tin không tìm được người lợi hại hơn ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.