Mị Công Khanh

Chương 131: Chương 131: Gặp lại thân nhân ở Kiến Khang




Cùng lúc đó, Vương Hoằng vén rèm xe lên, khuôn mặt tuấn dật thanh hoa của chàng xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong chớp mắt khi gương mặt của chàng vừa ló ra, chỉ nghe ‘tiếng vang mãnh liệt, cũng là chúng nữ thuận tay cầm lấy vật bên cạnh mình, có khi là túi hương, có khi là một nhánh cây, có khi là khăn tay. Trong phút chốc, trăm thứ bay tới, không đầu không đuôi ném về phía Vương Hoằng.

Đúng lúc này, chúng hộ vệ nhất tề tiến lên, đầu ngẩng cao. Tức thì, nhánh cây khăn tay túi hương đều như mưa rơi nện ở trên người bọn họ…… Xem động tác của những người này chỉnh tề có trật tự, dù là bị ném trước hay ném sau đều là vẻ mặt thản nhiên, xem ra đã trải qua quá nhiều lần.

Trần Dung nhìn đến đây, lại cười. Nàng chuyển sang Thượng tẩu, cất giọng trong trẻo: “Tẩu, chúng ta đi trước đi.”

“Vâng.” Thượng tẩu lên tiếng, giục ngựa gia tốc.

Đúng lúc này, một hộ vệ bên cạnh xe ngựa của Vương Hoằng đi tới, đứng bên ngoài xe ngựa của Trần Dung, đưa cho nàng một túi hương, nói: “Trần thị A Dung, đây là lang quân nhà ta tặng cho người.”

Túi hương này thật sự quen mắt, đúng rồi, lần trước chàng cũng lấy thứ này đưa cho nàng. Nhìn nó, Trần Dung chậm rãi cười, giọng nàng trả lời có chút khàn khàn: “Không cần.”

Lời của nàng vừa dứt, hộ vệ kia cũng cười nhẹ ra tiếng: “Nữ lang nên biết, lang quân nhà ta đưa gì đó, vẫn nên nhận lấy sẽ tốt hơn…… Nữ lang, người ngẫm lại rồi hẵng quyết định.”

Trần Dung nhíu mày. Một lát sau, nàng vươn tay nhỏ bé trắng nõn, tiếp nhận túi hương kia thu vào trong tay áo.

Hộ vệ kia thấy vậy thì vừa lòng lui ra. Chỉ chốc lát, hắn đi đến bên cạnh xe ngựa của Vương Hoằng, thấp giọng bẩm: “Nữ lang thu nhận rồi.”

“Thu nhận rồi ư?” Giọng nói tao nhã của Vương Hoằng mang theo ý cười: “Lui ra đi.”

“Vâng.”

Đám người Trần Dung đi đường nhỏ, tốc độ rất nhanh, sau khi Trần Dung nghe ngóng liền biết, nếu không có thêm việc gì đột xuất, đám người Trần Công Nhương một tháng sau mới có thể đến Kiến Khang.

Trần Công Nhương không ở đây, Trần Dung nên tìm kiếm nơi trú ngụ. Sau khi do dự một lát, xe ngựa của nàng đã chạy tới Trần thị ở Kiến Khang. Trần thị ở Kiến Khang đó là Trần thị ở Toánh Xuyên dời đến.

Họ Trần là thế gia công khanh trăm năm, trong thời đại này cũng là phủ đệ nhà cao cửa rộng đứng trong hàng đầu. Mà mọi vinh dự đều bắt nguồn từ Trần thị ở Toánh Xuyên.

Khi xe ngựa tiến vào, Bình ẩu có chút khiếp đảm, bà nhìn ngắm bên ngoài, lại nhìn nhìn Trần Dung, nhịn không được hỏi: “Nữ lang, Trần Công Nhương không ở đây, chúng ta liều lĩnh cầu kiến như thế, có thỏa đáng không?”

Trần Dung rũ hai mắt, một hồi lâu, nàng nhẹ giọng trả lời: “Đi La Hạng.”

“La Hạng?” Bình ẩu kinh ngạc nhìn về phía Trần Dung, kêu lên: “Vì sao?”

Trần Dung rũ hai mắt, chậm rãi nói: “Thất lang nói phụ huynh ta ở đó.” Tin tức này không phải Thất lang nói, là hai kiếp làm người nên nàng đã sớm biết……

Tuy rằng nàng không muốn đầu nhập vào Trần thị Toánh Xuyên, cũng không muốn đi La Hạng, nàng muốn trọ ở một khách điếm. Nhưng nếu thật sự trú ngụ ở khách điếm, về sau mọi người biết khẳng định sẽ nói nàng không hiểu chuyện, rõ ràng có bổn gia ở đây, lại không chịu đến bái kiến gia nhập…… Nàng đầu phục, người ta thu hay không thu nhận nàng là một chuyện, nhưng nếu ngay từ đầu nàng không đến đó, trong thời đại này, rất khó để không bị người ta lên án.

Bình ẩu kêu lên vui mừng: “Nữ lang, nữ lang, người là nói, người biết lang chủ và lang quân ở đâu sao? Ai a, chuyện tốt như thế, vì sao không còn sớm nói cho chúng nô biết?” Vừa kêu, bà vừa ló đầu ra, lớn tiếng nói chuyện với đám người Thượng tẩu ở bên ngoài: “Nhanh đi La Hạng, nữ lang nói, lang chủ và lang quân ở nơi đó.”

Một câu thốt ra, tiếng hoan hô vang lên. Chúng phó đồng thời cười đùa, Thượng tẩu lại cười ha hả. Lúc này tiếng cười đặc biệt vang dội, trong một khắc, chúng phó từ lúc di chuyển về phía nam tới nay đều buồn bực, bất an, còn có nao núng cẩn thận, tựa hồ đã tan thành mây khói.

Xe ngựa thay đổi tuyến đường, hướng về La Hạng.

Trần Dung vén rèm xe, một bên nhìn phong cảnh thành Kiến Khang, một bên âm thầm suy nghĩ.

Trong ngoài Kiến Khang, nơi nơi đều có sông ngòi hồ nước, cổ nhân nói gần thủy giả nhân, người Kiến Khang khác biệt ở chỗ nào thì Trần Dung không biết, nhưng nàng có thể nhìn ra, người trong thành tuy rằng không cao lớn bằng Bình thành cùng Nam Dương, nhưng diện mạo của bọn họ hết sức tú lệ trắng trẻo. Bất luận là nam hay nữ, bọn họ đều ăn mặc hết sức hoa lệ phiền phức, mà đeo túi hương là thứ đặc sắc nhất của người dân Kiến Khang. Đưa mắt nhìn lại, khắp nơi ai cũng áo mũ chỉnh tề, trên đường đi đều ngửi thấy mùi thơm ngát.

Hơn nữa, người Kiến Khang đặc biệt yêu ca hát, đi đến đâu đều là ti trúc không dứt, bên ngoài đại phủ nhà cao cửa rộng, có rất nhiều thứ dân rung đùi đắc ý, theo tiếng ti trúc ca hát. Mà đám gác cổng của thế gia danh môn, đối với loại thứ dân này, cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở.

Loại an nhàn, phong quang này, chúng phó đến từ phương bắc làm sao đã từng thấy qua? Bọn họ miệng há hốc, ngẩn ngơ ngắm nhìn, thường thường còn kinh hô hai tiếng, khiến nhóm đệ tử thế gia áo mũ chỉnh tề liếc qua nhìn vẻ xem thường.

Đây là thật sự xem thường, nói đến điều này, còn phải tính từ thời Tam quốc, từ sau khi danh sĩ tên gọi Trần Lâm đối với Tào Tháo liếc mắt xem thường, chuyện này đã trở nên nổi danh trong đám quyền quý. Đến triều đại, Nguyễn Tạ lại thường thường đối với người trong lòng thì rất coi trọng, không thích ai thì lắc đầu xem thường. Kết quả là, liếc mắt xem thường đã là phong cách thói quen của danh nhân ẩn sĩ đối với thế tục hèn mọn. Đến bây giờ, quả thực đã thành phong tục.

Bình ẩu nhìn theo một nữ lang mặc vải tím hoa văn khổng tước trăm hoa, mãi cho đến khi nàng ta đã đi xa, bà mới thì thào nói: “Nữ lang, quần áo này thật là hoa mỹ, nếu nữ lang mặc, nữ lang trong thành Kiến Khang, không có một ai so được với người đâu.” Bà chuyển sang nhìn Trần Dung, khoái hoạt híp đôi mắt nhỏ cười nói: “Nữ lang, sau khi yên ổn rồi ẩu giúp người may một bộ.”

Trần Dung cười cười, nàng rũ hai mắt, nhẹ giọng nói: “Nữ lang Kiến Khang vốn khác biệt, các nàng có gia thế bất phàm, tính tình cũng kiêu ngạo, thích thể hiện sự độc đáo của bản thân. Ẩu, trừ phi toàn thành đều xuất hiện xiêm y cùng kiểu dáng, bằng không, chúng ta không thể bắt chước.”

Bình ẩu ngạc nhiên há miệng, một hồi lâu, bà mới thì thào nói: “Đúng là như vậy sao? May mắn nữ lang biết được.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười của Thượng tẩu: “Xin hỏi lão trượng, La Hạng nằm ở đâu?”

Thượng tẩu hỏi là một quản sự tầm 40 50 tuổi với bộ dáng mập mạp. Người như thế thường xuyên giao tiếp với người qua đường, so sánh với những người khác, thường thường sẽ rõ ràng hơn.

Nghe thấy câu hỏi của Thượng tẩu, người mập mạp kia quay đầu lại. Hắn hướng tới mấy chiếc xe ngựa liếc mắt một cái, sau khi lộ ra một ánh mắt khinh miệt thì không chút để ý chỉ về phía đông: “Nằm ở bên kia, đi đến cuối đó là La Hạng.” Ngữ khí và vẻ mặt kia, chính là khinh thị cùng không kiên nhẫn.

Thượng tẩu ngẩn ra, nhìn theo người mập mạp kia nghênh ngang rời đi.

Một hạ nhân mất hứng nói: “Người này thật là, chỉ hỏi đường mà thôi, có cần làm ra vẻ như vậy không?”

Lời người đó vừa dứt, giọng của Trần Dung từ trong xe ngựa truyền đến: “Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”

Người hạ nhân này không rõ, nhưng Trần Dung lại rất rõ. Đường phố ở Kiến Khang được dùng thứ hạng để mệnh danh. Dù là danh môn thế gia hay là thứ dân bình thường đều rất thích tụ tập. Nói cách khác, ở Kiến Khang đã lâu, vừa nghe thấy ngươi ở tại ngõ nhỏ nào sẽ biết thân phận của ngươi ra sao. Mà người ở La Hạng, rõ ràng là chưa đến cấp bậc để kẻ mập mạp kia cần kết giao.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.

Đang đi, Bình ẩu đột nhiên kêu lên: “Này, những người đó đang làm cái gì vậy?”

Chúng phó theo ánh mắt của bà nhìn lại.

Ở ngoài cửa lớn một phủ đệ hoa lệ nhà cao cửa rộng, một hạ nhân đánh xe ngựa đi ra, sau đó, hắn dừng lại một chỗ dốc nhỏ bên ngoài cửa. Sau khi dừng lại, hắn ôm mấy giỏ trúc đặt trong xe ngựa xuống, rồi sau đó đổ hết xuống rãnh kia.

Mà khiến Bình ẩu kêu lên sợ hãi chính là thứ được đổ ra. Thứ đó, trắng bóc như tuyết hương thơm phác mũi, bên trong còn có thịt cùng đồ ăn, rõ ràng đúng là cơm!

Chúng phó không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Tiếng kêu của bọn họ khiến người kia quay đầu. Người kia nâng nâng mũ quả dưa, liếc nhìn xe ngựa của Trần Dung, chỉ liếc mắt một cái, người kia lập tức trợn trắng mắt. Chỉ thấy hắn vừa đặt giỏ trúc lên xe ngựa, vừa mắng: “Hương ba lão!”

Tiếng mắng của hắn là cố ý đề cao, bọn người Bình ẩu đều nghe thấy rõ ràng. Nhưng thời khắc này, bọn họ còn đang cảm thấy khó hiểu, hiển nhiên vạn vạn lần không thể tin tưởng, lương thực có thể cứu mạng ở trong thành Nam Dương ở nơi đây lại là rác rưởi.

Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy đi.

Trong xe ngựa, Trần Dung chỉ liếc mắt một cái, liền cất giọng trong trẻo: “Đừng nhìn nữa, các ngươi phải nhớ kỹ, nơi này là Kiến Khang.”

Lời nàng vừa thốt ra, Bình ẩu lập tức quay đầu, lớn tiếng khen ngợi: “Nữ lang thật sự trí tuệ, hóa ra số lương thực kia ở Kiến Khang lại trở thành vật vô dụng.”

Bình ẩu vừa dứt tiếng, Thượng tẩu cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, may mắn nghe theo lời của nữ lang.”

Lúc chuẩn bị rời đi, lương thực của Trần Dung còn lại gần ba chiếc xe ngựa, theo ý tứ của chúng phó, vô luận như thế nào cũng nên mang theo. Nhưng Trần Dung lại kiên trì muốn Thượng tẩu xử lý. Vì thế, ba chiếc xe lương thực kia, toàn bộ đổi thành tiền tài ngọc quý không đáng giá trong thành Nam Dương.

Không còn lương thực, trong lòng chúng phó thật sự bất an. Bởi vậy, dọc theo đường đi, mỗi lần bọn họ nhìn về phía đoàn xe của mình đều mắng thầm Trần Dung vài câu. Phải biết rằng, bọn họ lần này đến Kiến Khang mang theo tổng cộng sáu chiếc xe ngựa, Trần Dung ngồi một chiếc, một chiếc chứa đồ dùng tư nhân của nàng, còn có một chiếc là để chúng phó thay phiên nghỉ ngơi, còn lại ba chiếc xe hoàn toàn trống không. Mà trong chiếc xe trống này vốn đựng đầy lương thực quý giá.

Lúc này, một người kêu lên: “La Hạng kìa.”

Mọi người vừa nhìn, quả nhiên, phía trước cách đó ba trăm bước, trên một tấm bia đá dùng hành thư viết hai chữ ‘La Hạng’ thật lớn. Bên cạnh tấm bia đá này là cửa vào.

Đã đến La Hạng rồi.

Chúng phó mừng rỡ, liên tục điều khiển xe ngựa, hướng tới trong ngõ nhỏ bên trong.

Đoàn xe nhất tề chạy vào.

Trong nháy mắt, tiếng hô to gọi nhỏ, tiếng cười đùa của chúng phó trở nên tĩnh lặng. Bọn họ nhìn nhà gỗ đơn sơ hai bên ngõ nhỏ, khắp nơi có thể thấy được rác rến cùng với khất cái ngồi xổm ở một góc. Trong lúc nhất thời đều hiểu được vì sao người mập mạp kia vừa nghe bọn họ hỏi về La Hạng thì không có sắc mặt hòa nhã.

Nơi này, không giống như chỗ cho người có thân phận cư ngụ.

Một hồi lâu, giọng của Thượng tẩu truyền đến: “Nữ lang, đi như thế nào?”

Trần Dung vẫn giữ vẻ bình tĩnh cất tiếng: “Nói là ở ngõ thứ ba. Đến đó ngươi hỏi một chút.”

“Vâng.”

Đoàn xe tiếp tục chạy về phía trước.

Lúc này, trong nhà gỗ hai bên đường thỉnh thoảng có mấy hài tử phát hiện ra đoàn xe, lập tức, bọn họ chỉ vào xe ngựa Trần Dung, kêu lên: “Có quý nhân đến đây, có quý nhân đến đây.”

Tiếng kêu của bọn họ kinh động người lớn trong phòng. Một đám hán tử, phụ nhân mặc quần áo tồi tàn thỉnh thoảng có mấy chỗ đụn vá đi ra. Bọn họ hướng tới xe ngựa Trần Dung tinh tế thoáng nhìn rồi lắc lắc đầu, không hề để ý tới nữa. Nhưng đám hài tử này lại quần tam tụ ngũ theo phía sau đoàn xe, một bên cười vang, một bên tò mò nhìn về phía Trần Dung.

Chỉ chốc lát, đã đến ngõ thứ ba.

Mới vừa vào ngõ chúng phó đã nhìn thấy một phủ đệ. Phủ đệ này cũng giống như phòng ốc bên ngoài đều là dùng gỗ kiến tạo nên. Ước chừng có 15 gian ốc tạo thành một hình tứ phương. Mà bên cạnh đại môn còn có hai nhà gỗ nhỏ. Giờ phút này hạ nhân nhìn lên trên phía cửa. Nơi đó, một bảng hiệu trên có khắc hai chữ ‘Trần phủ’.

Trần phủ? Chúng phó đồng thời nhìn về phía Trần Dung.

Mà lúc này, Trần Dung đã vén rèm xe, nàng nhảy xuống xe ngựa, nhẹ giọng nói: “Đến rồi, là nơi này.” Vừa nói, nàng vừa đi tới đại môn.

Đúng lúc này, ‘kẹt’ một tiếng, cửa gỗ mở rộng, một nho sĩ tầm 25, 26 tuổi mặt gầy dài, cằm nhọn đi ra.

Nhìn nho sĩ này, môi Trần Dung run run một chút, nàng nhẹ nhàng gọi: “Đại huynh.”

Nho sĩ kia ngẩn ra, từ từ quay đầu. Đầu tiên hắn liếc mắt một cái nhìn thấy hai người Bình ẩu và Thượng tẩu, sau đó thấy được Trần Dung. Nhìn Trần Dung, nho sĩ kia mở to mắt, một hồi lâu, hắn cẩn thận hỏi lại: “A Dung?”

Trần Dung liên tục gật đầu, chạy về phía hắn.

Nho sĩ kia vẫn không dám tin trừng mắt nhìn nàng, sau khi ngắm đám người Bình ẩu và Thượng tẩu phía sau Trần Dung vài lần, xác nhận không nhận lầm, hắn tiến lên một bước, ôm chặt lấy Trần Dung chạy tới. Nho sĩ ôm chặt nàng, run giọng kêu: “A Dung, A Dung của ta, là A Dung của ta.” Sau khi gọi vài tiếng, hắn quay đầu lại, dắt cổ họng kêu lên: “Mau, nhanh đi bẩm báo, nói cho bọn họ biết, A Dung của ta đã trở lại.”

Hốc mắt hắn đỏ hồng, quay đầu đánh giá Trần Dung một phen rồi cười nói: “Ta trước kia chỉ biết, sau khi A Dung của ta lớn lên nhất định là một mỹ nhân, nhưng ta sai lầm rồi, A Dung đâu chỉ là một mỹ nhân? Rõ ràng đã là một đại mỹ nhân.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ôn hoà hiền hậu, Trần Dung đỏ hốc mắt, nàng hạnh phúc kêu lên: “Đại huynh, Đại huynh, Đại huynh.” Đến lần này gặp lại, nàng mới biết được, bản thân vẫn luôn nhớ mong Đại huynh đến vậy.

“Ừ, ừ, ừ.” Nàng liên tục gọi ba tiếng, Đại huynh liền đáp ứng ba tiếng.

Sau đó hai huynh muội ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều tươi cười.

Năm đó khi ở Bình thành, Đại huynh cũng giống như phụ huynh, đối với Trần Dung đau sủng có thừa. Chính là bởi vì rất sủng, khiến cho Trần Dung từ nhỏ đã không chịu thua, còn có sự nuông chiều không xứng với xuất thân của nàng.

Ngay khi hai huynh muội đang tươi cười, hốc mắt đỏ ửng, chỗ cửa phòng xuất hiện năm bóng người.

Đại huynh quay đầu lại, hắn nắm tay Trần Dung tới gần bọn họ, nhẹ giọng nói: “A Dung, phụ thân mất rồi.” Giọng của hắn hơi khàn khàn.

Cho dù đã sớm biết, lúc này Trần Dung vẫn đỏ hốc mắt.

Đại huynh nắm tay nàng dẫn đến trước mặt một thiếu phụ tầm 21 22 tuổi, màu da trắng trẻo đầy đặn, thân hình cao lớn, gương mặt ngay ngắn, có vài phần khôn khéo, Đại huynh nói: “A Dung, đây là tân tẩu tử của muội, tẩu tử trước kia của muội cùng phụ thân đã bị lưu dân giết rồi.”

Trần Dung nghẹn cổ họng, hướng tới phụ nhân kia thi lễ, gọi: “Gặp qua tẩu tử.”

Phụ nhân kia liếc nhìn Trần Dung một cái, chuyển sang Đại huynh, nói với vẻ không hài lòng: “Chỉ là một muội tử thứ xuất, đáng để vui mừng như vậy sao? Còn gọi tất cả chúng ta đi ra.” Dứt lời, ả xoay vòng eo mập mạp, tự trở về phòng.

Ả vừa đi, một nam hài béo mập mông tròn lon ton chạy tới, vừa nhìn Trần Dung làm mặt quỷ, vừa gọi ‘Mẫu thân, mẫu thân’ rồi chạy theo.

Đại huynh tức giận khiến mặt đỏ bừng, hắn đang muốn mở miệng, Trần Dung kéo kéo ống tay áo của hắn, khẽ nói: “Đại huynh, không sao đâu.”

Đại huynh quay đầu, hắn đối mặt với hai tròng mắt trong suốt bình thản của Trần Dung, nói với giọng áy náy: “A dung, Đại huynh vô năng.”

Trần Dung cười, nhìn thẳng hắn, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đại huynh, thật sự không sao mà.”

Tẩu tử này, kiếp trước nàng đã gặp qua, có điều lần đó ả đến là khi biết nàng đã gả cho một đại tướng quân, cố ý tìm tới cửa báo tang …… Ước chừng vào mùa hè sang năm Đại huynh của nàng sẽ nhiễm bệnh truyền nhiễm mà chết. Cũng nhờ một lần kia, nàng mới nhận ra sự thô bạo và không biết xấu hổ của người tẩu tử này. Ngay lúc đó ả đòi tiền không thành lại biết Trần Dung không được sủng, ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng dám bắt nạt, vì thế trước mặt mọi người chửi ầm lên, lời lẽ vũ nhục, ác độc, làm nàng không còn chốn nào dung thân, khiến Trần Dung sau khi trọng sinh nhớ đến luôn muốn nguyện ý xa lánh.

Lúc này, một phụ nhân thấp bé tầm 17 18 tuổi tiến đến, nàng ta nhìn Trần Dung cười rụt rè rồi gọi: “A Dung.”

Trần Dung chuyển mắt sang nhìn Đại huynh.

Đại huynh ha hả cười, chỉ vào phụ nhân này nói: “Muội tử, đây là Như phu nhân của Đại huynh, tên là A Cô, tính tình của nàng rất tốt, muội có gì không hiểu thì có thể hỏi thăm nàng.”

Trần Dung cười, gọi phụ nhân kia một tiếng, rồi nói với Đại huynh: “Đại huynh, chờ ta một chút.”

Đại huynh ngẩn ra, Trần Dung cất bước đi về phía Thượng tẩu, tới bên cạnh lão, nàng thấp giọng nói: “Tẩu, đi tìm tòi gần đây có tiểu viện nào có thể thuê để ở hay không.”

Thượng tẩu khó hiểu nhìn về phía Trần Dung, lão nhìn Trần gia Đại huynh đứng ở bậc thang đang yêu thương vui mừng nhìn Trần Dung, thấp giọng khuyên nhủ: “Nữ lang cần gì như vậy, lang quân rất đau sủng người mà.”

Trần Dung cười, nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần tìm xung quanh, không được vượt quá năm trăm bước…… Tẩu, ngươi không biết tẩu tử này của ta đâu, ở chung một chỗ với ả, chỉ sợ ngay cả Trần Công Nhương cũng không nguyện ý để cho ta diện kiến bệ hạ.”

Trong thời đại tự cho là thanh hoa, cực đoan khinh thường tục vật, chú ý mặt mũi này, tẩu tử chanh chua của nàng chỉ cần bộc lộ bản tính một lần, chỉ sợ đám kẻ sĩ sẽ đối với một nhà bọn họ kính nhi viễn chi.

Cả đời này của nàng đã không có khả năng dựa vào một nam nhân tốt, trải qua những ngày tháng hạnh phúc. Nếu hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình, như vậy về sau con đường phải đi ra sao, nàng đều phải chuẩn bị cho thật tốt.

Nhìn thấy Thượng tẩu còn đang do dự, Trần Dung khẽ nói: “Ngơ ngác ở đó làm gì, ta sẽ lặng lẽ nói cho Đại huynh chuyện ta sẽ diện kiến bệ hạ. Hẳn huynh ấy nghe thấy như vậy, cũng nguyện ý để ta tách ra ở riêng thôi.”

Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Trần Công Nhương vừa đến, ta sẽ tới ở chung với nhà bọn họ, ngươi thuê phòng chú ý một chút, không thể thuê quá lâu.”

Thượng tẩu ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Vâng.”

Mà lúc này, Đại huynh đã đi nhanh về phía Trần Dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.