- Ha ha! Bản thiếu chỉ nghĩ rằng, chỉ cần học viện Trạm Lam không chỉnh chết ta, ta sẽ không có gì phải lo lắng cả!
Nghệ Phong cười nói.
Nguyên Trực cười khổ lắc đầu nói:
- Chỉ sợ đến lúc đó học viện Trạm Lam sẽ chỉnh chết ngươi. Dù sao Phong thiếu đã chém giết hơn mười người, quả thực cũng quá dọa người rồi.
Nghệ Phong nghe Nguyên Trực nói như vậy cười cười. Tất cả đều chờ xử phạt đi. Nếu thực sự không được, hắn không ngại một lần nữa chơi trò “Phệ Linh Nộ Bạo”.
- Phong thiếu thực sự không muốn làm chút gì đó tại học viện sao?
Nguyên Trực đột nhiên nói.
- Hử?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Nguyên Trực.
- Chẳng lẽ Phong thiếu không dự định lập ra một mảnh trời riêng tại học viện này sao? Mạch ngầm trong học viện kỳ thực rất sâu. Bang Hoa hạ ở học viện chỉ xem như thế lực nhị lưu, không, thực sự nhị lưu cũng không được, chỉ là tam lưu mà thôi!
Nguyên Trực nói.
- A?
Nghệ Phong càng lúc càng nghi hoặc, không rõ Nguyên Trực đang nói cái gì.
- Kỳ thực rất nhiều học viên đến học viện Trạm Lam cũng không phải để học tập công pháp gì của học viện này. Dù sao tuy rằng công pháp cao cấp rất trân quý, nhưng đối với các thế lực lón mà nói, bọn họ cũng không thiếu. Có thể chân chính lọt vào mắt bọn họ cũng chỉ có công pháp Địa Giai, Thiên Giai cùng Nghịch Thiên mà thôi. Thế nhưng, công pháp như vậy, học viện Trạm Lam lại dễ dàng truyền dạy ra ngoài sao? Người có thể học được cũng rất ít. Đại đa số mọi người chỉ có thể tự nghiền ngẫm. Cho nên, bọn họ cũng không phải tới để học tập.
Nguyên Trực cho Nghệ Phong biết tin tức này của học viện Trạm Lam.
- A! Ý của ngươi là bọn họ có mưu đồ khác? Đến học viện chỉ bất quá là ngụy trang mà thôi?
Nghệ Phong hỏi.
- Phải! Đúng như Phong thiếu suy đoán, bọn họ tới học viện Trạm Lam chính là để kiến tạo thế lực. Trong học viện Trạm Lam này, số học viên bình thường chiến đại đa số. Người có thể đi vào học viện Trạm Lam không ai là không thiên phú ngất trời. Đệ tử của những gia tộc kia, đến học viện Trạm Lam chính là đẻ thu hút toàn bộ số nhân tài này. Mục đích chính là vì mở rộng thực lực của gia tộc hoặc tông môn bọn họ. Dù sao, số lượng cường giả chính là tượng trưng cho thực lực.
Nghệ Phong gật đầu. Những học viên này đều có cơ hội trở thành cường giả!
- Ý của ngươi là?
Nghệ Phong nhìn Nguyên Trực hỏi. Hắn mơ hồ đoán được ý tứ của Nguyên Trực.
- Ý của ta là, chẳng lẽ Phong thiếu không chuẩn bị thành lập một thế lực thuộc về ngươi tại học viện này sao? Ta nghĩ với danh vọng hiện tại của Phong thiếu, sẽ có rất nhiều người nguyện ý gia nhập. Tương lai khi Phong thiếu tốt nghiệp, cũng có thể mượn những người này giành được một chút lợi ích nào đó!
Ánh mắt Nguyên Trực có chút nóng bỏng nhìn Nghệ Phong.
- Ha ha! Thật ra ngươi đã quá coi trọng ta rồi. Ngươi cho rằng ta là loại người chí lớn đầy nhiệt huyết sao? Ta rất lười nhác.
Nghệ Phong cười ha ha.
Nguyên Trực nhìn chằm chằm Nghệ Phong nói:
- Phong thiếu là người thế nào hắn ngươi rõ hơn ta nhiều. Nếu như Phong thiếu một mực cho mình là kẻ lười nhác, ta cũng không còn gì để nói. Chỉ là, Phong thiếu hiểu rõ rồi chứ! Phong thiếu có thể đơn giản diệt một Hoa Hạ bang, nhưng lần sau nếu có người vẫn dùng dành từ Hoa Hạ này thì sao? Phong thiếu sẽ làm thế nào? Tiếp tục giết? Ta rất muốn biết, toàn bộ đại lục có vô số người, ngươi có thể giết được bao nhiêu? Hoặc là nói, có một số người, ngươi có thể giết được sao?
Một câu này của Nguyên Trực, khiến ánh mắt Nghệ Phong trở nên ngưng trọng. Hắn nhìn Nguyên Trực nói:
- Ngươi có ý gì?
- Ha ha! Phong thiếu đừng hiểu lầm! Ta nói lời này không có ý gì khác. Chỉ là nghĩ cho Phong thiếu mà thôi. Người trên thế giới này nhiều lắm. Từ Hoa Hạ này cũng có vô số người dùng. Hoa Hạ bang chỉ là một ngoại lệ, vừa lúc bị ngươi gặp phải. Nhưng những người kia ngươi có gặp được không?
Nguyên Trực nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong nhíu nhíu mày, nhìn Nghệ Nguyên Trực hỏi:
- Nói hết ý của ngươi ra đi!
- Nghệ Phong hẳn là có thế lực của mình. Thế lực này có thể chấn động mọi người, khiến mọi người cố kỵ ngươi mà không dám sử dụng từ “Hoa Hạ” này.
Ánh mắt Nguyên Trực nóng rực nhìn Nghệ Phong, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Nghệ Phong bình tĩnh nhìn thoáng qua Nguyên Trực, lập tức cười ha ha nói:
- Nguyên Trực, ta nghĩ ngươi nên đi làm diễn thuyết gia!
Nguyên Trực sửng sốt, lập tức nhìn Nghệ Phong nói:
- Lẽ nào Phong thiếu không hề có chút hứng thú nào sao? Nếu như ngươi có thể thành lập một thế lực nhất lưu tại học viện Trạm Lam, cho dù so với thế gia bên ngoài cũng không kém bao nhiêu!
- Để sau này nói đi!
Nghệ Phong xoay bước, đưa lưng về phía Nguyên Trực phất phất tay, thản nhiên nói.
Nguyên Trực thấy dáng dấp Nghệ Phong như vậy, bèn ở phía sau hô lớn:
- Nếu Phong thiếu muốn, ta có thể giúp ngươi!
Nghệ Phong không quay đầu lại, vẫy vẫy tay đi về phía nơi ở của Quái lão đầu, cũng không trả lời Nguyên Trực.
Nguyên Trực nhìn bóng lưng Nghệ Phong dần dần đi xa cũng sững sờ tại chỗ, không rõ rốt cuộc Nghệ Phong đang suy nghĩ cái gì. Thái độ này của Nghệ Phong dường như xem thường việc xây dựng thế lực tại học việc.
Nguyên Trực bất đắc dĩ thở dài một hơi. Trong học viện này người mời chào hắn cũng không thiếu. Cho dù thế lực nhất lưu rất cường hãn cũng đã từng có ý mời chào hắn, nhưng hắn vẫn không muốn gia nhập.
Một phần vì hắn không thích, phần khác vì hắn biết nếu gia nhập cũng không được coi trọng. Mà sự bá đạo cùng thực lực của Nghệ Phong đều khiến hắn khâm phục. Quan trọng hơn chính là, hiện tại Nghệ Phong còn hai bàn tay trắng, nếu như mình và Nghệ Phong cùng nhau sáng lập, vậy mình không phải là nguyên lão sao? Địa vị thoáng cái cũng hoàn toàn không đơn giản.
- Có lẽ chí hướng của hắn thực sự không ở học viện a! Bằng không sao lại không quan tâm chuyện của người khác trong học viện!
Nguyên Trực cười khổ một tiếng, nhìn bóng lưng dần dần khuất xa của Nghệ Phong, thở dài một hơi.
…
Nghệ Phong còn chưa đi xa liền thấy một thân ảnh quen thuộc, khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Nữ tử phía trước có khuôn mặt ôn nhu tinh tế, làn da trắng trẻo mịn màng, hai hàng lông mày thon dài như vẽ. Phía dưới cái mũi nho nhỏ là chiếc miệng xinh xắn hồng nhuận. Đôi môi hơi mỏng lúc nào cũng cong lên như hơn dỗi. Vóc người cao gầy nhưng khỏe khoắn, tản mát khí chất đầy mê hoặc của nữ nhân. Vừa xinh đẹp vừa phong tình. Nàng đứng đó, như một đóa phù dung đang nở rộ, điềm đạm ưu nhã, không nhiễm bụi trần.
- Mộng Nhiên!
Nghệ Phong kêu to một tiếng, bước nhanh về phía Liễu Mộng Nhiên.