Trong lúc mọi người đồng thời quay đầu, người nọ hô to gọi nhỏ: “Dòng
dõi Vương Tạ quả nhiên phong lưu vô cùng.” Vừa nghe thấy người này nhắc
tới dòng dõi Vương Tạ, mọi người tề đều nhìn về phía hắn.
Bị vây ở chính giữa, người nọ đắc ý kêu lên: “Các ngươi đoán bọn họ phong
lưu thế nào đây? Ha ha. Tạ thị A Bích cùng lang quân Vương Cổ kia còn
lôi sáu mĩ thiếu niên lên giường vui đùa, bị người ta đúng lúc bắt gặp.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người nhao nhao nghị luận. Đây vốn là thế đạo
phong lưu hoang đường, quý tộc cũng thế, hoàng thất cũng thế, làm chuyện phong lưu trước mặt công chúng là chuyện tầm thường. Nhưng mà thế gia
Vương Tạ lại không giống như thế, hại đại thế gia này, mỗi một đệ tử đều có tập thơ truyền lưu hậu thế, bọn họ tham gia tụ hội, đều thể hiện tài năng, để thế nhân chiêm ngưỡng cầm kỳ thư họa. Mà bọn họ có khí khái
thanh nhã, cộng thêm tài hoa khiến người ta chú ý.
Cho nên, trong quý tộc khác không thiếu chuyện phong lưu, nhưng với hai nhà này
lại là chuyện hiếm lạ. Huống chi, việc hôn ước giữa Tạ thị A Bích cùng
Vương Hoằng và Vương Cổ lại là điểm nóng trong đàm luận của mọi người.
Trong tiếng ồ ào, mọi người đều cười vang. Một người kêu lên: “Lại có chuyện
kỳ diệu như vậy sao? Trách không được Vương Thất lang không cần nàng
ta.”
Tiếng kêu của người này nhắc nhở mọi người. Tiếng nghị luận càng vang vọng: “Đúng vậy đúng vậy.”
“Tạ thị A Bích cùng Vương Cổ thật đúng là một đôi phong lưu khoái hoạt.”
“Ha ha, hơn phân nửa Vương Thất lang đã biết Tạ thị A Bích là người phong lưu vì thế mới thành toàn cho nàng ta cùng Vương Cổ.”
Trong tiếng kêu liên tiếp, mấy người truyền bá tin tức không hẹn mà cùng
phong tỏa thông tin mỹ thiếu niên mà Tạ thị A Bích cùng Vương Cổ cùng
nhau phong lưu khoái hoạt vốn là những người hoàng đế ban cho Trần Dung.
…… Sau khi cứu Trần Dung ra khỏi tay Mộ Dung Khác, thanh danh của Vương
Hoằng được lan truyền trong dân gian với tốc độ mà các quý tộc khó có
thể tưởng tượng nổi. Nhóm dân chúng sẽ không như hủ nho mà chê trách
Vương Hoằng trọng sắc đẹp mà khinh đại nghĩa. Cho dù trong lòng có chút
phê bình kín đáo, nhưng đối với bọn họ mà nói, tin tức quan trọng nhất
là, Vương Hoằng có thể đánh bại quân thần cường đại nhất trong người Hồ, vậy thì chàng có thể cứu trị thiên hạ này.
Vì thế, theo bản năng, bọn họ muốn bảo hộ Vương Hoằng cùng Trần Dung mà chàng yêu thương.
Đúng lúc này, một người hét lớn: “Không chỉ thế đâu, nghe nói Cửu công chúa
kia cũng bị người ta bắt gặp đang hoan lạc cùng với ba thiếu niên, vô
cùng phong lưu khoái hoạt.”
Lúc này đây tiếng người nói ồn
ào, giọng của hắn tuy lớn, nhưng rất nhanh câu nói đã bị chìm nghỉm……
Công chúa ngủ cùng với mấy nam nhân, đâu phải là điều gì kỳ lạ? Trong
trăm năm nay, trong đám công chúa, có ai mà chưa từng làm việc này?
Trong tiếng cười, tiếng ồn ào, mọi người còn đang đàm luận về việc phong lưu
của Tạ Bích cùng Vương Cổ, càng lan truyền càng thái quá.
Trần Dung lắng nghe một hồi, dần dần nở nụ cười: Theo lời đồn đãi này, hình
tượng của Vương Hoằng hoàn toàn trở nên chính trực. Ngẫu nhiên có mấy
người nói ra lai lịch của sáu mĩ thiếu niên kia cũng rất nhanh sẽ bị
chìm nghỉm. Xem ra, nhóm thứ dân hoàn toàn nghiêng về phía Vương Hoằng,
tất cả đều đang giễu cợt gièm pha Tạ Bích cùng Vương Cổ.
Nàng mang theo hộ vệ đứng trong đám đông một canh giờ, lắng nghe lời đồn đãi từ từ lan truyền. Được một lúc, nàng quay đầu nói: “Chúng ta trở về
đi.”
“Vâng.”
Ba người đi về phủ đệ của Vương
Hoằng. Vừa mới đi đến ngõ nhỏ để trở về phủ, một tiếng gọi đột nhiên
truyền đến: “Trần thị A Dung.”
Tiếng gọi này vô cùng quen thuộc.
Trần Dung quay đầu lại.
Chỉ thấy ở một góc tối có một chiếc xe ngựa đỗ ở đó. Giờ phút này, một nữ tử đang vén rèm bước xuống xe ngựa, đi về phía nàng.
Khuôn mặt của nữ tử này tú nhã, nhưng tóc lại hơi rối, thường phục cũng bị xé rách một ít. Đối với các quý tộc chú trọng dung nhan mà nói, nàng ta
hiện tại rất lôi thôi.
Nữ tử này chính là Cửu công chúa.
Vừa thấy nàng ta, theo bản năng Trần Dung nhìn về phía sau, thấy bên xe
ngựa chỉ có một hộ vệ đứng đó, nàng mới thở dài một hơi. Giống như Trần
Dung, hai hộ vệ đi theo cũng thở dài nhẹ nhõm.
Cửu công chúa đi tới trước mặt Trần Dung.
Nàng ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Trần Dung. Ánh mắt này thật sự nghiêm túc hơn nhiều so với mỗi một lần gặp trước.
Nhìn thẳng Trần Dung, Cửu công chúa nghiêm mặt hỏi: “Là chàng làm, đúng hay không?”
Trần Dung ngẩn ra.
Cửu công chúa nhìn thẳng hai mắt nàng, còn nói thêm: “Ta biết chàng làm ra loại sự tình này, ngươi không cần phải giấu diếm.”
Trần Dung chớp mắt, hỏi với vẻ nghi hoặc khó hiểu: “Công chúa đang nói cái gì vậy?”
Cửu công chúa cười buồn bã, khàn giọng nói: “Là chàng. Chàng không thích ta mà chỉ thích ngươi. Việc hôn nhân của ta, với chàng mà nói không đáng
để nhắc tới, đối với người giết con của Đại huynh ngươi, khiến cho ngươi thương tâm, chàng lại rất để tâm. Có phải hay không?”
Trần Dung nghe đến đó, gương mặt trở nên lạnh lùng, im lặng.
Môi Cửu công chúa tái nhợt, nàng ta tiếp lời với giọng khàn khàn: “Chàng
ném mấy người kia lên tháp của ta cũng đành thôi, vì sao còn đốt mê
hương? Trong sạch của ta bị mấy người đó…… Chàng không thích ta cũng cần gì hại ta như thế?”
Trần Dung vẫn lạnh lùng nghiêm mặt,
nàng thản nhiên nói: “Công chúa coi mạng người như cỏ rác, nay chỉ bị
thất thân thì tính là cái gì?”
“Tính là cái gì? Ngươi dám
so sánh với ta với đám dân đen sao?” Cửu công chúa ngửa đầu cười, nước
mắt trào ra: “Ta vì chàng thủ thân đến giờ…… Sao chàng có thể đối xử với ta như thế? Trần thị A Dung, sao chàng có thể đối xử với ta như vậy?”
Trần Dung vẫn lạnh lùng, nàng nhìn Cửu công chúa chăm chú, căm hận thầm
nghĩ: Khiến ngươi thất thân là vẫn còn nhẹ rồi. Nếu có khả năng, ta rất
muốn phế bỏ ngươi, cho ngươi hiểu nỗi đau của dân đen thế nào.
Trần Dung lạnh lùng, khiến Cửu công chúa đang kích động dần dần bình tĩnh trở lại.
Nàng ta vươn tay đặt trên ngực hồi lâu, khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt
không thấy giọt lệ, chỉ có hận thù. Nàng ta oán hận trừng mắt nhìn Trần
Dung, buồn bã, thì thào nói: “Chàng vô tình như thế, vậy đừng trách ta
tàn nhẫn. Vương Hoằng Vương Thất lang, ta muốn khiến cả đời này chàng
đều phải sống trong thống khổ.”
Tiếng của Cửu công chúa rất thấp, Trần Dung chỉ thấy đôi môi nàng ta mấp máy, chỉ nghe thấy vài âm
tiết. Cụ thể nói cái gì thì nàng không rõ.
Sau khi nói
xong, Cửu công chúa trừng mắt nhìn Trần Dung, trong ánh mắt lộ vẻ hung
ác, đột nhiên, Cửu công chúa giơ tay phải lên, một thanh đoản kiếm lạnh
lẽo lộ ra từ chỗ tay áo.
Trong ngõ nhỏ âm u, hàn quang tức thì đâm vào hai mắt Trần Dung.
Trần Dung cả kinh, theo phản xạ nàng lui ra sau. Vừa mới lùi một bước, Cửu
công chúa lại xông về phía trước. Nàng ta lao tới rất nhanh rất mạnh mẽ, hơn nữa, động tác thuần thục, hiển nhiên đã luyện tập qua vô số lần.
Cửu công chúa xông về phía Trần Dung, tới gần bên người nàng. Cùng lúc đó,
tay phải nàng ta đưa ra, chủy thủ trong tay vẽ một đường hình cung.
Hàn quang như tia chớp, cực nhanh cực mạnh cực chuẩn xác.
Cú đâm này, hai hộ vệ đứng phía sau đồng thời kêu to ra tiếng, bọn họ điên cuồng lao tới, dùng thân thể ngăn cản bàn tay của Cửu công chúa.
Nhưng mà, không còn kịp, hết thảy đã không còn kịp nữa rồi.
Giờ phút này mỗi một động tác của Cửu công chúa đâu chỉ là luyện tập qua
trăm ngàn lần? Hơn nữa cú đâm này do mang theo hận thù mà toàn lực tấn
công. Bởi vậy, dù Trần Dung liên tục lui về phía sau, nhưng Cửu công
chúa rõ từng phản ứng của nàng như nắm trong lòng bàn tay cũng tiến lên
ép sát..
Mỗi khi chủy thủ vung xuống, hàn quang chém qua
một vạt xiêm y của Trần Dung. Mỗi khi tiếng gió xẹt qua, lại có một vật
nhẹ nhàng bay xuống, hoặc là tóc, hoặc là mảnh vải.
Trần
Dung lảo đảo lui ba bước, đổ mồ hôi lạnh: Chủy thủ mà Cửu công chúa cầm
trong tay vô cùng sắc bén, đúng là thần binh hiếm có.
Ngay
khi Trần Dung vội vàng lui về phía sau, mồ hôi lạnh đổ như mưa, hai mắt
híp lại, Cửu công chúa bỗng nhiên như du long vọt đến phía bên phải
nàng. Sau đó, chủy thủ trong tay đâm tới nhanh như tia chớp hướng về
phía ngực của Trần Dung.
Trong lúc ý niệm vừa lướt qua trong đầu, hàn ý lạnh thấu xương đã sát gần da thịt Trần Dung.
Đúng lúc này, trong một ngõ nhỏ khác, đột nhiên có một hòn đá nhỏ bay tới.
Hòn đá kia rất nhỏ, lực đạo cũng không lớn, nó đập vào thanh chủy thủ kia,
cũng chỉ làm cho thanh chủy thủ kia nghiêng đi một chút. Sau đó, “phập”
một tiếng, chủy thủ đâm vào phía ngực bên phải của Trần Dung.
Máu trào ra như suối.
Hành động của Cửu công chúa rất nhanh chóng, nàng ta vừa ra tay thì quyết
đoán lui vài bước, mắt lạnh nhìn Trần Dung cúi đầu nhìn miệng vết
thương, muốn rút ra lại không dám. Nàng ta lạnh lùng nói: “Không cần do
dự, ngươi cứ việc rút đi, dù sao ta đã bôi kịch độc lên lưỡi đao này
rồi.”
Hai hộ vệ vừa mới bổ nhào đến bên cạnh Trần Dung thì nghe thấy một câu này. Tức thì, sắc mặt hai người trắng bệch như tuyết.
Trên đao này có bôi kịch độc?
Sắc mặt Trần Dung trắng nhợt, thân người nàng lung lay dường như sắp đổ gục.
Cửu công chúa đắc ý nhìn nàng, nhìn hộ vệ phía sau nàng, lên tiếng cười,
nói: “Thế nào? Tuyệt vọng đúng không? Trần thị A Dung, ngươi nhìn xem
bốn phía đi. A, ta đã quên nói cho ngươi biết, loại độc này gọi là Vô Ưu Tán. Người trúng độc có thể giống như người bình thường sống thêm được
một tháng.”
Nàng ta dựa sát vào Trần Dung, khẽ cười nói: “Ta muốn để cho Vương Hoằng nhìn thấy ngươi từ từ chết đi.”
Dứt lời, nàng ta đứng thẳng, khinh miệt nhìn hai hộ vệ phía sau nàng, đối
diện với ánh mắt thống hận, phẫn nộ của bọn họ, nàng ta thản nhiên cười, lắc lắc eo nhỏ nói: “Sao vậy? Muốn giết ta? Muốn cắn chết ta sao? Đến
đây. Đừng sợ, ta cũng chỉ là một công chúa, giết ta, cùng lắm thì cả nhà các ngươi bị chôn cùng, cũng không liên lụy tới tru di cửu tộc.”
Lời vừa thốt ra, hai hộ vệ đồng thời thở dốc. Bọn họ nghiến răng nghiến
lợi, nhưng đúng như Cửu công chúa đã nói, căn bản không dám tiến lên.
Mà lúc này, Trần Dung khẽ cử động.
Trong lúc máu trào ra như suối, nàng gian nan bước về phía Cửu công chúa.
Ngẩng cao gương mặt thanh diễm tinh xảo, càng ngày càng tái nhợt, Trần Dung tươi cười.
Nhìn nàng đến gần, trên mặt Cửu công chúa cũng mang theo ý cười. Có điều nụ
cười của nàng ta là đắc ý, sung sướng. Nhìn Trần Dung lảo đảo, nàng ta
thậm chí còn bước lên phía trước một bước.
Cửu công chúa đi đến trước mặt Trần Dung, dựa sát vào nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi lên
mặt nàng, khẽ cười nói: “Trần thị A Dung, không phải ngươi rất hận, rất
hối hận, rất vô lực đúng không? Nói cho ngươi biết, giết chết người gọi
là Quang Lộc đại phu như ngươi, cùng lắm ta chỉ bị hoàng huynh cấm đoán
nửa tháng thôi…… Đúng rồi, năm sau khi viếng mồ mả cho ngươi, ta sẽ nói
cho ngươi biết, tình lang Vương Hoằng của ngươi rốt cuộc yêu ngươi được
mấy tháng. Ha ha, hiện tại ngươi có muốn đoán hay không? Ta đoán nhiều
nhất nửa năm, chàng sẽ đi tìm niềm vui mới.”
Vừa nói tới đây, Cửu công chúa lại im bặt. Cùng lúc khi nàng ta cúi đầu xuống, còn có ba tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Cửu công chúa cúi đầu, nhìn thấy phần chuôi chủy thủ cắm ở trước ngực mình. Chủy thủ này, ngay một giây trước đó còn đâm vào da thịt của Trần Dung. Nhưng hiện tại, nó bị Trần Dung rút ra, lấy tốc độ nhanh như tia chớp
đâm vào ngực nàng ta. Nó đâm vào rất sâu, mặc dù không đâm mạnh, nhưng
nó đâm quá sâu, chỉ để lộ ra phần chuôi.
Lúc này, đến phiên Trần Dung nở nụ cười.
Nàng cười yếu ớt, trên mặt tái nhợt tươi tắn như hoa. Tay phải nhẹ nhàng vừa động, sau khi Cửu công chúa phun ra một ngụm máu, Trần Dung ngẩng đầu,
thổi một hơi lên mặt nàng ta, thấp giọng nói: “Hay là công chúa đã quên
điều tra? Trần thị A Dung ta vốn đã từng giết người rồi …… Người thật
ngây thơ, sao ngươi có thể để một địch nhân như vậy đến gần mình chứ?”
Nhìn thấy Cửu công chúa há miệng, máu trong miệng vẫn không ngừng trào ra,
Trần Dung cười rất vui vẻ: “Công chúa nghĩ rằng, cho dù người giết ta,
ta cũng không làm khó mà để người rời đi sao? Thực xin lỗi, hiện tại
khiến người phải thất vọng rồi…… Ta muốn tự tay báo thù.”
Nàng nói tới đây, Cửu công chúa há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn ánh mắt Cửu công chúa dần dần trở nên tan rã, Trần Dung quát với giọng
yếu ớt: “Gọi người, gọi người đến xem…… Đừng để hậu họa lại cho Thất
lang.”
Hai hộ vệ rất nhanh hiểu được ý của Trần Dung. Bọn
họ rưng rưng nhìn Trần Dung, cất cao giọng, đồng thời kêu lên: “Giết
người, người đâu, giết người rồi –”
Tiếng kêu truyền ra xa
xa, giờ phút này trên đường phố vẫn đang rất náo nhiệt. Trong khoảng
thời gian ngắn, vô số bước chân chạy về phía bên này.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Rõ ràng là tiếng bước chân vang dội, khiến mặt đất chấn động, khi Trần Dung nghe thấy lại càng ngày càng xa xôi.
Xem ra, máu trào ra quá nhiều. Trần Dung chậm rãi, vô lực ôm miệng vết thương: Ta không thể ngã, hiện tại, ta không thể ngã gục.
Giống như trải qua một thế kỷ, sau khi cảm giác bốn phía trở nên nóng nực,
Trần Dung ngẹn cổ họng, mở to ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm Cửu công
chúa đang nhờ hộ vệ giúp đỡ đứng thẳng. Nàng cười, nói với giọng suy
yếu: “Cửu công chúa điện hạ…”
Xưng hô vừa thốt ra, tiếng kinh hô vang lên bốn phía.
Trần Dung không nghe thấy, nàng hé miệng, cười vui vẻ, lạnh lùng: “Vừa rồi
người đâm ta một đao, hiện tại, ta dùng chính đao đó đâm người một
cái……” Nói tới đây, giọng nói Trần dung trở nên suy yếu, vô lực. Mọi sức lực của nàng nhanh chóng biến mất chỉ trong một khắc này.
Dần dần, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Trần Dung ngả về phía sau. Nàng rơi vào một ôm ấp ấm áp.
Mở to hai mắt tan rã, Trần Dung nhìn gương mặt mơ hồ, vươn tay đầy máu nhẹ nhàng vuốt ve. Môi nàng mấp máy, thì thào nói: “Thất lang, Thất lang……
Người là do ta giết, không liên quan đến chàng. Chàng đừng báo thù, đừng rước họa vào thân.”
Lời vừa dứt, tay nàng đặt trên gương mặt kia buông thõng xuống.
Nam tử nâng đỡ nàng để lộ gương mặt tuấn mỹ đã dính chút máu. Người này
chính là Tạ Hạc Đình. Vừa rồi khi Trần Dung ngã xuống, theo bản năng hắn lao ra từ đám người, ra tay trước hai hộ vệ mà đỡ nàng.
Cúi đầu nhìn Trần Dung sắc mặt như giấy vàng, hai mắt nhắm nghiền, Tạ Hạc
Đình không hề chớp mắt nhìn nàng, chậm rãi, hắn nhắm mắt lại, khóe mắt
ứa ra một giọt lệ, giọng nói khàn khàn, không hề lạnh lùng như băng nữa: “Vương Thất lang, ngươi đúng rồi, so với phụ nhân này, địa vị tộc
trưởng của Vương thị kia thật sự là khối thịt thối.”