Mị Ảnh

Chương 400: Chương 400: Ngươi dám sao




- Cắt…

Một câu này nhất thời khiến mọi người đồng loạt ồ lên, quay sang Kiến Mộc Đáp khinh bỉ vạn phần: Hoa Hạ bang các người có ai không sợ hắn? Chỉ là thực sự bội phục lá gan của các ngươi, không ngờ còn dám dùng danh xưng Hoa Hạ bang này!

Kiến Mộc Đáp tựa hồ cũng biết lời mình nói sẽ không ai tin, bèn lảng tránh cười nói:

- Cho dù ta sợ hắn thì thế nào? Lẽ nào ngươi cho rằng hắn còn dám tới học viện Trạm Lam sao? Giết nhiều người như vậy, dù hắn còn sống cũng tuyệt đối không dám đặt chân tới học viện Trạm Lam một bước. Ta còn cần phải sợ hắn sao?

Câu nói của Kiến Mộc Đáp khiến mọi người nhất thời trở nên trầm mặc. Quả thực, dưới tình huống giết nhiều người như vậy, nghiêm phạt của học viện Trạm Lam nhất định sẽ rất kinh khủng. Người bình thường tuyệt đối không dám trở lại học viện Trạm Lam nữa.

Nghĩ vậy, mọi người không khỏi có chút tiếc hận: một người dám diệt cả Hoa Hạ bang, cần phải có khí phách và ngạo khí cỡ nào a! Chỉ bất quá, đây đều là phù dung sớm nở tối tàn!

Kiến Mộc Đáp thấy mọi người trở nên trầm mặc không khỏi có chút đắc ý:

- Nghệ Phong cũng không hơn gì các ngươi, chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi! Có bản lĩnh ngươi kêu hắn xuất hiện trước mặt chúng ta đi!

- Nếu như hắn xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

Một thanh âm lạnh nhạt đột nhiên truyền tới tai Kiến Mộc Đáp. Kiến Mộc Đáp tựa hồ không kịp có phản ứng, quay đầu giận dữ mắng:

- Ta đương nhiên sẽ phế hắn…

Thế nhưng, hắn còn chưa nói hết câu đã trừng to mắt, không thể tin được nhìn người đang chậm rãi đi về phía mình, kinh hãi hô lớn:

- Nghệ Phong!

- Ha ha! Thật ra ngươi rất có nhãn lực! Không ngờ còn có thể nhận ra ta!

Câu nói này nhất thời khiến xung quanh đồng loạt ồ lên. Tất cả mọi người không dám tin nhìn Nghệ Phong, không ngờ hắn còn dám xuất hiện tại học viện Trạm Lam, trong lòng đối với dũng khí của Nghệ Phong càng thêm bội phục tột cùng. Mọi người cũng có chút hả hê nhìn về phía Kiến Mộc Đáp.

Sắc mặt Kiến Mộc Đáp lúc này hoàn toàn trắng bệch. Hắn không thể tin được nhin Nghệ Phong, chân cũng hơi run lên. Nỗi sợ hãi đối với Nghệ Phong đã sớm ăn sâu vào trong cốt tủy hắn. Đặc biệt là quả cầu năng lượng kia. Vừa nghĩ tới, hắn liền phát hiện sau lưng mình toát mồ hôi lạnh, nhìn Nghệ Phong càng ngày càng tới gấn, kìm lòng không được liên tiếp lui lại sau mấy bước.

Đồng thời, trạng thái đám thủ hạ của hắn cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu. Cả đám đều run rẩy hai chân, kinh hãi nhìn Nghệ Phong, dường như xem Nghệ Phong là mãnh thú vậy!

- Ha ha! Ý của ngươi là, có phải nếu ta xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi lập tức sẽ giết ta? Phải không? Bản thiếu nghĩ mình quả thực đã sống hơi lâu rồi, nếu không ngươi giúp ta giải thoát bằng cách giết ta đi!

Nghệ Phong mỉm cười nói với Kiến Mộc Đáp, dường như có chuyện thỉnh cầu bọn người Kiến Mộc Đáp vậy.

Nguyên Trực thấy Nghệ Phong xuất hiện, vô cùng sửng sốt, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ vui mừng. Hắn biết mình đã được bảo vệ. Hơn nữa, hắn cũng cực kỳ hứng thú xem phản ứng của Kiến Mộc Đáp sau khi nghe câu nói của Nghệ Phong. Nghĩ vậy, hắn quay đầu nhìn về phía Kiến Mộc Đáp.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Kiến Mộc Đáp. Hắn run run đứng tại chỗ, trong mắt lộ ra một kia khủng hoảng. Hiển nhiên, những lời này của Nghệ Phong mang tới cho hắn áp lực cực lớn.

- Nghệ Phong, đây là học viện Trạm Lam, nếu ngươi giết ta, sẽ phải chịu nghiêm phạt đó!

Kiến Mộc Đáp cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, mạnh miệng quát lên với Nghệ Phong.

- Ha ha…

Một câu này nhất thời khiến mọi người xung quanh trào phúng cười phá lên: Hắn quả thực… Con mẹ nó quá ngu ngốc! Cư nhiên lại dùng cái này đe dọa Nghệ Phong! Nghệ Phong ngay cả nhiều người như vậy còn dám giết, không lẽ lại còn sợ nghiêm phạt sao?

Kiến Mộc Đáp cũng biết lời uy hiếp của mình không có chút tác dụng nào với Nghệ Phong. Hắn chung quy là chịu không nổi cỗ áp lực tinh thần này, thanh âm run run nói:

- Ngươi muốn làm gì?

- Hừ!

Nghệ Phong hừ lạnh, sau đó nói một câu:

- Bản thiếu đã từng nói qua, không ai được dùng tới từ Hoa Hạ, ngươi lại dám vi phạm, vậy chỉ có một kết quả - Chết!

Một câu này khiến Kiến Mộc Đáp thiếu chút nữa sợ tới ngất xỉu tại chỗ. Hắn mạnh mẽ nhào tới trên mặt đất, quỳ gối trước mặt Nghệ Phong, khóc lóc nói:

- Ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Van cầu Phong thiếu buông tha ta đi! Ta cũng không dám giữ lại Hoa Hạ bang nữa. Ngươi cứ coi như thả một con chó đi!

Hành vi nhu nhược không có chí khí này của Kiến Mộc Đáp càng khiến mọi người xem thường vạn phần. Cả bọn khinh bỉ nhìn Kiến Mộc Đáp đang ra sức dập đầu trên mặt đất.

Nghệ Phong cười nhạt nhìn Kiến Mộc Đáp, nhìn những động tác này của hắn!

- Đi chết đi!

Ngay khi mọi người cùng chờ đợi câu trả lời của Nghệ Phong, đấu khí toàn thân Kiến Mộc Đáp đột nhiên sôi trào, một quyền hung hăng đánh thẳng về phía Nghệ Phong, hiển nhiên là muốn đánh lén một quyền này hòng đánh chết Nghệ Phong!

Một màn bất thình lình khiến mọi người không kịp phản ứng, đồng thời cũng mắng to Kiến Mộc Đáp đê tiện.

“Ầm…”

Tuy rằng Kiến Mộc Đáp đánh lén, nhưng Nghệ Phong vốn luôn luôn phòng bị, há lại có thể để hắn đắc thủ. Ngay khi nắm tay Kiến Mộc Đáp còn chưa tới ngực Nghệ Phong, thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ, một quyền hung hăng đấm ngược lại trước ngực Kiến Mộc Đáp. Trong nháy mắt, Kiến Mộc Đáp kêu “Aaa..” một tiếng, phun máu bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ đập xuống mặt đất, khiến mặt đất cũng hơi hơi rung động.

Mọi người thấy một màn như vậy đều lẳng lặng nhìn Nghệ Phong, đối với thực lực của Nghệ Phong càng hiểu biết sâu hơn một bậc. Kiến Mộc Đáp là cường giả Sư Cấp ngoài ngũ giai, vậy mà dưới tình huống đánh lén không ngờ còn chưa kịp tới gần thân thể Nghệ Phong đã bị đánh ngược trở lại. Từ đó có thể thấy được thực lực của hắn kinh khủng đến mức nào!

Nghệ Phong đi về phía Kiến Mộc Đáp, nhìn hắn nằm trên mặt đất không ngừng thổ huyết, đấu khí hơi vận chuyển lên chân, đá đá lên ngực Kiến Mộc Đáp, trong miệng nhẹ nhàng nói:

- Lần này ngươi thực sự không nên gây dựng lại Hoa Hạ bang!

- A….

Hét thảm một tiếng, Kiến Mộc Đáp cố sức giãy giụa dưới chân Nghệ Phong, cuối cùng triệt để mất đi sinh mạng. Đoàn người vậy xem thấy một màn như vậy đều hít sâu một ngụm khí lạnh. Động tác gọn gàng lưu loát của Nghệ Phong khiến trong lòng bọn họ càng hiểu rõ hơn bản chất lãnh khốc của hắn. Đồng thời đối với sự quyết đoán cùng can đảm của Nghệ Phong càng thêm cực kỳ bội phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.