Mị Ảnh

Chương 557: Chương 557: Nghệ Phong và Trữ Huyên




Chỉ ngắn ngủn nói mấy câu, khiến mọi người có được đánh giá đối với hai nàng. Không hổ danh là đệ tử kiệt xuất nhất của Tĩnh Vân Tông và Thánh Âm Tông. Sức chiến đấu ngang nhau, ai cũng không làm gì được ai. Tuy nhiên trình độ ngôn ngữ sắc bén, thật sự không thua gì một trận đấu thương đao.

- Hi hi...

Thi Đại Nhi cười rất vui mừng.

- Thủy sư tỷ vẫn ăn hiếp Đại Nhi như vậy!

Thủy Nhược Vân mỉm cười, nhìn Thi Đại Nhi nói:

- Thi muội, nếu muội đã đến đây, vậy hãy bắt đầu đi!

- Bắt đầu?

Thi Đại Nhi rất nghi hoặc nhìn Thủy Nhược Vân nói.

- Bắt đầu cái gì? Ách, ý của tỷ là tỷ muốn khiêu chiến với ta? Hi hi... Tốt, Thủy sư tỷ nhất định phải thủ hạ lưu tình. Sáu năm trước, Thủy sư tỷ đã xuống tay rất nặng.

Tuy rằng Thi Đại Nhi cười hì hì nói, nhưng nếu Nghệ Phong tại đây, nhất định có thể nhìn ra vẻ lạnh lùng trong mắt Thi Đại Nhi. Hiển nhiên Thi Đại Nhi vẫn còn nhớ rất sâu sắc về lần đó, hận không thể một kiếm cắt qua khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Nhược Vân. Thi Đại Nhi vẫn rất tự tin đối với dung mạo của nàng, sau khi nhìn thấy Thủy Nhược Vân, lòng tin của nàng có phần giảm sút.

“Hừ, Phong ca ca là người háo sắc như vậy, nhìn thấy Thủy Nhược Vân nhất định sẽ mềm lòng, ta phải cắt nát khuôn mặt của nàng. Như vậy sẽ không phải lo sợ nữa."

Trên mặt Thi Đại Nhi mỉm cười, nhưng trong lòng lại tàn nhẫn tính toán nên làm thế nào rạch nát được khuôn mặt Thủy Nhược Vân.

- Nếu Thi muội nhất định muốn nói là Tĩnh Vân Tông ta là người khiêu chiến, vậy thì coi như Tĩnh Vân Tông ta khiêu chiến ngươi đi!

Thủy Nhược Vân đã được lãnh giáo sự đổi trắng thay đen của Thi Đại Nhi, nên thật ra cũng không mấy bất ngờ đối với những điều nàng đã nói.

- Hi hi... Vậy đánh một trận đi!

Thi Đại Nhi cười rất cao hứng, trong lòng lại đang nói thầm.

“Đây chính là ngươi khiêu chiến ta. Chờ lát nữa Phong ca ca đến đây, ngươi cũng đừng khóc nhé! Ai nha, nếu nàng khóc cũng thật phiền phức. Phong ca ca là không không hạ thủ nổi đối với nữ nhân. Đến lúc đó nói không chừng hắn còn chủ động nhận thua.”

Nghĩ tới khả năng có một kết quả như vậy, Thi Đại Nhi không khỏi lộ ra vẻ khó xử. Nàng cố gắng quan sát Thủy Nhược Vân hồi, sau đó rất còn nói rất nghiêm túc:

- Thủy sư tỷ, tỷ lớn như vậy, hẳn sẽ không khóc nhè chứ?

Một câu hỏi chẳng đâu vào đâu như vậy khiến mọi người ở đây dở khóc dở cười. Một đám nhìn Thi Đại Nhi, xem như đã hiểu được ý nghĩa ngoại hiệu ma nữ của nàng.

- Sẽ không!

Thủy Nhược Vân có thể trời sinh là kẻ thù của Thi Đại Nhi. Tuy rằng cũng không mấy lần gặp mặt, nhưng đối với nàng lời nói chẳng hiểu ra sao này đã thấy nhưng không thể trách. nàng thản nhiên đáp lại.

Thi Đại Nhi vỗ vỗ vào bộ ngực no đủ của nàng, thở phào nhẹ nhõm nói:

- Vậy ta cũng an tâm!

Tay Thi Đại Nhi vỗ vào phía trên bộ ngực no đủ của nàng, lộ ra vẻ vô cùng dụ hoặc phong tình, khiến yết hầu rất nhiều người dao động, dùng sức nuốt nước miếng, nhưng vẫn không dập tắt được hỏa diễm đang bốc lên.

- Ma nữ...

Mọi người hít một hơi thật sâu, đưa ra một lời đánh giá đối với Thi Đại Nhi.

Tuy nhiên, khi bọn hắn thấy Thủy Nhược Vân đứng ở phía đối diện, trong nháy mắt tức giận trong lòng vừa bốc lên liền bị dập tắt. Đối với thiếu nữ giống như thần nữ này, bọn họ lại lại cảm thấy không dám mạo phạm.

Tất nhiên Thi Đại Nhi chú ý tới cảnh tượng này, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường. Những nam nhân thật sự không là nam nhân. Nếu là Phong ca ca, đã có thể cưa đổ nàng. Dáng vẻ như các ngươi thật không tiền đồ. Một nữ nhân như vậy cũng có thể áp chế được dục vọng của các ngươi!

Nghĩ vậy, Thi Đại Nhi không khỏi hoài nghi chức năng của những người này. Nữ nhân không phải là để dành cho nam nhân sao? Lại bị một nữ nhân như vậy chinh phục. Rất thất bại.

Nghệ Phong ở bên cạnh Trữ Huyên và Ngu Phi thăm dò, lúc này mới hiểu rõ quan hệ giữa Ngu Phi và Trữ Huyên. Các nàng cũng không phải tỷ muội ruột. Ngu Phi là một đệ tử đặc thù do lão tông chủ Tĩnh Vân Tông thu nhận. Bởi vì cũng không phải là đệ tử của Tĩnh Vân Tông, nên rất nhiều người trong Tĩnh Vân Tông cũng không biết nàng.

Tông môn của Trữ Huyên lại có quan hệ sâu xa với Tĩnh Vân Tông. Bởi vậy đệ tử của hai phái đều gọi nhau là sư huynh đệ. Nghệ Phong nhìn Ngu Phi tuyệt mỹ đang ở phía trước mặt, không thể tưởng tượng được nàng chính là đệ tử của lão tông chủ Tĩnh Vân Tông. Điều này ít nhiều khiến hắn có chút bất ngờ.

- Đúng rồi, trường giác đấu ở chỗ nào? Nàng có thể mang ta đi không?

Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên cười nói.

Trữ Huyên lắc đầu nói:

- Ta còn có chút việc, ngươi nói Ngu Phi dẫn ngươi qua đó đi.

- Ách!

Nghệ Phong cảm thấy đáng tiếc, quay đầu nói.

- Vậy sau khi nàng làm xong xuôi mọi chuyện, chờ ta ở sơn môn Tĩnh Vân Tông được không?

Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Dường nàng không thể từ chối được Nghệ Phong. Nàng biết rõ như vậy là không tốt.

- Ngươi...

Trữ Huyên đột nhiên mở miệng, nhưng nói được một nửa đã dừng lại.

- Hả?

Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên, nghi hoặc dò hỏi.

Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong. Nàng vẫn muốn mở miệng hỏi. Nàng không phải người tò mò, nhưng trong lòng lại không thể kìm chế được, cảm thấy lo lắng cho Nghệ Phong.

- Ngươi đến Tĩnh Vân Tông làm gì? Đừng tìm bọn họ gây rắc rối!

Qua câu nói này, Nghệ Phong nhận ra được sự lo lắng trong giọng nói của nàng. Nghệ Phong có vẻ hoàn toàn lơ đãng, khóe miệng cong lên lộ ra vẻ tươi cười. Bỗng nhiên, Nghệ Phong ghé đầu tới gần mặt Trữ Huyên, hắn tươi cười nói:

- Nàng đang lo lắng cho ta sao?

Trữ Huyên nhìn thấy khuôn mặt hắn bỗng nhiên sắp tiếp xúc đến khuôn mặt nàng, trong lòng hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau hai bước, mím chặt môi, lại không nói lời nào. Tuy nhiên, khi nàng thấy vẻ tươi cười nghiền ngẫm của Nghệ Phong, nàng cảm giác vô cùng hoảng hốt, ánh mắt chợt tránh né, nào còn vẻ cao quý và bình tĩnh của cường giả Tôn Cấp trước kia.

- Ta còn có việc, ta đi trước!

Trữ Huyên không chịu nổi ánh mắt của Nghệ Phong, nàng lắc mình, nhanh chóng đi như bay rời đi.

- Chờ một chút...

Nghệ Phong đột nhiên kêu lên, một câu này đã khiến thân ảnh Trữ Huyên đột nhiên dừng lại. Trong nháy mắt nàng đứng lại phía trên không gian, đưa lưng về phía Nghệ Phong, đợi hắn tiếp tục mở miệng.

- Nếu nàng muốn biết ta đến Tĩnh Vân Tông làm gì, thậm chí còn thân phận của ta, có thể đi trường giác đấu!

Tiếng nói không lớn truyền đến tai Trữ Huyên, khiến khóe miệng Trữ Huyên cong lên lộ ra một nụ cười mà chính nàng cũng không nhận ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.