Ngu Phi tiến về phía trước một bước, tính làm dịu cơn tức giận của Trữ Huyên. Nhưng nàng lại kinh hãi phát hiện, Trữ Huyên lại không hề có chút hành động nào, thản nhiên nhìn Nghệ Phong, cũng không có trách cứ.
Ngu Phi gần như không thể tin được con mắt của nàng. Không có người nào có thể đùa trước mặt Trữ sư tỷ mà nàng lại không chút tức giận như vậy.
- Ngươi muốn vào sơn môn sao?
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong nói, trên mặt có thoáng chút tươi cười.
Nghệ Phong gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Đang chuẩn bị đánh để vào. Đây là lần đầu tiên bị người cự tuyệt từ ngoài cửa.
Trữ Huyên cười khẽ một tiếng. Thật ra nàng không nghi ngờ lời nói của Nghệ Phong. Theo Trữ Huyên thấy, Nghệ Phong là người rất thần bí. Chỉ cần với thân phận y sư cao cấp là đã có thể khiến Tĩnh Vân Tông khách khí chiêu đãi.
- Đi thôi! Cùng ta đi vào vậy!
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong nói, kéo tay Ngu Phi, đi vào phía bên trong.
Trữ Huyên cũng nhận ra, khi Nghệ Phong nói ra câu nói kia, Ngu Phi chuẩn bị kéo nàng. Nàng thật sự rất muốn biết, vì sao Ngu Phi lo lắng cho Nghệ Phong như vậy.
Ở trong mắt Trữ Huyên, sư muội nổi danh đại lục, dù là phương diện nào cũng không kém hơn nàng, cơ bản rất ít khi đi cùng một nam tử khác.
Chẳng qua, tính tình Trữ Huyên đã định trước nàng sẽ không chủ động hỏi cái gì.
Đại đệ tử đầu lĩnh đã sớm bị chấn động. Hắn chưa từng có gặp qua Trữ Tông Chủ sẽ có thái độ như vậy. Đặc biệt là khi nàng đứng chung một chỗ với Ngu Phi. Nữ nhân này có khí chất dáng người cũng không thua Trữ Huyên. Hắn cảm giác lần này hắn đã đá phải cửa sắt. Hắn nhìn một đám người ngã dưới đất, hắn biết bọn họ đã bị đánh vô ích.
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên trước mặt. Hắn cũng cực kỳ cao hứng. Tuy rằng hắn muốn kéo Trữ Huyên lại trò chuyện một hồi. Nhưng cũng biết thân phận của hắn. Hắn không thể không e dè một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của nàng, dù sao lời đồn vẫn rất đáng sợ. Đương nhiên, Nghệ Phong ngược lại không sợ chuyện xấu như vậy, hắn hi vọng đến càng nhiều càng tốt.
Thi Đại Nhi chớp động ánh mắt giảo hoạt của nàng, cười khanh khách nói:
- Phong ca ca ta thường nói, đại bài và diễn viên thường đến muộn! Cho nên, muộn chút cũng có thể có thể hiểu được!
Thi Đại Nhi một câu, lập tức cởi bỏ chút bất mãn trong lòng mọi người của Thánh Tông.
- Đúng vậy, để Tĩnh Vân Tông chờ, mới có vẻ Thánh Tông áp Tĩnh Vân Tông một bậc.
Đám người Tĩnh Vân Tông có chút hận khi Thi Đại Nhi tìm đến. Các tông môn Tĩnh Vân Tông cũng chỉ biết là có người của Thánh Tông đến khiêu chiến Thủy Nhược Vân, nhưng cũng không biết là ai. Nhìn Thi Đại Nhi đi ra, họ còn cho rằng là nàng.
Tuy rằng Thủy Nhược Vân không rõ Phong ca ca trong miệng Thi Đại Nhi nói là ai, nhưng thấy Thi Đại Nhi bằng miệng đã chiếm tiện nghi như vậy, thân ảnh chợt lóe, quần áo cùng mái tóc tung bay, thong dong mà lại tuyệt đẹp, giống như tiên tử bình thường hạ xuống đối diện Thi Đại Nhi.
- Đại tướng mới có lòng khoan dung người khác!
Thủy Nhược Vân nói một câu, khiến đám người Tĩnh Vân Tông trong lòng đang tối tăm cũng trở lên sáng hơn. Tĩnh Vân Tông nguyện ý chờ Thánh Tông, lúc này mới biểu hiện được khí độ bên ta.
- Hi hi! Thủy sư tỷ không thể nhường Đại Nhi sao? Mỗi lần đều đối chọi gay gắt với Đại Nhi.
Thi Đại Nhi cười hi hi, dễ nghe êm tai, giống như tiếng chuông truyền vào trong tai mọi người, khiến tâm tình mọi người dường như cũng sung sướng hơn.
- Thi sư muội cần ta nhường sao?
Thủy Nhược Vân nhìn Thi Đại Nhi cười nói tự nhiên, giống như vạn hoa hé nở, cực kỳ kiều diễm, mỹ lệ.
Một ma nữ, một thần nữ, đứng ở giữa sân. Tiếng cười dễ nghe, nhưng trong lời nói lại sặc mùi thuốc súng, không chút lưu tình.
- Đúng rồi, Thủy sư tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, nghe nói trong tông môn các ngươi có rất nhiều nam đệ tử theo đuổi? Hơn nữa ta còn nghe nói, ai nha, thật khó xử. Thôi ta vẫn không nói thì hơn. Thủy sư tỷ, tỷ vẫn nên xuống núi nghe một chút đi. Tuy nhiên, cá nhân ta vẫn cho rằng Thủy sư tỷ là người thuần khiết.
Vẻ mặt Thi Đại Nhi đầy vẻ tự tin nhìn Thủy Nhược Vân, giống như bênh vực kẻ yếu là Thủy Nhược Vân vậy.
Thủy Nhược Vân nghe Thi Đại Nhi nói, thản nhiên cười nói:
- Thanh giả tự thanh! Lời đồn đãi cuối cùng sẽ có một ngày phải dừng lại. Tuy nhiên ta vẫn phải cám ơn Thi sư muội!
Tất nhiên Thủy Nhược Vân hiểu được Thi Đại Nhi nói bóng nói gió điều gì. Không biết bắt đầu từ khi nào, dưới chân núi có Tĩnh Vân Tông các loại lời đồn đãi. Phần lớn đều rất khó nghe. Gần như đã nhét tất cả mọi người trong Tĩnh Vân Tông vào trong đó. Cho dù là sư tôn, cùng với tâm tính của Lăng Ngọc Nhã, lúc vừa mới bắt đầu nghe thấy đều biến sắc. Tĩnh Vân Tông trong những lời đồn đại đó còn là cầm thú háo sắc.chính là một ổ dâm loạn.
- Hi hi, thanh hay không ta cũng không biết. Tuy nhiên Phong ca ca ta rất có nghiên cứu về điều này. Tỷ có thể để hắn nghiệm chứng thanh nữ của tỷ không?
Thi Đại Nhi đề nghị với Thủy Nhược Vân.
- Cám ơn ý tốt của Thi muội. Tuy nhiên Thi muội không phải đến để bàn luận với ta về những lời đồn đãi này chứ?
Thủy Nhược Vân thản nhiên nói, khuôn mặt vẫn lộ vẻ trang trọng như trước kia.
- Hi hi, thật ra ta không có ý đó. Nếu Thủy sư tỷ nguyện ý nói, ta có thể tiếp tục nói với Thủy sư tỷ về chuyện này. Cũng không biết người nào lại đáng giận như vậy, lại tung ra những lời buồn nôn như vậy. Người nào lại có thể làm được chuyện này chứ? Chỉ có súc sinh mới có thể tạo ra những lời đồn đãi buồn nôn như vậy!
Thi Đại Nhi rất tức giận nói.
Người Thánh Tông nghe Thi Đại Nhi nói, một đám đều cảm thấy thỏa nguyện. Ngôn ngữ sắc bén, gọi thẳng Tĩnh Vân Tông là súc sinh, hết lần này tới lần khác khiến bọn họ có khổ không nói lên lời.
Đám người đến thăm quan, cũng đã hoặc nhiều hoặc ít nghe qua những lời đồn đại nhảm nhí dưới chân núi. Họ cũng cảm thấy khâm phục người nào đã truyền bá những lời đồn đại đạt mức độ buồn nôn như vậy. Bọn họ làm sao có thể nghĩ ra như vậy được? Tuy nhiên, nhìn ánh mắt Tĩnh Vân Tông cũng có chút nghiền ngẫm. Tĩnh Vân Tông vẫn cao cao tại thượng, tự cho mình là chính nghĩa, sợ là chưa từng bị như vậy!
- Nếu thi muội nguyện ý bàn luận, hoàn toàn có thể bàn luận tại Thánh Tông các muội. Ta nghĩ Thánh Tông thường cá lớn nuốt cá bé, sẽ có rất nhiều đề tài để nói chuyện, Về điểm này, Tĩnh Vân Tông ta không bằng các muội.
Thủy Nhược Vân không chút tức giận, giống như đang nói chuyện việc nhà với Thi Đại Nhi.