Xe ngựa của Trần Dung quay về chỗ cư ngụ của Vương Hoằng. Vừa mới bước
vào sân, nàng nhìn thấy lang quân như người trong tranh đang nghiêng
người dựa vào tháp kia.
Trần Dung vừa thấy chàng, ánh mắt híp lại, tươi cười đầy mặt. Nàng vội vàng xuống xe ngựa, vội vàng chạy về phía chàng.
Chạy đến phía sau, Trần Dung vui mừng gọi: “Thất lang, Thất lang.” Nàng cười khanh khách, cố ngăn cảm giác đắc ý thấp giọng nói: “Ta thành công rồi, những người đó hẳn sẽ không chỉa miệng nói bậy ta nữa.”
Nàng nghiêng đầu, hai mắt cong thành một đường, chờ Vương Hoằng khen ngợi.
Vương Hoằng chậm rãi quay đầu.
Ánh mắt chàng trong suốt nhìn nàng, rót rượu đặt trước mặt nàng, Vương Hoằng cười, thấp giọng nói ôn nhu: “Tô Cánh thế nào?”
Tô Cánh?
Đầu tiên Trần Dung ngẩn ra, đảo mắt miệng nàng cong lên, nhịn cười nói: “Người đó ư, ta không thấy rõ, hắn……”
Nàng nói còn chưa xong, Vương Hoằng gật đầu, chàng tao nhã đặt chén rượu
xuống, cười yếu ớt nói: “Vậy là tốt rồi…… Vừa rồi hắn bị người đánh hôn
mê, tối hôm nay, hắn sẽ xuất hiện ở trên giường của Cửu công chúa.” Liếc nhìn Trần Dung, chàng liếc xéo, mang theo mị ý: “Ta nghe lời A Dung,
mười người đều đưa cho Cửu công chúa thì nàng ta có lợi quá rồi. Bởi
vậy, bốn kẻ có chí hướng một chút ta cho Cửu công chúa, sáu người khác
thì ta đưa đến giường của Tạ thị A Bích. Uhm, tối hôm nay, hai người
Vương Cổ cùng Tạ Bích hẳn là sẽ thảo luận ở trong khuê phong của Tạ
Bích, nếu giữa bọn họ lại có thêm mấy người, cuộc vui sẽ rất thú vị.”
Trần Dung lắng nghe, hai mắt mở lớn, miệng cũng há to.
Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng đã chứng kiến trên đường ngày ấy. Tạ thị A Bích kia rõ ràng là một nữ lang kiêu ngạo, việc này?
Nàng ngẩn
ngơ, nói với giọng ôn nhu: “Làm như vậy, có thể ảnh hưởng đến chàng hay
không?” Nàng lao tới trước mặt chàng, ngửa đầu nhìn chàng, hỏi: “Có thể
khiến Tạ thị trả thù hay không?”
“Tạ thị trả thù?”
Hai
mắt Vương Hoằng híp lại, tươi cười vô cùng tao nhã: “Vương Hoằng ta rất
dễ bị bắt nạt sao? Nếu dám can đảm bắt nạt ta, tất nhiên Vương Thất lang ta cũng sẽ trả thù lại.”
Trần Dung nhẹ giọng hỏi: “Không có gì phải lo lắng chứ?”
Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi gật đầu, khẽ cười: “Đừng lo.”
Nhận được lời này của chàng, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm, nàng nghiêng đầu
nghĩ: Ta thật sự là hồ đồ, Tạ Bích cùng Vương Cổ thâu hoan, Thất lang
cũng biết, còn ra vào khuê phòng nhà người ta như chính sảnh của nhà
mình, thậm chí chuẩn bị đưa sáu người lên giường của bọn họ…… Thế lực
của chàng lớn tới đâu, cần gì phải lo lắng chứ?
Nàng suy nghĩ
cẩn thận điểm ấy, không khỏi khanh khách nở nụ cười: “Vậy chẳng phải
ngày mai sẽ rất náo nhiệt sao?” Tròng mắt Trần Dung vừa chuyển, lại nói: “Đáng tiếc, mọi người vừa đoán sẽ biết việc này là do chàng làm.”
“Cũng không hẳn, ta chỉ là một người cô độc, sao có năng lực làm như thế? Nói không chừng là có người thấy ta ngã ngựa, mượn chuyện này để hãm hại
ta.” Giọng nói Vương Hoằng thản nhiên truyền đến.
Trần Dung quay đầu nhìn lại chàng. Nhìn chàng, đảo mắt nàng lại bật cười: “Đúng, đúng
là có người chuẩn bị bỏ đá xuống giếng, đuổi tận giết tuyệt. Có điều
nghĩ thì nghĩ vậy, chỉ sợ những người thích Thất lang, tôn sùng Thất
lang, trông mong vào Thất lang sẽ không chấp nhận để sự việc này tồn
tại.”
Lời vừa dứt, Vương Hoằng mở to mắt nhìn nàng, vươn ngón
giữa nhẹ nhàng lướt qua trước môi, chàng nâng tay nàng nói: “Đi dạo một
chút đi.”
Trần Dung vui vẻ vươn tay, vòng qua tay chàng.
Đi được vài bước, Trần Dung nói liên miên: “Thất lang, ở trong mộng ta
nhìn thấy Đại huynh sẽ chết vì bệnh tật vào một tháng sau. Nhưng mà cũng không phải ta tận mắt nhìn thấy, là Đại tẩu kia nói cho ta biết. Chàng
đã mời đại phu đến khám cho huynh ấy, đại phu nói huynh ấy khỏe mạnh,
không có bệnh tật gì. Ta đã sai hai người trông chừng Đại huynh, đề
phòng huynh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nàng còn nói thêm:
“Hôm qua bệ hạ còn hàn huyên với ta về chàng.” Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý
của hoàng đế vào tối hôm qua, Trần Dung cảm thấy buồn cười. Dưới ánh
nhìn chăm chú của Vương Hoằng, nàng khanh khách cười kể lại đối thoại
giữa nàng và hoàng đế.
Nói xong miêu tả “Ảo não, tức giận nghẹn ở trong lòng”, Vương Hoằng cười lạnh một tiếng, nói: “Ta không có.”
Chàng khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói: “Về sau không được nói những lời thế này nữa.”
Trần Dung cao giọng đáp: “Vâng.” Một chữ thốt ra, nàng lại tiếp tục nở nụ cười.
Thời gian bay nhanh, đảo mắt một ngày trôi qua.
Ngày hôm sau, Trần Dung thức dậy rất sớm, nàng ngồi ở trong sân, phái bốn tỳ nữ đi thám thính phong vân biến hóa ở bên ngoài.
Chỉ chốc lát, một chiếc xe ngựa chạy vào trong phủ.
Xe ngựa kia xông thẳng vào, khi đi qua cổng vòm, nó vẫn không dừng lại, mà tiến quân thần tốc.
Trong nháy mắt, xe ngựa ngừng lại trong sân. Rèm xe không được vén lên, một
giọng nói lạnh lẽo mà êm tai của Tạ Hạc Đình vang lên trong xe ngựa:
“Vương Hoằng, đi ra”
Tiếng quát thanh triệt truyền đến, Trần Dung cả kinh, vội vàng bước ra.
Nàng vừa mới đi ra, Tạ Hạc Đình thả người nhảy xuống xe ngựa, dài thân ngọc
lập đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm phía sau Trần Dung: “Tên tặc mặt cười
kia đâu?”
Trần Dung trả lời: “Lang quân Tạ gia tới quá trễ, Thất lang xuất môn rồi.”
“Xuất môn? Là muốn tránh họa sao?” Hắn nhìn Trần Dung chăm chú, cười lạnh:
“Tên tặc kia làm chuyện tốt, vậy mà trốn chạy cũng nhanh thật.”
Sao Trần Dung có thể để người khác chỉ trích Vương Hoằng? Lập tức nàng nhăn mày liễu, không khỏi hờn giận nói: “Lang quân Tạ gia, có đạo lý đăng
môn mắng chửi người sao?”
Tạ Hạc Đình ngẩng đầu lên, hắn lạnh
lùng nói: “Vậy nàng phải hỏi một câu xem tên tặc mặt cười kia đã làm
chuyện gì?” Hắn cắn răng một cái, quát: “Tô Cánh chỉ nói với nàng một
câu, hắn đã đưa đệ ấy đến chỗ dơ bẩn kia, sao tên tặc mặt cười này lại
có thể nhỏ nhen đến thế.”
Đã xảy ra rồi sao?
Tim Trần Dung đập thót một cái, làm ra vẻ kinh ngạc kêu lên: “Ngài nói cái gì?”
Tạ Hạc Đình tà nghễ liếc nàng, lạnh lùng giải thích: “Nàng chưa biết sao?
Vương Thất lang đố kỵ nên đưa Tô Cánh cho Cửu công chúa. Loại sự tình
này, chẳng lẽ nàng không biết chút gì?”
Ngữ khí lạnh như băng rất xứng với khí thế bức người của hắn, khiến cho người ta không tự chủ được mà chột dạ.
Trần Dung cũng cảm thấy như vậy.
Nàng cắn môi, hơi rủ mắt, cười yếu ớt nói: “Lang quân Tạ gia quá nóng vội, sao ngài biết chuyện này do Thất lang gây nên?”
“Phi”
Tạ Hạc Đình thối một ngụm, lạnh lùng nói: “Thế nhân không biết rõ Vương
Thất lang, nhưng ta biết. Ngày xưa hắn mua danh chuộc tiếng, làm việc
còn có chút bận tâm. Hiện tại thật sự vô pháp vô thiên.” Hắn nhìn Trần
Dung chăm chú, cất cao giọng quát: “Chuyện ta giao hảo với Tô Cánh, nàng chưa từng nói cho tên tặc mặt cười kia nghe đúng không?” Câu này không
phải hỏi, mà là khẳng định.
Dưới sự ép hỏi của hắn, Trần Dung ngây ngốc gật đầu.
Tạ Hạc Đình hừ mạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Với năng lực của tên tặc kia,
ngay cả ngươi không nói, hắn cũng biết. Với tài trí của hắn sẽ có trăm
ngàn loại biện pháp giải quyết việc này, nhưng hắn lại không cho ta mặt
mũi như thế, thật đúng là không kiêng nể gì.”
Nói tới đây, hắn
lấy ra một khối vải màu vàng từ trong tay áo ra, ném về phía Trần Dung,
khi Trần Dung vừa vội vàng tiếp nhận, hắn lạnh lùng nói: “Ta đã xin bệ
hạ ra thánh chỉ, nửa tháng sau, sẽ để Quang Lộc đại phu cùng Tô Cánh
thành hôn.”
Trần Dung vừa mới tiếp nhận thánh chỉ, nghe thấy thế cảm thấy như long trời nổ đất. Nàng há miệng, vẫn không nhúc nhích
trừng mắt nhìn Tạ Hạc Đình, không thể thốt nên lời.
Tạ Hạc Đình
cũng không chờ nàng phản ứng lại, vung ống tay áo, thả người nhảy lên xe ngựa. Khi xe ngựa quay đầu, giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên:
“Nói cho Vương Hoằng kia, nếu hắn dám ám sát, ta sẽ xé bỏ mặt nạ giả mù
sa mưa của hắn.”
Bỏ lại một câu này, Tạ Hạc Đình nghênh ngang rời đi.
Đến khi Tạ Hạc Đình đi thật xa, Trần Dung mới phản ứng lại. Nàng tức giận
đến mức gương mặt đỏ bừng, hướng tới chiếc xe ngựa kia cất giọng căm hận mắng mỏ: “Tạ Hạc Đình, ngài coi Trần thị A Dung ta là người nào?”
Khi nàng cho rằng hắn không nghe thấy, mà có nghe thấy thì cũng không trả
lời thì giọng nói lạnh lùng của Tạ Hạc Đình lại truyền đến: “Vì nàng là
nữ nhân của Vương Hoằng, hắn làm cho ta không thoải mái, ta sẽ khiến cho hắn không thoải mái.”
Trần Dung mở to mắt nhìn xe ngựa kia,
nhất thời cũng không biết có nên đuổi theo, vung một roi đánh vào gương
mặt lạnh băng kia hay không.
Trong lúc Trần Dung đang phẫn nộ, Vương Hoằng vẫn chưa trở về. Mà trên đường phố bên ngoài càng ngày càng náo nhiệt.
Nghe thấy từng đợt tiếng ồn ào, Trần Dung đợi mãi mà chưa thấy nhóm tỳ nữ
trở về, rồi lại cảm thấy phiền chán không thôi đối với chuyện bị tứ hôn, liền cắn răng, thay đổi nam trang, đội đấu lạp, mang theo hai hộ vệ
không ngồi xe ngựa mà đi thẳng ra bên ngoài.
Vừa bước trên đường phố, Trần Dung phát hiện hôm nay náo nhiệt hơn so với bình thường,
thường thì xe ngựa chiếm đa số, hiện tại người đi đường như nước chảy.
Nếu không phải nàng thông minh đi bộ xuất hành, ngồi xe ngựa sẽ không
thể di chuyển nổi.
Đi một lúc, nàng nhìn thấy một hán tử thao
thao bất tuyệt nói năng, nàng vội vàng tiến lên, thi lễ với người nọ,
cất giọng khàn khàn hỏi: “Các hạ, đã xảy ra chuyện gì, sao lại náo nhiệt như thế?”
Hán tử kia nhìn nàng, lộ ra hàm răng vàng nói: “Ngươi không biết sao?” Hắn nói với vẻ hào hứng: “Chuyện lớn như vậy, ngươi
cũng không biết sao?”
Trần Dung thành thực lắc đầu.
Hán
tử kia cười cười, vuốt chòm râu lưa thưa nói: “Vậy ngươi có biết Trần
thị A Dung, đạo cô phong lưu được bệ hạ phong làm Quang Lộc đại phu hay
không?”
Sao lại liên quan đến nàng?
Trần Dung cảm thấy rối loạn, nàng vội vàng gật đầu, nói: “Biết. Nàng ta làm sao vậy?”
“Nàng ta ư, không phải đám người đang truyền lời đồn đài nàng ta bị người Hồ
làm nhục sao? Sai lầm rồi, nàng ta không hề bị làm nhục. Con bà nó, phụ
nhân này còn xinh đẹp hơn Âm Lệ Hoa, sao người Hồ lại bỏ qua chứ? Ta nói cho ngươi biết, phụ nhân này đúng là rất xinh đẹp, chậc chậc, diễm lệ
trời sinh, thật là họa thủy bậc nhất. Nếu không phải vì nàng, Vương Thất lang giống như thần tiên cần gì phải chống đối, thà rằng vứt bỏ tiền đồ cũng muốn có được nàng?”
Thấy Trần Dung lắng nghe kiên nhẫn,
hán tử kia đắc ý nói tiếp: “Nhưng mà nói đi nói lại, Vương Thất lang
cũng không phải hoàng tử hoàng tôn. Chính hắn cũng nói, địa vị của tộc
trưởng Vương thị là một khối thịt thối, bản thân hắn thích mỹ nhân không thích quyền vị, thực không coi ai ra gì.”
Nghe đến đó, Trần Dung cảm thấy không kiên nhẫn, nàng thúc giục: “Nói tới chính sự đi.”
Hán tử kia trừng nhìn nàng, nói: “Đây là chính sự mà.”
Không thể nào?
Trần Dung cũng mở to mắt nhìn hắn.
Lúc này, bên cạnh có người nói xen vào: “Nói đến Vương Thất lang kia, thật
đúng là đáng tiếc. Hắn dựa vào khoảng một hai nghìn người mà có thể cứu
Quang Lộc đại phu khỏi tay Mộ Dung Khác có thiên quân vạn mã. Thật là
trí dũng vô song. Người như vậy không làm việc cho triều đình, không vì
tính mạng của chúng sinh, thật khiến cho người ta buồn bực.”
Nghe đến đó, Trần Dung càng không kiên nhẫn.
Cũng chính vào lúc này, phía trước truyền đến tiếng ồn ào, một giọng nói vang dội vang lên: “Xảy ra việc lớn rồi!”