Mị Công Khanh

Chương 132: Chương 132: Trần Dung quyết đoán tuyệt tình




Đại huynh gọi: “A Dung, mau mau vào nhà đi.”

Trần Dung lên tiếng, quay đầu lại. Ở phía sau nàng, chúng phó đồng thời thi lễ, kêu: “Nô gặp qua lang quân.”

Đại huynh ha hả cười, hắn thân thiết nhìn đám hạ nhân đã đi theo lão gia, nhìn nhìn, hốc mắt hắn hơi đỏ hồng, giọng cũng có chút khàn khàn.

Sau khi dùng tay áo lau mắt, Đại huynh khẽ nói: “Các ngươi cũng mau mau vào nhà đi, từ Bình thành đến đây, đâu chỉ là ngàn dặm? A Dung đáng thương của ta nếu không phải nhờ các ngươi che chở nhất định sẽ không thể bình an đến nơi. Vào đi vào đi.”

Chúng phó đồng thời lên tiếng đáp ứng, đi theo phía sau Trần Dung vào trong phòng.

Bọn họ vừa đi, Như phu nhân A Cô của Trần gia Đại huynh cũng nhanh chóng đuổi theo.

Nhìn đội ngũ lớn với hơn mười hạ nhân, sáu chiếc xe ngựa, Trần gia Đại tẩu vẫn giả bộ trấn định hướng tới một tỳ nữ phất phất tay, lặng lẽ nói: “Ngươi chạy đi xem xét, nhìn xem kia trong xe ngựa chứa cái gì.”

“Vâng.”

“Nhớ rõ xem cẩn thận chút.”

“Vâng.”

Tỳ nữ kia rời đi, Trần gia Đại tẩu dời tháp đến bên vách tường phía đông, nghiêng tai lắng nghe.

Một tiếng khóc vang lên, ở phía đông trong phòng truyền đến giọng nói thân thiết của Đại huynh: “A Dung, sao muội lại tới được đây? Nghe nói thành Lạc Dương đã bị người Hồ thiêu đốt, Bình thành thì sao? Bình thành không có việc gì chứ?”

Trần Dung trả lời, giọng nói trong suốt có sự mềm mại trời sinh: “Chúng ta là theo đoàn xe Vương thị rời khỏi Bình thành, ở Nam Dương ngây người mấy tháng, lần này lại theo đoàn xe Lang Gia Vương thị đến Kiến Khang.”

Nghe đến đó, Trần gia Đại tẩu thì thào nói: “Lang Gia Vương thị?” Trong giọng có sự hâm mộ. Đảo mắt ả lại phất phất tay, gọi đến một tỳ nữ khác rồi nói: “Ngươi tìm cách thân cận với đám người phương bắc dã man này, xem bọn họ có qua lại gần gũi với Lang Gia Vương thị hay không.” Thứ muội này của trượng phu, tuy rằng thân phận không tốt nhưng diện mạo lại rất mê người, một nữ lang mồ côi ngàn dặm bôn ba, cũng không biết có phát sinh chuyện gì hay không?

Nghĩ đến đây, Trần gia Đại tẩu đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi khi nữ lang này vào cửa, ả hẳn nên thân thiện một chút, dù thế nào, cũng phải thăm dò chi tiết rồi mới ra oai phủ đầu.

Trong lúc Trần gia Đại tẩu đang nói thầm, tỳ nữ lúc trước chạy tới, nàng ta bất mãn bẩm báo: “Không có cái gì cả. Thật là, có ba chiếc xe ngựa hoàn toàn trống rỗng.”

Nghe đến đó, Trần gia Đại tẩu sầm mặt.

Chỉ chốc lát, tỳ nữ lúc sau chạy tới, nàng ta dựa sát vào, nhẹ nhàng nói: “Đã hỏi đám hạ nhân, bọn họ đều nói năng hàm hồ …… Theo nô tỳ thấy, với thân phận của bọn họ, làm sao có thể tiếp xúc được với quý nhân như thế?”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Trần gia Đại tẩu hoàn toàn trầm xuống.

Ả đứng lên, uống éo vòng eo mập mạp, đi ra cửa phòng.

Đi đến bậc thang, Trần gia Đại tẩu chỉ vào một lão bộc nhà mình đang bận việc mà mắng chửi: “Lão bất tử, ngươi chính là kẻ ăn không ngồi rồi. Chẳng có bản sự gì cả, mà chọc phiền toái thì lại rất nhuần nhuyễn. Ta phi! Vừa chọc thì lại chọc vào một con chó hoang, ngươi muốn lão nương mệt chết sao?”

Giọng nói sắc nhọn chói tai, thật sự khó nghe.

Trần Dung đang dựa vào bên cạnh Đại huynh, cùng hắn thủ thỉ tâm sự, vừa nghe thấy lời này, nàng ngẩn ra, mà gương mặt gầy gò của Đại huynh cũng trở nên xanh mét.

Hắn đứng phắt dậy, lao ra cửa phòng kêu lên: “Đừng mắng nữa.”

Trần gia Đại tẩu nghe thấy xoay người lại, ả chống nạnh, ngón trỏ tay phải chỉ thẳng vào cái mũi của Đại huynh, nước miếng phun ra như mưa: “Đáng chết, ngươi dám rống lão nương ngươi sao? A? Ngươi dám rống lão nương ngươi?” Ả vừa mắng vừa tới gần, trong nháy mắt đã khiến Đại huynh lui vào trong phòng.

Đứng ở bên cửa, Trần gia Đại tẩu vươn ngón trỏ, giống như cố ý vô tình chỉ vào Trần Dung rít gào: “Lão nương lo liệu cái nhà này dễ dàng lắm sao? Cái gì không đứng đắn thì đều chạy về đây…… Cũng không nhìn xem bản thân vẻ ngoài tao mị thế nào, sao không gả cho một nam nhân đi, dựa vào cái gì mà bắt lão nương nuôi một đống dân đen lớn lên như chó hoang thế này?”

Lời mắng chửi này vô cùng khó nghe. Trần Dung nhìn lại Đại huynh nhà mình, đã thấy gương mặt hắn xanh trắng, tức giận đến cả người run rẩy, nhưng một chữ cũng nói không nên lời, còn vì phụ nhân nước miếng bắn ra bốn phía kia không ngừng lui về phía sau.

Trần Dung thấy thế, chậm rãi đứng lên.

Nàng cũng không để ý tới Trần gia Đại tẩu, chỉ chậm rãi đi đến trước mặt huynh trưởng. Đại huynh thấy nàng đi tới, vội vàng lúng ta lúng túng kêu lên: “Trần Dung, muội đừng lấy làm phiền lòng, muội……” Hắn còn chưa nói xong, bên cạnh Trần gia Đại tẩu đã đặt mông ngồi dưới đất, òa khóc: “Đáng chết, kẻ không có bản sự như ngươi, có vất vả lăn lộn làm cái gì cũng không xong, thời gian qua, nếu không có lão nương lo liệu cái nhà này, thi cốt của ngươi cũng đem cho chó rồi. Đáng chết! Ngươi dựa vào cái gì mà bắt lão nương nuôi đám người vô dụng kia? Ô ô……”

Trong tiếng khóc lớn của ả, giọng của Đại ca hoàn toàn bị chìm nghỉm. Hắn chỉ đành lúng ta lúng túng ngậm miệng, vẻ mặt xin lỗi bất an nhìn Trần Dung.

Nhìn gương mặt huynh trưởng gầy yếu mỏi mệt, nhìn bộ dạng của hắn nhiều năm bị ức hiếp trở nên đáng khinh, Trần Dung rũ mắt.

Thật vất vả đợi cho Trần gia Đại tẩu dừng tiếng khóc, Trần Dung đột nhiên kêu: “Bình ẩu, cầm giấy lụa đến.”

Mọi người ngẩn ra.

Trần gia Đại tẩu cũng ngừng tiếng khóc, trợn to một đôi mắt vàng đục ngầu nhìn Trần Dung.

Chỉ chốc lát, Bình ẩu đã đi tới.

Trần Dung đặt giấy lên bàn, vung bút viết mấy chữ, sau đó nàng đi đến trước mặt Trần gia Đại tẩu, ném sách lụa về phía ả, thản nhiên nói: “Đồng ý thì làm chứng!”

Trần gia Đại tẩu ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn về phía sách lụa kia, chậm rãi thì thầm: “Nay cùng Đại huynh Trần Khởi đoạn tuyệt quan hệ huynh muội. Từ nay về sau, phú quý nghèo hèn đều không hề dính líu, tựa như người qua đường.” Phía dưới đã ký tên của Trần Dung.

Lần này, tất cả mọi người ngây dại.

Bọn họ không dám tin nhìn Trần Dung, ngay cả Trần gia Đại tẩu kia cũng há to miệng, vẻ mặt dại ra. Ả lớn lên trong phố phường, cũng đã gặp qua không ít người muôn hình muôn vẻ, nhưng trong trí nhớ của mình, không có một ai giống như nữ lang này ngoan tuyệt quyết đoán, không để lại đường lui cho mình như thế!

Sắc mặt Trần gia Đại huynh trắng bệch, hắn tiến lên một bước, vội vàng kêu lên: “A Dung!” Hắn tức giận đến toàn thân phát run: “A Dung, muội!”

A Dung quay đầu nhìn về phía hắn.

Mặc kệ Trần gia Đại tẩu, nàng hướng tới huynh trưởng nhà mình lặng lẽ chớp mắt vài cái. Ánh mắt này thập phần nghịch ngợm, thập phần tinh linh cổ quái. Trong khoảng thời gian ngắn, Đại huynh tựa hồ trở lại 7, 8 năm trước. Khi đó ở Bình thành, muội tử này ở bên ngoài chọc họa, trở về nhờ mình chống đỡ chịu trách nhiệm cũng chớp mắt như thế. Mà hắn chưa từng cự tuyệt nàng bao giờ.

Đại huynh nuốt ra lời định chỉ trích. Đúng lúc này, Trần Dung xoay người, cúi đầu khóc nói: “Phụ thân năm đó chỉ để lại một chút gia sản, trên đường đi về phía nam vừa gặp phải phỉ tặc lại gặp phải người Hồ, nếu không nhờ người Vương gia vẫn che chở, chúng ta làm sao có thể sống đến bây giờ? Thật không ngờ, thật vất vả tìm được huynh trưởng, cũng lại không muốn thu lưu chúng ta. Không thu lưu thì không thu lưu, ta cũng không tin người mấy người chúng ta có tay có chân lại không thể sống sót ở trong thành Kiến Khang.”

Vốn Trần gia Đại tẩu nhìn thấy Trần Dung thống khoái đã đoạn tuyệt quan hệ huynh muội như thế thì cảm thấy hơi hồ nghi, tay cầm bút dù thế nào cũng không thể ký xuống. Hiện tại nghe thấy Trần Dung nói như thế, vội vàng tìm mực, ấn tay xuống sách lụa. Sau đó lại vội vàng đem sách lụa tới Trần gia Đại huynh kêu lên: “Mau ký mau ký.” Vừa nói, ả vừa cầm ngón cái Trần gia Đại huynh ấn lên một dấu tay.

Mãi cho đến khi sách lụa được Trần Dung thu hồi, Trần gia Đại huynh vẫn hốt hoảng.

Trần Dung cầm cuộn giấy lụa kia, đi ra cửa phòng, nhìn Bình ẩu và Thượng tẩu nói: “Đi thôi.”

Đến khi nàng lên xe ngựa, Đại huynh mới giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng bỏ ra thê tử, vọt về phía Trần Dung kêu lên: “A Dung, A Dung.” Trong ngữ khí có nức nở, có chán ghét, có bất lực.

Khi hắn xông tới gần xe ngựa của Trần Dung, Trần Dung vén lên rèm xe, nàng dựa sát vào huynh trưởng, khẽ nói: “Đại huynh, ta đã có an bài, huynh không cần bối rối, về sau tìm được cơ hội, ta sẽ nói suy nghĩ của mình cho huynh nghe.”

Nói xong lời này, nàng dùng tay áo giả vờ giả vịt lau nước mắt, nghẹn ngào quát: “Đi.”

“Vâng.”

Xe ngựa khởi động.

Đến khi đoàn người ra khỏi đại môn, Trần gia Đại huynh bị biến cố xảy ra khiến cho ngây ra như phỗng. Ở phía sau hắn, Trần gia Đại tẩu đột nhiên liên tiếp thở dài, ả trơ mắt nhìn sáu chiếc xe ngựa, thì thào nói: “Xe là xe ngựa thượng đẳng, ngựa cũng là tuấn mã thượng đẳng, sao ta lại quên điểm này chứ?” Nói tới đây, ả đột nhiên nâng tay tát cho mình một cái!

Xe ngựa chạy đi, Trần Dung nói với Thượng tẩu: “Trước tìm một khách điếm để ở lại, tẩu, mấy ngày nay ngươi thuê một phòng ốc quanh đây cho ta. Nhớ kỹ, phải tìm một chỗ an toàn, cách nhà Đại huynh của ta xa một chút.”

Sau một lúc lâu, Thượng tẩu mới đáp: “Vâng.”

Lúc này, lão cùng với chúng phó giống như đều bị bất thình lình trở nên hôn mê choáng váng mà không hiểu vì sao.

Lập tức, đoàn người chạy vào một khác điếm.

Ngày thứ ba, Thượng tẩu đã tìm được một sân viện, sau khi cùng Trần Dung thương lượng lão đã thuê lại sân này. Sân viện kia ở phía sau một phủ đệ phú hào, sân rất nhỏ, chỉ có mười gian nhà gỗ. Nhưng bởi vì dựa dẫm vào phú hào trước đó nên rất an toàn. Hơn nữa sân viện cũng được sửa sang lại khá tinh xảo.

Dù là về vẻ ngoài, hay là đi vào bên trong, sân viện này so với của Trần gia Đại huynh còn xa hoa hơn.

Đêm đã khuya.

Bình ẩu một bên đi theo Trần Dung, một bên nói thầm: “Sân nhỏ thế này mà cũng quý giá. Ở thành Nam Dương, giá chỉ bằng một phần mười thôi.”

Đảo mắt, bà lại nói với vẻ bực bội: “Lang quân thật là, sao lại tìm một người phụ nhân tục tằng chanh chua như thế làm vợ chứ. Ai, ai.” Dứt lời, bà liếc nhìn Trần Dung, trong ánh mắt lộ vẻ lên án.

Trong tiếng thở dài cùng lên án của bà, Trần Dung không rên một tiếng.

Chỉ chốc lát, mệnh lệnh của nàng truyền đến: “Đóng cửa phòng lại.”

“Vâng.”

Thượng tẩu và Bình ẩu vẫn đang thì thầm lải nhải đóng mọi cửa nẻo, đi đến phía trước Trần Dung.

Lúc này Trần Dung lẳng lặng đứng trong ánh lửa, nàng nhìn Thượng tẩu, cười nói: “Tẩu, đem mấy thứ đó đến đây đi.”

“Vâng.”

Đáp ứng xong, Thượng tẩu cầm một cây búa trèo lên một chiếc xe ngựa trống không.

Bên cạnh, Bình ẩu ngạc nhiên hỏi: “Đem cái gì ra vậy?”

Bà mới nói đến đây, trong xe ngựa truyền đến từng tiếng trầm đục, rồi là âm thanh vách xe vỡ tan.

Bình ẩu vội vàng tiến lên, đang muốn hỏi, Thượng tẩu đã xốc rèm xe nhảy xuống.

Lão ôm một thùng gỗ đặt ở trước mặt Trần Dung, tiếp theo, lại nhảy lên xe ngựa.

Trong nháy mắt, từng thùng gỗ cùng ống trúc nhỏ đặt trước mặt Trần Dung và Bình ẩu.

Mà Thượng tẩu sau khi phá vỡ thành xe lại đi tới một xe ngựa trống không khác.

Sau hai khắc, ba chiếc xe ngựa trống không, còn có xe mà Trần Dung ngồi và xe ngựa chứa đồ dùng tư nhân của Trần Dung tất cả đều bị Thượng tẩu phá vỡ, 70 80 thùng gỗ nhỏ được Thượng tẩu chuyển xuống, đặt trước mặt hai người.

Thượng tẩu nhảy xuống xe ngựa, nói: “Nữ lang, hết rồi.”

Trần Dung gật đầu.

Lúc này, Bình ẩu đã chỉ vào một thùng gỗ, cười toe toét đến nửa ngày. Trong thùng gỗ kia châu quang lóng lánh, có cả ánh vàng, bên trong rõ ràng chứa đầy vàng ngọc châu báu!

Bình ẩu thở gấp, vỗ ngực không dám tin hỏi: “Chỗ này từ đâu mà có vậy?”

Thượng tẩu ha hả cười nói: “Tất nhiên là dùng ba chiếc xe lương thực đổi lấy.” Lúc này trở lại Kiến Khang chỉ có vài thế gia đại phủ khiến Nam Dương vương kiêng kị mà thôi. Những người bị bắt lưu lại đối với lương thực có thể bảo toàn tính mạng vẫn có nhu cầu cấp bách. Khi Thượng tẩu đem bán, giá lương thực đã tăng tới nửa đấu một mảnh vàng lá, mà đây vẫn chưa phải giá chót! Bởi vậy, chỉ trong vòng vài canh giờ ngắn ngủi, Thượng tẩu đã dùng ba chiếc xe ngựa đổi được nhiều vàng bạc châu báu như thế.

Bình ẩu nghe xong lời giải thích, hai mắt cười đến híp thành một đường, bà hướng tới phía đông quỳ xuống, thì thào cảm tạ quỷ thần một phen, sau đó đứng lên nhìn Trần Dung vui tươi hớn hở nói: “Nhiều châu báu như thế, đủ cho chúng ta mua ba mươi chiếc xe lương thực rồi.”

Thượng tẩu ở một bên cười nói: “Không, ba mươi xe lương thực là giá trước kia của Nam Dương, lão nô đã hỏi, Kiến Khang này sản vật phong phú, giá lương thực vô cùng thấp. Lão nô đánh giá, số tiền này muốn đổi ba trăm xe lương thực cũng được.”

Đảo mắt, lão lại bất mãn nói thầm: “Cũng chỉ có giá lương thực là rẻ, sân viện nhỏ thế này ở thành Nam Dương, giá chỉ bằng một phần mười thôi.”

Bên cạnh lão, Bình ẩu sợ hãi ca thán liên tục: “Ba trăm xe lương thực ư? Trời ạ, nữ lang, ba trăm xe lương thực thì chúng ta đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa đều ăn không hết mà.”

Trần Dung cười cười, thấp giọng nói: “Không phải, nơi này ăn mặc tiêu dùng đều đắt đỏ hơn thành Nam Dương. Số châu báu này cũng chỉ đủ cho chúng ta dùng hết đời này thôi.”

Bình ẩu vội vàng tiếp lời: “Vậy cũng đủ rồi.”

Trần Dung cong khóe miệng, nói: “Đêm đã khuya, Bình ẩu, Thượng tẩu, các ngươi nên để ý, nhớ kỹ chỉ để lại mười thùng, năm thùng lưu trữ cho gia dụng, năm thùng thì cất vào kho, còn lại đều phải chôn giấu kín.”

“Vâng.”

Trần Dung lấy cuộc sách lụa ghi rõ việc đoạn tuyệt quan hệ ra, đưa nó cho Bình ẩu, nói: “Cất thứ này cho kỹ.”

“Vâng.”

Bình ẩu thu hồi, đột nhiên thở dài: “Nữ lang làm như vậy cũng quá vô tình, rất vội vàng rồi.”

Vội vàng ư? Nàng cùng với Đại tẩu kia đã quen biết hai đời, làm sao có thể nói là vội vàng? Về phần vô tình? Trần Dung chậm rãi cười, thấp giọng nói: “Thứ ta có được vốn không nhiều lắm, ẩu, đã đến mức này, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng!”

Bình ẩu không hiểu, Thượng tẩu cũng không hiểu.

Trần Dung không muốn giải thích với bọn họ, nàng xoay người, lẳng lặng hướng tới tẩm phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.