Ads
Mặc dù bọn họ biết lần trước Nghệ Phong tùy ý giết vài người, nhưng dù sao học viện còn chưa có quyết định nghiêm phạt hắn rõ ràng. Nghệ Phong không chỉ dám đến học viện, hơn nữa vừa xuất hiện lại giết thêm một người. Phần kiêu ngạo và can đảm này, toàn bộ học viện không ai có thể so sánh.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía mấy tên thủ hạ của Kiến Mộc Đáp. Cả đám thấy Nghệ Phong chuyển ánh mắt về phía mình đều sợ hãi không tự chủ lui lại phía sau mấy bước, vẻ mặt kinh hãi nhìn Nghệ Phong, rất sợ Nghệ Phong cũng làm thịt mình như vậy.
Nghệ Phong khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ. Đối với loại tép riu như bọn chúng, hắn quả thật là không có tâm tư động thủ. Nghệ Phong nhìn mấy người, lạnh nhạt nói:
- Nhờ kỹ, sau này ta không hy vọng nghe thấy có người dùng danh xưng Hoa Hạ bang này nữa! Bằng không hậu quả thế nào các ngươi tự biết! Bản thiếu sẽ tùy ý giết thêm vài người!
- Hiểu rồi! Hiểu rồi!
Bọn chúng mau chóng gật đầu.
- Mang Kiến Mộc Đáp cút đi!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Tất cả bọn thủ hạ như trút được gánh nặng, ôm thi thể Kiến Mộc Đáp rời đi nhanh như chớp. Bọn họ không muốn ở cùng một chỗ với ma quỷ trong mắt mình thêm một khắc nào nữa!
Đoàn người vây xem thấy một màn này, trong lòng không nhịn được cảm thán: Danh xưng Hoa Hạ này e là số người dám dùng trong học viện đã ít càng ít hơn. Hoa Hạ sẽ trở thành một từ cầm kỵ trong học viện!
Nghĩ vậy, cả bọn đối với Nghệ Phong càng kính nể vạn phần. Một người có thể khiến một từ trở thành cấm kỵ, không hề nghi ngờ là vô cùng chấn động. Phần bá đạo và dũng cảm này khiến bọn họ ao ước không ngớt, nhưng lại có ai có thể làm được?
Nghệ Phong thấy ánh mắt mọi người đang mình, lạnh nhạt nói:
- Nếu mọi người không còn chuyện gì nữa, vậy mau tản đi!
Mọi người đang vây xem nghe Nghệ Phong nói như vậy cũng không dám tiếp tục ở lại. Đoàn người mau chóng phân tán, rất nhanh đã đi gần hết.
Nghệ Phong chuyển ánh mắt về phía Nguyên Trực vẫn đang chăm chú nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi còn có việc?
Nguyên Trực lắc đầu nói:
- Cảm ơn!
- Ách… Ta cũng không phải cứu ngươi. Chỉ là đám người kia vũ nhục Hoa Hạ, tiện tay làm thịt mà thôi!
Nghệ Phong nói.
- Bất kể thế nào, đều cảm ơn ngươi!
Nguyên Trực nói.
- Tùy ngươi vậy!
Nghệ Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Trực, đột nhiên nói:
- Hồn lực không đủ mạnh, lại muốn đột phá bình cảnh đấu khí, đấu khí không bạo loạn mới là lạ!
Nguyên Trực sửng sốt, không ngờ Nghệ Phong có thể liếc mắt liền nhìn ra nguyên nhân thụ thương của hắn. Hắn cười khổ nói:
- Công pháp ta tu luyện có chút khác biệt, cho dù đẳng cấp hồn lực kém hơn đẳng cấp đấu khí một chút, nếu đột phá thành công, cũng có thể trong nháy mắt khiến đấu khí và hồn lực ngang bằng nhau.
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn Nguyên Trực, không ngờ còn có công pháp trái với lẽ thường như vậy. Chỉ là ngẫm lại, thế giới này không ít nhân tài, có công pháp như vậy cũng chẳng có gì lạ!
- Ha ha! Công pháp quả thực có chút kỳ lạ. Tuy nhiên, vi phạm lẽ thường chung quy sẽ phải chịu nghiêm phạt. E là ngươi tu luyện công pháp như vậy phiêu lưu cũng không nhỏ. Chuyện đấu khí bạo loạn vẫn còn có thể xảy ra.
Nghệ Phong cười nói.
Nguyên Trực nở nụ cười khổ. Đúng như Nghệ Phong nói, hiệu quả càng cao, phiêu lưu càng lớn. Tuy rằng đã sớm biết bộ công pháp này kỳ lạ, nhưng một giai tầng không tấn cấp so với thường nhân càng thêm hung hiểm không chỉ vạn phần. Bộ công pháp này nếu mình không phải người mạo hiểm, căn bản không có can đảm tu luyện.
- Ta rất bội phục ánh mắt của Phong thiếu!
- Ha ha! Chút ánh mắt ấy có tính là gì. Ánh mắt mà bản thiếu am hiểu nhất chính là nhìn mỹ nữ!
Nghệ Phong cười nói.
- Ách…
Nguyên Trực kinh ngạc.
- Được rồi! Thấy ngươi có chút vừa mắt, bản thiếu giúp ngươi một lần!
Nói xong, Nghệ Phong lấy từ trong lòng ra một viên đan dược, vứt cho Nguyên Trực nói:
- Đan dược này hẳn là có thể khiến thương thế của ngươi bình phục hoàn toàn.
Nguyên Trực đón lấy viên đan dược Nghệ Phong ném qua. Nhìn đan dược lấp lóe quang mang xanh biếc trong tay, hắn nhìn chằm chằm Nghệ Phong. Một viên đan dược ngũ giai, không ngờ Nghệ Phong có thể tùy ý ném cho mình. Hắn thật sự hào phóng như vậy? Hay là thứ này người ta căn bản không quan tâm?
Nguyên Trực nhớ tới chuyện lần trước sau khi Nghệ Phong đánh nhau cùng phó viện trưởng, hắn ăn đan dược như ăn đậu, càng tin tưởng Nghệ Phong không thèm quan tâm tới đan dược ngũ giai này!
Nghĩ vậy, Nguyên Trực cũng không cự tuyệt, cẩn thận từng ly từng tí cất đan dược vào trong lòng, lúc này mới thi lễ với Nghệ Phong:
- Cảm ơn!
Nghệ Phong ra vẻ không có gì, cười cười nói với Nguyên Trực:
- Nếu như không có việc gì, ta đi đây. Ha ha! Còn không biết học viện sẽ xử phạt ta thế nào nữa?
Nguyên Trực hơi suy nghĩ một chút, nhìn Nghệ Phong nói:
- Thật ra ta nghe được một chút tin tức, nếu như Phong thiếu muốn biết, ta lập tức nói cho ngươi!
- Ngươi biết?
Nghệ Phong rất kinh ngạc nhìn Nguyên Trực hỏi.
Nguyên Trực gật đầu nói:
- Có lẽ Phong thiếu không thường xuyên ở học viện, cho nên không biết những tính toán trong học viện này. Kỳ thực những học viên bạch kim trong học viện đều có chút tin tức. Hiện tại học viện chưa xử phạt ngươi, cũng không phải không xử phạt, mà là chờ ngươi trở lại học viện.
Nghệ Phong gật đầu, đối với điều hắn cũng không thấy bất ngờ.
- Các ngươi cũng biết cả nội dung xử phạt sao?
Nguyên Trực nói thẳng:
- Thật ra nội dung cụ thể thì không biết, chỉ là phó viện trưởng đã từng tiết lộ, nội dung xử phạt cụ thể sẽ do hắn tự mình định ra. Cho nên…
Nguyên Trực không nói rõ, nhưng Nghệ Phong cũng biết đã kinh động đến viện trưởng, có thể thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này, mức độ xử phạt tuyệt đối sẽ không thấp. Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong cũng không khỏi có chút phát lạnh, thầm đặt hi vọng trên người Quái lão đầu, hi vọng bằng vào địa vị đặc thù của lão trong học viện có thể giúp mình giảm nhẹ hình phạt.
Nguyên Trực thấy sắc mặt Nghệ Phong không hề thay đổi, không khỏi kinh ngạc nói:
- Lão nào Phong thiếu không lo lắng chút nào sao? Đã từng có một đệ tử làm trái nội quy học viện, bị nướng trong hỏa lò suốt ba ngày, khi đi ra thì đã hấp hối. Chuyện mà Phong thiếu phạm phải lần này nghiêm trọng hơn vị học viên kia rất nhiều, e là xử phạt cũng sẽ nặng hơn nhiều.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Lo lắng có ích lợi gì. Binh đến tướng ngăn thôi.
Phần hào sảng này của Nghệ Phong khiến Nguyên Trực sửng sốt. Hắn cười khổ nói:
- Phong thiếu thực tiêu sái. Ta nghĩ không có học viên nào đối mặt với nghiêm phạt của học viện Trạm Lam lại có thể bình tĩnh như vậy.