Tay phải Nhiễm Mẫn vỗ vài cái, lên tiếng cuồng tiếu.
Y cười đến mức trào nước mắt, rồi mới từ từ ngừng lại.
Nghiêng đầu, tùy ý để tóc rủ rối tung trên gương mặt tuấn mỹ lập thể, tùy ý để một lọn tóc che trước mặt y.
Nhiễm Mẫn cười dài đánh giá Trần Dung, nói: “Nữ lang thật to gan.” Ngừng một
chút, y lại bồi thêm một câu: “Tâm địa thật tàn nhẫn!”
Trần Dung không đáp lời, nàng chỉ cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn mím thành một đường, lệ vẫn rơi.
Nhiễm Mẫn nhìn nàng như thế, lại cất tiếng cười to: “A, tàn nhẫn tính kế
người khác như thế, còn mang bộ dạng ủy khuất đáng thương, nữ lang thật
sự là làm cho Nhiễm Mẫn nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Trần Dung vẫn không hề ngẩng đầu, có điều sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Nhiễm Mẫn bưng lên chén rượu, ngửa đầu một ngụm uống cạn, đặt mạnh chén xuống, nói: “Được.”
Đến tận lúc này, Trần Dung mới ngẩng đầu lên, trông mong nhìn y. Trong ánh
mắt kia có kháng nghị cùng ủy khuất, tựa hồ là trách y vừa rồi không nên nói nàng ‘Tâm địa tàn nhẫn’.
Đảo mắt, nàng lại cúi đầu, hướng tới Nhiễm Mẫn thi lễ, sau đó nàng cất bước đi trở về tháp, chậm rãi ngồi xuống.
Lúc này, hai tay Nhiễm Mẫn hợp lại, quát: “Một người vào đây.”
“Vâng.”
Một phụ tá lên tiếng trả lời đi vào.
Nhiễm Mẫn chuyển mắt sang Trần Dung, ra lệnh: “Nói ra đường dẫn kia đi.”
“Vâng.”
Trần Dung đứng lên, lại thi lễ với y, trong lúc phụ tá trải giấy viết chữ, nàng miêu tả tỉ mỉ về đường dẫn.
Đường dẫn kia, tuy là trí nhớ của kiếp trước, nhưng trên đường đi, nàng đã
suy nghĩ, hồi tưởng kỹ càng, lặp lại xác minh vô số lần. Bởi vậy lúc này nói ra trật tự rất rõ ràng.
Chỉ chốc lát, phụ tá thu hồi sách lụa, nói với Nhiễm Mẫn: “Được rồi.”
Nhiễm Mẫn gật đầu, vẫy tay để hắn lui ra.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ chốc lát, một sĩ tốt ở bên ngoài kêu lên: “Tướng quân, đến giờ rồi.”
Trong phòng Trần Dung nghe xong, lập tức thi lễ, cáo lui mà ra.
Khi Trần Dung rời đi, một phụ tá đi vào, hắn nhìn Nhiễm Mẫn, nở nụ cười:
“Cơ hội tốt như thế, sao tướng quân không cùng nữ lang người ta ôn tồn
một chút?”
Nhiễm Mẫn đứng lên, được nhóm sĩ tốt hầu hạ mặc khôi
giáp, lúc này khuôn mặt y tuấn tú lạnh lùng, trầm ngâm một hồi, mới nói: “Nữ lang lần này gặp ta, cử chỉ rất bình thường.” Lời này vừa thốt ra,
mấy người trong trướng đều nở nụ cười. Nhiễm Mẫn không cười, y có chút
đăm chiêu quay đầu, nhìn phương hướng Trần Dung rời khỏi, nói: “Tính
tình nữ lang này quả nhiên giống ta.”
Phụ tá ha hả cười nói:
“Tính tình giống tướng quân người ư? Điều này sao có thể.” Hiện tại
trong nhóm sĩ tộc tử đệ tử đều là tính tình nguội lạnh, phụ tá kia nhìn
Nhiễm Mẫn uy vũ đa trí, sát khí nặng nề, nghĩ rằng y nói một nữ lang sĩ
tộc giống mình, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Khi Trần Dung đi
ra doanh trướng, Bình ẩu đã chờ ở bên ngoài. Vốn bà vẫn đi theo bên cạnh Trần Dung, nhưng khi Trần Dung và Nhiễm Mẫn đang nói chuyện thì bị
Nhiễm Mẫn vẫy tay bảo lui ra, mà Trần Dung bởi vì không muốn tiết lộ
chuyện muốn mưu hại trưởng bối gia tộc nên đã không hề ngăn cản.
Bà bước lên vài bước xa tiếp đón Trần Dung, cẩn thận xem xét nàng, nhịn
không được hỏi: “Nữ lang, sự tình như thế nào?” Trong ánh mắt tràn ngập
hi vọng.
Trần Dung nhìn bà, mím môi cười nói: “Rất tốt.”
Bình ẩu mừng rỡ, hạ giọng vội vàng nói: “Vậy, y có nhắc tới hôn sự không?”
Hôn sự?
Trần Dung lắc đầu, nàng nhìn doanh trướng liên miên ở phía trước, có chút
thất thần. Vừa rồi, khi nàng nói ra những lời đó, trong lòng còn nghĩ
rằng Nhiễm Mẫn sẽ thất vọng với con người tàn nhẫn ích kỷ như nàng, sẽ
không hứng thú nữa – ngay cả vậy, nàng cũng không biết phải làm sao,
nàng nhất định phải trả thù!
Nhưng nàng thật không ngờ, Nhiễm
Mẫn lại đồng ý, y còn cất tiếng cười to. Kiếp trước, nàng cố gắng ở
trước mặt y biểu hiện ra mặt tốt nhất, lại luôn bị y phỉ nhổ, vì sao lúc này nàng không cần, nàng biểu lộ bản thân chân chính ra, ngược lại
chiếm được sự thưởng thức của y?
Vấn đề này, Trần Dung không nghĩ ra, có điều hiện tại nàng cũng không muốn để ý. Lắc đầu, Trần Dung đi nhanh về phía trước.
Bình ẩu theo sát sau đó, được vài bước, bà lại nhịn không được hỏi: “Nữ
lang, tướng quân có nói gì về việc khác không? Như chuyện lang chủ giao
cho, còn nữa, nữ lang có nói cho y biết hiện tại trong gia tộc cũng
không ai phản đối người gả cho y không?”
Trần Dung cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Lấy cách làm người của Nhiễm Mẫn, y sẽ để ý suy nghĩ của gia tộc sao?”
Bình ẩu ngẩn ra.
Mà Trần Dung đã đi tới doanh trướng của mình, nàng cúi thắt lưng bước vào.
Đảo mắt, bốn ngày trôi qua.
Một ngày giữa trưa, Bình ẩu thấy Trần Dung đi ra, vội vàng tiến lên gọi:
“Nữ lang.” Bà liếc nhìn doanh trướng phía sau một cái, nhỏ giọng hỏi:
“Nhiễm tướng quân nói cái gì vậy?”
Vừa rồi, Nhiễm Mẫn lại gọi Trần Dung doanh trướng, còn bảo Bình ẩu lui xuống.
Lại một lần nữa, Trần Dung lắc đầu, nàng nhẹ giọng nói: “Y không có nói gì với ta.”
“A? Vì sao vậy?”
Trần Dung nhìn Bình ẩu hoảng hốt cười nói: “Y bận quá thôi.” Điều này, Bình
ẩu cũng thấy được, bà kinh ngạc hỏi: “Vậy tướng quân gọi nữ lang tiến
đến là muốn làm cái gì?”
Trần Dung lại lắc đầu.
Vừa rồi, nàng chỉ ngồi bên cạnh y, nhìn y cùng với nhóm phụ tá nói chuyện với
nhau, nhìn y hạ mệnh lệnh. Từ đầu tới cuối, y đều không có thời gian để ý tới nàng.
Thật sự là kỳ quái, Nhiễm Mẫn gọi mình đến ngồi trong doanh trướng của y, chẳng lẽ chỉ để cho mình nhìn xem y giải quyết công việc thế nào sao?
Trong lúc Trần Dung nghĩ mãi không thông, chạng vạng, nàng lại bị gọi vào doanh trướng của Nhiễm Mẫn.
Thành thành thật thật ngồi một góc, Trần Dung nhìn tấm rèm phiêu đãng phía
trước, nàng nhớ rõ khi giữa trưa vẫn còn chưa có thứ này mà.
Trần Dung mở to mắt nhìn nó một lúc, thấy một người phụ tá cuối cùng cũng
rời khỏi, trong doanh trướng chỉ có một mình Nhiễm Mẫn, nàng không khỏi
thấp giọng gọi: “Tướng quân.”
Nhiễm Mẫn đang lật xem sách lụa, y cũng không ngẩng đầu lên: “Nói trọng điểm.”
Trần Dung biết tính cách của y, lập tức thanh thanh nói: “A Dung không biết, vì sao tướng quân triệu ta đến, còn đặt tấm rèm phía trước A Dung thế
này?”
Nhiễm Mẫn vẫn không ngẩng đầu lên, y nói với một loại ngữ
khí đương nhiên: “Trong doanh trướng của ta luôn có người ra ra vào vào, treo rèm lên để bọn họ đỡ mất tập trung.”
Trần Dung cắn môi, qua một hồi lâu, nàng mới ấp a ấp úng hỏi: “Vậy tướng quân triệu ta đến là có việc gì sao?”
Nhiễm Mẫn đặt bút lông xuống, dựa vào phía sau, vươn tay xoa mi tâm, mệt mỏi
nói: “Không có việc gì thì không thể triệu nàng sao?”
A?
Trần Dung hé miệng, ngơ ngác thầm nghĩ: Không có việc gì, đương nhiên là
không thể triệu ta rồi. Nhưng với hiểu biết của nàng về Nhiễm Mẫn, lúc y đặc biệt mệt mỏi sẽ rất dễ phiền chán, nên nàng không hề hỏi thêm nữa.
Đúng lúc này, dưới sự nghênh đón của hai sĩ tốt, một kẻ sĩ văn nhược gầy yếu tầm 30 40 tuổi đi đến.
Kẻ sĩ này đầu đầy mồ hôi, trên mặt còn có tro bụi, môi thì khô nẻ.
Hắn ngồi xuống, hai tay an phận đặt ở phía trước, mắt nhìn Nhiễm Mẫn, tĩnh lặng chờ y mở miệng.
Nhiễm Mẫn ngẩng đầu lên.
Y liếc nhìn chén rượu phía trước kẻ sĩ kia một cái, sau đó, cúi đầu tiếp tục viết gì đó lên sách lụa.
Kẻ sĩ kia thấy y không mở miệng nên có chút sợ hãi, mồ hôi trên trán càng
vã ra nhiều hơn, hắn liếm liếm môi khô nứt, một cử động nhỏ cũng không
dám làm.
Nhiễm Mẫn dựa bàn viết nhanh, lúc này đã được một đoạn, y buông bút lông, ngẩng đầu lên.
Chỉ liếc mắt một cái, mày rậm của y nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú âm trầm.
Kẻ sĩ kia thấy thế, mồ hôi lạnh vã như tắm, co rúm người lại, vội vàng định quỳ xuống.
Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của Trần Dung vang lên trong doanh
trướng: “Vị quân tử này, nếu miệng khô sao không uống một ngụm rượu? Nếu mặt đầy mồ hôi, sao không cầm khăn mặt lau bớt đi?”
Kẻ sĩ kia
ngẩn ra, đảo mắt hắn hiểu được, hóa ra Nhiễm Mẫn có ý như thế. Lập tức
hắn bối rối bưng lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch, uống xong, hắn
lại dùng khăn mặt lau đi mồ hôi, sau đó, ngồi trở lại trên tháp.
Trần Dung lắc đầu, lại thanh thanh nói: “Quân tử có chuyện cứ việc nói thẳng đi, tướng quân sự vụ bận rộn, không có thời gian hỏi han ngươi trước.”
“Vâng, vâng.”
Kẻ sĩ kia rốt cục hiểu ra vì sao mỗi lần mình đến, tướng quân đều như muốn phát hỏa.
Lập tức hắn đứng lên, hướng Nhiễm Mẫn chặp hai tay vào nhau, lớn tiếng nói: “Bẩm tướng quân, lần này chúng ta lấy hai mươi xe ngựa lương thực của
Nam Dương vương, cùng với một trăm xe vải. Giấy tờ ở trong đây.” Dứt
lời, hắn lấy ra một tờ giấy từ trong lòng.
Nhiễm Mẫn không tiếp nhận, vung tay về phía sau: “Đưa cho nàng.”
Kẻ sĩ kia vội vàng đáp lời, cất bước đi về phía Trần Dung.
Mà Trần Dung lúc này đã ngẩn ngơ nói không ra lời. Một hồi lâu, nàng mới
cười khổ một cái, vươn tay tiếp nhận tờ giấy kẻ sĩ đưa, đọc thông tin
trên đó.
Sau khi đọc xong, Nhiễm Mẫn vẫy tay để kẻ sĩ lui ra.
Trong nháy mắt, trong doanh trướng lại chỉ có hai người Nhiễm Mẫn và Trần Dung.
Trong tiếng ngòi bút di động sàn sạt, đột nhiên, Nhiễm Mẫn hỏi: “Nữ lang, hiện tại biết vì sao ta triệu nàng chưa?”
Trần Dung mở to mắt nhìn y.
Một hồi lâu, nàng thì thào nói: “Đã biết.”
Tâm tình Nhiễm Mẫn hiển nhiên rất tốt, y cao giọng cười, ôn nhu nói: “Bình
sinh trong những người ta gặp, chưa bao giờ có người nào giống như nữ
lang hiểu tâm tư của ta đến thế.”
Trần Dung nghe đến đó, tim
nhảy nhót, bất tri bất giác, dưới ống tay áo, hai tay nàng bấu chặt lẫn
nhau: Đột nhiên y nói về điều này, có thể sẽ nhắc lại hôn sự hay không?
Nếu y nói ra, ta có nên đồng ý hay không?
Ngay khi tâm tư của nàng đang bất ổn, thật lâu sau, Nhiễm Mẫn đều không nói thêm điều gì nữa.
Y vẫn đang dựa bàn viết nhanh.
Sau một lúc, Nhiễm mẫn cũng không ngẩng đầu lên mà ra lệnh: “Nếu là nhàn rỗi vô sự thì sửa sang lại sách lụa cùng quân lệnh đi.”
“A?”
Trần Dung kêu sợ hãi ra tiếng.
Nàng nhìn quanh trái phải, cười khổ, trong doanh trướng, chỉ có y cùng với
nàng, lời này không phải nói với nàng thì nói với ai đây?
Thôi, có lẽ cả đời này, nàng sẽ vẫn tiếp xúc nhiều với y, nên lấy lòng y nhiều hơn đi.
Nghĩ đến đây, Trần Dung rốt cục đứng lên, đi về phía Nhiễm Mẫn. Nàng cúi hạ
thắt lưng, đem sách lụa cùng quân lệnh chuyển đến trên tháp của mình,
lại lấy ra một bộ văn phòng tứ bảo khác, cũng vùi đầu viết hì hụi.
Chỉ chốc lát, một phụ tá nhanh bước vào, hắn lấy ra một sách lụa từ trong
lòng, nói: “Tướng quân, sự tình thực thuận lợi, chúng ta thành công cản
lại một đội lương thực hướng tới thành Nam Dương.” Hắn chậc chậc hai
tiếng, đắc ý nói: “Số lương thực kia thật đúng là không ít, chừng bốn
mươi xe! Trải qua thẩm vấn, đội lương thực này quả thật là bộ tộc của
Nguyễn thị ở Nam Dương cùng Trần Nguyên lén chuyển hàng hóa. Ha ha,
đường dẫn kia, đó là yếu đạo bọn họ vận chuyển tiền tài. Hiện tại đội
ngũ này đã bị người của chúng ta bắt sống toàn bộ. Về phần những người
trong thành Nam Dương, mười ngày sau mới biết được bị mất lương thực.
Căn cứ theo bố trí của chúng ta, bọn họ sẽ nghĩ rằng bởi vì là do gặp
phải người Hồ ở thành Mạc Dương. Về phần đường dẫn kia, bọn họ sẽ không
biết rằng nó đã bị bại lộ, nhất định còn có thể tiếp tục vận chuyển hàng hóa qua lại.”
Người phụ tá nói tới đây, cất tiếng cười to: “Tướng quân, lần này chúng ta phát đại tài rồi.”
Trong tiếng cười lớn của phụ tá, Nhiễm Mẫn cười nhẹ, y tựa hồ biết Trần Dung
đứng ngồi không yên, lập tức phất phất tay, bảo phụ tá đang hưng phấn
kia câm miệng rời khỏi.
Vì thế, lúc này đây, khi Trần Dung đi ra đã là trăng sáng nhô lên cao.
Bình ẩu tiến lên vài bước, bà nhìn thấy Trần Dung không ngừng xoa nắn cánh
tay, một bộ dạng mỏi mệt, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Nữ lang, người bị
sao vậy?”
Trần Dung liếc nhìn bà một cái, nói với giọng mệt mỏi: “Thật không ngờ việc của y nhiều như vậy, sửa sang lại một canh giờ,
mới hoàn thành một phần mười.”
Bình ẩu há to miệng, bà kinh ngạc hỏi: “Nữ lang nói cái gì?”
Trần Dung không kiên nhẫn trả lời: “Không có gì, chính là giúp y sửa sang
văn thư một canh giờ thôi. Nếu y có phụ tá tướng lĩnh tiến đến bẩm báo
thì ta thuận tiện nhắc nhở những người đó, miễn cho bọn họ chần chừ hồi
lâu, làm cho Nhiễm Mẫn phát hỏa.”
A? Bình ẩu hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bà ngây ra như phỗng đứng tại chỗ, một lát sau mới tỉnh táo lại, nhìn thấy Trần Dung đã đi xa, vội vàng ba bước thành hai bước đuổi tới phía sau
nàng, vội vàng nói: “Nữ lang, người có hỏi tướng quân về chuyện lương
thực kia không? Lang chủ còn đang chờ đáp án mà.”
Trong ánh mắt chờ mong của Bình ẩu, Trần Dung không chút để ý lắc đầu.
Lần này, Bình ẩu gấp muốn khóc. Bà nghẹn ngào, thì thào nói: “Vậy thì phải
làm sao bây giờ? Cứ trì hoãn từng ngày một, nữ lang còn có danh tiết gì
nữa đây?”
Trần Dung không quay đầu, chỉ đi nhanh về phía trước.
Nàng vốn đã không còn danh tiết gì rồi. Nói đến nói đi, hiện tại trở về
thành Nam Dương, nàng thật sự lo lắng Trần Nguyên cùng Nguyễn thị không
trông thấy lương thực theo về sẽ ngay lập tức giết chết nàng, hoặc không quan tâm đem nàng tặng cho người khác.
Hiện tại Trần Dung đã
không còn thấy rõ con đường phía trước của mình, đã không biết làm thế
nào mới có thể bước tiếp. Ai, đợi chút đi, chờ một chút đi, có lẽ thêm
vài ngày, lại có cơ hội chuyển biến……
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dung bừng tỉnh trong sự ầm ỹ.
Nàng xoay người rời khỏi tháp, lắng nghe tiếng ngựa hí liên tiếp, tiếng
người nói bên ngoài, còn tiếng chuyển dời đồ vật. Đủ loại âm thanh tràn
ngập toàn bộ doanh trướng.
Lúc này, giọng nói của Bình ẩu mang theo vẻ buồn ngủ truyền đến: “Xảy ra chuyện gì mà ầm ỹ như vậy?”
Trần Dung không trả lời, nàng chỉ xoay người qua, đối với người bên ngoài doanh trướng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lập tức, một sĩ tốt ở bên ngoài vang dội trả lời: “Xuất phát.”
Cái gì? Xuất phát?
Trần Dung bước lên một bước, vừa tới cửa doanh trướng, lại nghĩ ra bản thân
chưa kịp rửa mặt, liền kêu lên với Bình ẩu: “Mau mau, giúp ta rửa mặt.”
“Vâng vâng.” Bình ẩu lúc này cũng hoảng hốt, vội vàng tiến lên.
Rối ren một hồi, Trần Dung rửa mặt chải đầu xong, vội vàng đội đấu lạp, rồi đi tới doanh trướng của Nhiễm Mẫn.
Khi nàng tới đó, bên ngoài doanh trướng của Nhiễm Mẫn có 30 40 tướng lĩnh
đứng đó, vẫn không nhúc nhích xếp thành hai hàng, đang nghe y phân phó.
Nhìn thấy tình hình này, Trần Dung chỉ có thể thành thành thật thật dừng chân, chờ đợi một lúc.
Chỉ chốc lát, các tướng lĩnh mệnh lên ngựa, đồng thời rời đi.
Trần Dung nhìn thấy Nhiễm Mẫn xoay người đi vào, vội vàng đuổi theo.
Khi nàng chạy tới, Nhiễm Mẫn đang được nhóm sĩ tốt hỗ trợ mặc khôi giáp.
Giáp nặng màu đen khoác trên người y, trong tiếng kim loại vang lên, khí tức xơ xác tiêu điều ập vào mặt.
Trần Dung đi nhanh vài bước,
đến phía trước Nhiễm Mẫn. Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền cúi đầu, lúc
này, Nhiễm Mẫn đã đội mũ giáp, y vốn uy nghiêm bất phàm, khí thế bức
người, vừa đội mũ giáp vào, sát khí khát máu thẳng hướng ập đến, thật sự khiến người ta sợ hãi.
Trần Dung cắn môi, đảo mắt, nàng ngẩng
đầu, mở to hai mắt nói với Nhiễm Mẫn bằng giọng cả giận: “Nhiễm tướng
quân đây là có ý tứ gì? Đại quân xuất phát, sao không báo với ta một
tiếng?” Vì để cho y thấy bản thân phẫn nộ, nàng còn thuận tay tháo xuống đấu lạp.
Nhiễm Mẫn nâng cằm lên, để sĩ tốt buộc dây kết cho y,
nghe thấy Trần Dung lên án, y liếc nhìn Trần Dung một cái, lười biếng
trả lời: “Thông báo cho nàng làm chi?”
Trần Dung vốn bị khí thế
của y khiến cho có chút sợ hãi, vừa nghe câu trả lời của y, ngọn lửa vô
danh lại bốc lên, nàng cắn răng, hít sâu một cái, vẫn giận dữ hét lên:
“Tướng quân, ngài chớ quên, trong quân doanh trừ binh lính của ngài ra
còn có một nữ lang như ta làm khách!”
Lời của nàng mới thốt ra, Nhiễm Mẫn khẽ nhếch bạc môi, nở nụ cười.
Tiếng cười của y trong trẻo dễ nghe.
Trong tiếng cười, y lẳng lặng nhìn Trần Dung, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng ngày càng hồng, trong ánh mắt lửa giận tăng vọt, y mới thu
hồi tươi cười, nói: “Thành Nam Dương là nơi thị phi, nàng lại đắc tội
gia tộc, còn có thể đi đâu đây?”
Y nói chưa dứt lời, Trần Dung càng phát hỏa kêu lên: “Đây là chuyện của ta!”
Nhiễm Mẫn lại ha hả cười, y xoay người, mở ra hai tay, tùy ý để nhóm sĩ tốt bắt đầu giúp y mặc lưng giáp, phủ thêm áo choàng.
Qua một hồi lâu, Trần Dung cũng không thấy y mở miệng.
Nàng đi một vòng tròn, lại vọt tới phía trước y, căm tức nhìn Nhiễm Mẫn,
Trần Dung gầm nhẹ: “Tướng quân, ngài còn chưa trả lời ta mà.”
Nhiễm Mẫn lười biếng liếc nàng một cái, thấy nàng nhìn mình không dời mắt, thì cảm thấy á khẩu không cười nổi.
Chỉ chốc lát, y mặc xong áo giáp, xoay người đi ra bên ngoài.
Y vẫn không nói gì.
Trần Dung vội vàng đi theo.
Mắt thấy một thân vệ dẫn ngựa tới, Nhiễm Mẫn sải bước, Trần Dung khẩn
trương, nàng lao ra một bước xa, kêu lên: “Họ Nhiễm kia!” Mới kêu ra ba
chữ, đột nhiên, Nhiễm Mẫn cúi lưng, tay phải duỗi ra, cầm lấy cánh tay
nàng nhấc lên, nhẹ nhàng kéo nàng ngồi lên ngựa phía trước mình!
Y lấy tộc độ nhanh như tia chớp nhấc Trần Dung đang ngây ra như phỗng, tay trái duỗi ra, ôm eo nhỏ của nàng.
Sau đó, y cười nhẹ nói: “Lần này nữ lang không để ý thế nhân, ngàn dặm xa
xôi tiến đến cầu kiến, không phải là muốn ở chung một chỗ với ta sao?
Một khi đã như vậy, còn trở về Nam Dương làm chi?”
Y đá bụng ngựa, giục ngựa phóng nhanh.
Theo vó ngựa, khôi giáp cứng rắn trên người y ma sát da thịt non mịn của nàng gây nên từng đợt đau đớn.
Nhiễm Mẫn không phát hiện ra, cánh tay trái y buộc chặt, đặt Trần Dung ở
trước ngực, y cúi đầu, dựa sát vào lỗ tai nàng, phun ra hơi thở, phơ
phất màng tai nàng: “Về phần chuyện danh tiết, nàng không cần lo lắng,
đến thời điểm, ta sẽ chính thức cưới nàng vào cửa. Ha ha, ngày xưa Trác
Văn Quân cùng Tư Mã Tương Như bỏ trốn, thế nhân truyền lại lời hoa mỹ,
đã như thế, A Dung nàng không phải vì ‘ơn nghĩa’ mà bỏ trốn sao? Nàng
coi như hiện tại chúng ta đang bỏ trốn đi.”
Nhiễm Mẫn nói đến
đây, thấy Trần Dung cứng ngắc vẫn không nhúc nhích thì lập tức ha hả
cười, mũi chân đá một cái, tức thì, hỏa long mã chồm lên, lao về phía
trước, kích khởi gió lạnh hai bên vù vù ập đến, chấn động màng tai đau
nhức!
Khôi giáp cứng rắn chỗ ngực của Nhiễm Mẫn ma sát phía sau lưng Trần Dung, mỗi một lần đều là từng cơn đau đớn.
Nhưng Trần Dung vẫn cúi đầu.
Nàng nhắm chặt hai mắt.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung nghẹn nói: “Nhiễm tướng quân, tuy
rằng phụ huynh của A Dung không ở bên cạnh, nhưng vẫn là nữ lang sĩ tộc. Thỉnh ngài buông ta ra, để ta ngồi trong xe ngựa với người khác đi.”
Mấy từ “người khác” kia, thật sự vô cùng tối nghĩa.
Nhiễm Mẫn ngẩn ra.
Đảo mắt, y trầm thấp cười nói: “Nữ lang đồng ý gả cho ta ư?”
Mới cười đến đây, y lấy một loại ngữ khí lầu bầu cười nói: “Đúng rồi, hiện
tại nàng cũng chỉ có thể gả cho ta. Sĩ tộc quy củ rườm ra, sẽ không ai
muốn cười nàng.”
Trần Dung nghe vậy, nụ cười cứng đờ, thì thào
trả lời: “Ngay cả trước kia, cũng không có sĩ tộc nào nguyện ý cưới
ta.”…… Về phần Vương Thất lang giống như thần tiên kia, chàng vĩnh viễn
cũng sẽ không cưới nàng.
Dùng sức nhắm mắt lại, chớp chớp hai
giọt lệ nơi khóe mắt, Trần Dung cắn môi, nghiêm túc nói: “Nhiễm tướng
quân, thỉnh buông ta ra, xin cho A Dung ngồi trong xe ngựa đi!”
Trong giọng nói của nàng mang theo sự kiên trì.
Nghe lời nói nghiêm túc của nàng, Nhiễm Mẫn ha hả cười, níu chặt dây cương,
tốc độ chậm lại. Sau đó, y thả nàng xuống khỏi lưng ngựa.
Sau
khi buông nàng ra, Nhiễm Mẫn vẫn duy trì tư thế xoay người, không hề
chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Trần thị A Dung, nàng thật sự thích Vương Thất lang kia sao?”
Trần Dung ngẩng đầu nhìn y.
Khi nhìn y, trong đôi mắt của nàng có do dự, có giãy dụa, có chần chờ……
Cuối cùng, nàng đối diện với ánh mắt y, nói bằng giọng nghiêm túc: “Đúng.”
Khi nói ra lời này, nàng không không hề chớp mắt nhìn gương mặt y, theo dõi biểu tình của y.
Ngay lập tức, tươi cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiễm Mẫn trở nên cứng đờ.
Y thở dài một tiếng, ghìm cương hỏa long mã.
Sau đó, y thả người xuống ngựa.
Cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung, y đột nhiên vươn tay
phải, nắm chặt cằm Trần Dung. Trong đôi mắt đen như mực, hỏa diễm âm
liệt có ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt.
Môi y mím rất chặt, giọng thốt ra cũng là trầm lãnh: “Là chuyện khi nào?”
Một chút sát khí lưu chuyển trên gương mặt y, Nhiễm Mẫn nặng nề quát khẽ: “Nói cho ta biết, là chuyện khi nào!”
Vốn, khi Trần Dung nói ra từ “Đúng” kia đã cảm thấy rất hối hận, nàng hận
chính mình sao lại ngu xuẩn như vậy, sao có thể cho y một đáp án thế
này? Nàng hận bản thân sao có thể tự tuyệt tiền đồ, nếu nàng đã chuẩn bị gả cho y, chuyện về Vương Hoằng vẫn nên giấu kín, giấu đến khi chết
già, đến tận khi nằm xuống quan tài!
Nhưng mà, nàng cũng biết,
kiếp trước hận thù quá sâu quá đậm, nó vẫn tiềm tàng, cho nên, khi nhìn
thấy y kiêu ngạo không ai bì nổi, tự cho là nắm trong tay hết thảy, đột
nhiên nàng có khát vọng muốn phá vỡ mọi thứ! Nàng xúc động, tình nguyện
bị hủy hạnh phúc cả đời, cũng muốn nhìn thấy biểu tình y ở giờ khắc này.