Mị Công Khanh

Chương 109: Chương 109: Rất thẳng thắn




Mà lúc này, nàng thấy được.

Nàng đã thấy được y phẫn nộ, y tức hận!

Trần Dung nâng đầu, nhìn thẳng y…… Trong nháy mắt vui mừng vô tận cùng tự giễu chuốc khổ làm cho hốc mắt của nàng nhanh chóng trở nên ướt át, lệ ứ đầy vành mắt.

Nhiễm Mẫn đang phẫn nộ thật sự không ngờ Trần Dung trước sự chất vấn của mình lại tự dưng rơi lệ.

Y khẽ lỏng tay đang nắm cằm nàng, trong ánh mắt nhìn nàng giận giữ ít đi, lại sinh ra chút hồ nghi: “Đang hỏi sao lại khóc?”

Trần Dung rũ hai mắt, trừng mắt nhìn, nghẹn ngào nở nụ cười: “Không có gì, chính là thật không ngờ, tướng quân sẽ tức giận như thế.”

Nàng ngẩng đầu, tà nghễ nhìn hắn: “Tướng quân có thể nói cho ta biết, vì sao ngài lại phẫn nộ như thế không?”

Hốc mắt nàng tràn đầy lệ, sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm mĩ đỏ ửng, giống như hỉ giống như khổ, nhưng lại mị thái thiên thành, mê người chi cực!

Nhiễm Mẫn giật mình, bất tri bất giác, bàn tay y đang nắm cằm nàng khẽ di chuyển, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve làn môi dưới hồng nhuận của nàng, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa ôn nhu: “Trả lời ta, vì sao nàng khóc?”

Tuy là ôn nhu, nhưng ngữ khí kiên quyết, rõ ràng là mệnh lệnh!

Trần Dung chớp chớp lông mi dài ẩm ướt, chậm rãi, nàng cúi đầu xuống.

Nàng không trả lời.

Theo bản năng, nàng muốn y tiếp tục tức giận, nhưng lý trí nói cho nàng biết không thể làm như vậy. Ngẫm nghĩ, Trần Dung vẫn duy trì trầm mặc.

Nhiễm Mẫn thấy nàng trầm mặc, bạc môi mím càng nhanh, mày rậm của y tức giận nhăn lại.

Đúng lúc này, một tiếng kêu vang dội truyền đến: “Tướng quân? Sao lại không đi?”

Vừa lúc tiếng kêu kia thốt ra, Nhiễm Mẫn liền nhanh chóng quay đầu lại, hung bạo quát: “Câm miệng! Các ngươi tự đi trước đi!”

Y giận dữ như thế, mọi người nhất tề co rụt lại, người nọ vội vàng đáp: “Vâng, vâng.”

Dứt lời, hắn giục ngựa chạy về phía trước.

Nhiễm Mẫn lại quay đầu nhìn Trần Dung.

Khuôn mặt tuấn tú của y bình tĩnh, ngữ khí âm trầm quát khẽ: “Trần thị A Dung, nàng cũng biết người như ta từ trước đến nay đều không có tính kiên nhẫn!”

Y đang cảnh cáo!

Trần Dung hơi nhếch môi, ngẩng đầu lên.

Nàng nhìn y, nói với giọng trong trẻo: “Đúng, hiện tại ta thích Vương Thất lang. Đúng, trước kia người ta thích nhất là tướng quân ngài – vô cùng thích.”

Nàng gằn từng tiếng nói tới đây, chậm rãi cười, nụ cười này dường như tự giễu, lại dường như được giải thoát: “Ngay cả hiện tại, ta đối với tướng quân, cũng không phải hoàn toàn vong tình, nhưng mà, người ta thích nhất đã là chàng.”

Hai mắt nàng lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, cũng xuyên thấu qua y nhìn về phía thanh sơn mờ mịt sau lưng y, thì thào nói: “Cả đời người cũng giống như cỏ cây, không biết khi nào thì có một cơn gió thổi tới, bay vào trong vũng bùn, thi cốt đều không thể bảo toàn. Tướng quân, ngài biết không? Không biết vì sao, sau khi ta phát hiện ta không còn thích ngài nữa, trong lòng rất sung sướng. Ngay cả hiện tại, khi ta nói những lời này, tâm tình cũng là khoái hoạt.”

Cho dù loại khoái hoạt này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, đảo mắt nàng sẽ phải gánh hậu quả không thể chịu nổi, nàng cũng chấp nhận…… Dù sao loại khoái hoạt này, nàng chờ mong đã lâu lắm rồi!

Khuôn mặt Nhiễm Mẫn bình tĩnh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Đột nhiên, y lại hỏi: “Ta làm sao mà đắc tội nàng?” Ngừng một chút, y lại hỏi: “Khi nào thì nàng đã yêu thích ta?”

Trần Dung lắc đầu, nàng thu hồi ánh mắt, cười đờ đẫn, nói với vẻ mơ hồ xa xôi: “Ta không thể nói.”

Nhiễm Mẫn chỉ cười gượng.

Sau khi nở nụ cười hai tiếng, y xoay người, vung tay đi về phía trước.

Khi y bước đi, hỏa long mã tự động chạy theo sau y.

Nhiễm Mẫn không quay đầu, y chỉ cười lạnh: “Nữ lang có chí khí như vậy, vì sao còn muốn đi theo ta?”

Thân hình y cao lớn vĩ ngạn, một thân khôi giáp hoàng kim khiến cả người y càng giống như thiên thần hạ phàm, trong uy nghiêm có khí khái lẫm lẫm.

Trần Dung nhìn khuôn mặt y trầm ngưng, nhẹ giọng trả lời: “Ngoại trừ đi theo tướng quân, ta đã không còn đường nào để đi.”

Nhiễm Mẫn dường như nổi giận, gần như là đột nhiên, y gầm nhẹ ra tiếng!

Tiếng gầm kia như sấm, như trống, như hổ gầm, như khôn cùng úc giận vang vọng trong trời đất, nặng nề rầu rĩ, thật lâu không dứt!

Một hồi lâu, tiếng gầm dừng lại. Nhiễm Mẫn nhảy phắt lên lưng ngựa, phóng nhanh về phía trước.

Ngựa kia của y là thần tuấn cỡ nào? Kỹ thật cưỡi ngựa của y bất phàm ra sao? Trong nháy mắt, một người một ngựa đã đi xa, không lưu lại cát bụi đầy trời, còn có bóng dáng cao ngạo mặc hoàng kim trong ánh nắng như lửa đỏ, càng đi càng xa……

Trần Dung cúi đầu.

Nàng kéo lê từng bước đi về phía trước. Phía trước phía sau nàng là cát bụi và nhóm sĩ tốt nối liền không dứt, khi bọn họ đi qua nàng, cát bụi bay đầy trời, khi biến mất trước mắt nàng, tiếng vó ngựa vẫn còn ù ù bên tai……

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung đột nhiên phát hiện bên cạnh mình không có một ai.

Không người, không ngựa, không có cát bụi, không có âm thanh.

Toàn bộ trong trời đất chỉ có một mình nàng đang bước đi.

Trần Dung chậm rãi dừng chân.

Nàng nghiêng đầu, nhìn tịch dương ở phía tây vẫn chưa dứt, ánh tà dương đầy trời, nàng mơ hồ trông thấy bóng đen rậm rạp như châu chấu, bọn họ đã đi xa rồi.

Nàng quay đầu lại, phía sau là khe núi, chỗ khe núi gồ ghề, nơi nơi đều là vẻ hoang vắng, trước đó không lâu, nơi này vẫn là khung cảnh phồn hoa, vẫn là người ngựa kêu vang.

Trong trời đất trống trơn hoang tàn, ngay cả Bình ẩu cũng không biết đi nơi nào.

Trần Dung nhìn ngắm, ôm chặt hai tay mình, tiếp tục bước thấp bước cao đi về mặt trời lặn phía tây, hướng tới chỗ đại quân xuất phát.

Dần dần, tà dương tây lạc.

Dần dần, trên đường chân trời, chỗ trời đất giao nhau, một tia sáng cuối cùng đã ảm đạm tắt lụi.

Dần dần, sao đầy trời, minh nguyệt như câu.

Thiên địa cô liêu rộng rãi, mênh mang như thế.

Trần Dung vẫn bước thấp bước cao đi về phía trước.

Thời gian vẫn trôi qua.

Dần dần, trong thiên địa chỉ có sao sáng và vầng trăng còn tồn tại.

Dần dần, từ chỗ rất xa truyền đến tiếng ngựa hí cùng tiếng người nói. Âm thanh đó quá xa xôi, Trần Dung cũng không biết đó là tồn tại thật sự hay là ảo giác của nàng.

Lúc này, lòng bàn chân truyền đến đau đớn, Trần Dung ngồi xổm xuống, vươn tay cởi hài ra. Nhìn lòng bàn chân đỏ ửng tụ máu sưng đầy bọt nước, nàng lại đi hài vào, chậm rãi cười: Bất tri bất giác, nàng đã đi trọn một ngày rồi……

Một cơn gió đêm thổi tới, dù là ban ngày khi ánh mặt trời cao chiếu, gió đêm vẫn mang theo khí lạnh thấu xương.

Trần Dung lại ôm chặt hai tay, khẽ rụt cổ.

Đúng lúc này, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, không hề động đậy.

Trong tầm nhìn của nàng, cuối con đường, một tuấn mã cao lớn, trên lưng nó là bóng dáng cao lớn vĩ ngạn của một người đang hướng tới phía nàng.

Tinh quang như nước, ánh trăng như nước, một người một con ngựa giống như chạy tới từ chân trời xa xôi, giống như là chạy tới từ một thời không khác.

Bất tri bất giác, Trần Dung vươn tay xoa hai mắt của mình.

Chậm rãi, một người một ngựa đi tới trước mặt nàng.

Dưới tinh quang, cặp mắt lãnh liệt đen như mực, nặng nề khóa chặt nàng. Nửa ngày sau, lập tức người đó hơi xoay người, vươn tay với nàng, ra lệnh: “Đi lên!”

Nhìn thấy Trần Dung còn đang xoa hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn từ xưa đến nay diễm lệ động lòng người giờ phút này trộn lẫn nước mắt và cát bụi rất bẩn thỉu lấm lem, giọng nói của y bất giác nhu hòa hơn: “Muốn ta lặp lại lần nữa sao? Đi lên!”

Trần Dung rốt cục tỉnh táo lại, nàng vội vàng vươn tay, nắm lấy bàn tay của y.

Bàn tay to dùng một chút lực, kéo cả người nàng lên đặt trên lưng ngựa.

Tay phải của y duỗi ra, ôm eo nhỏ của nàng, mũi chân đá bụng ngựa, phóng về phía trước.

Trong tiếng vó ngựa, khôi giáp cứng rắn nơi vòm ngực cùng y bào của nàng hợp xướng trong gió, phía sau còn có tiếng hít thở của nam nhân, chiếm cứ hai tai của Trần Dung.

Gần như là đột nhiên, hai hàng lệ trào ra.

Nước mắt rơi quá nhanh, Trần Dung vừa mới phản ứng lại, vừa định lau nó đi, nhưng nó lại giống như nước suối phun ra mãnh liệt.

Trong nháy mắt, Trần Dung chỉ có thể lấy tay áo giấu mặt, khóc òa lên.

Tiếng nức nở của nàng ở trong gió, hòa với tiếng vó ngựa, vô hưu vô chỉ (không ngừng không hết)……

“Đủ rồi!”

Nhiễm Mẫn không kiên nhẫn quát lên. Chính là vừa quát, y khiến Trần Dung bị nghẹn, cả kinh vội vàng ngừng khóc.

Sau lưng, truyền đến giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn của Nhiễm Mẫn: “Nếu đã luyến tiếc Vương Thất lang đến vậy, vì sao không tự thỉnh làm thiếp của hắn, đi theo bên cạnh hắn?”

Y nghĩ rằng nàng khóc thương tâm như thế là vì luyến tiếc Vương Hoằng.

Trần Dung cắn môi, nàng không quay đầu, chỉ căm hận kêu lên: “Ta chỉ là một nữ lang, ngài bỏ mặc ta cả một ngày, còn, còn cho tới bây giờ mới đến…… Ngài đối với ta như vậy, cũng không để cho ta khóc sao?”

Nhiễm Mẫn thật sự không ngờ, nàng vì điều này mà khóc lóc không ngừng, lập tức sửng sốt, đảo mắt lại có chút buồn cười.

Lúc này Trần Dung thốt ra lời ủy khuất, lại nghĩ tới kiếp trước, khi nàng táng thân trong biển lửa, nam nhân này không chút do dự xoay người bước đi…… Vì sao lúc này, y bỏ mặc nàng nửa ngày, một ngày, nàng đã cảm thấy ủy khuất? Nam nhân này rất vô tình, sao nàng còn có thể bởi vì y vô tình mà ủy khuất chứ?

Nghĩ đến đây, tâm Trần Dung lên cơn quặn đau, đan đớn rất kịch liệt, nó vò nát phế phổi, vặn xương cốt, đập mạnh vào tâm can…… Trần Dung vội vàng lấy tay áo giấu mặt, không hề nhúc nhích.

Phía sau Nhiễm Mẫn thấy nàng như vậy, nhịn không được khẽ hừ một tiếng: “Nữ lang đúng là không hiểu chuyện. Khi nàng nói ra lời đó hẳn đã dự đoán được sẽ đoạn tuyệt tình cảm giữa hai chúng ta.” Mới nói đến đây, không biết y nghĩ tới cái gì lại thở dài một tiếng, cánh tay ôm Trần Dung cũng trở nên căng thẳng.

……

Dưới tinh quang, hết thảy đều im lặng như thế.

Cũng không biết qua bao lâu, Nhiễm Mẫn thấp giọng gọi: “Trần thị A Dung.”

Một lát sau, Trần Dung mới khàn khàn đáp: “Uhm.”

“Quên Vương Thất lang đi.”

Y thốt ra câu này, Trần Dung cứng đờ người.

Y nói, quên Vương Thất lang đi! Y lại còn nói, quên Vương Thất lang đi!

Chẳng lẽ, nàng đã nói trắng ra như thế, một chút tình cảm cũng không giành cho y mà y vẫn muốn nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.