Kiến Khang vương lúc này đã phản ứng lại, mặt hắn trắng bệch nhìn Trần
Dung càng ấn trâm cài sâu hơn, dắt cổ họng kêu lên: “Được, bổn vương sẽ
thả nàng ra.”
Hắn cúi đầu trừng nhìn Trần Dung, vội vàng nói: “Có nghe hay không? Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi.”
Trần Dung không hề động.
Cổ tay nàng lại đè xuống.
‘Phập’ một tiếng nho nhỏ, tiếng lợi khí đâm vào da thịt truyền đến, trong nháy mắt, một vòi máu tươi trào ra từ cổ họng của Kiến Khang vương. Tuy rằng trâm cài đâm không sâu, nhưng đối với người đã quen sống an nhàn sung
sướng như Kiến Khang vương thật sự mang hơi hướng uy hiếp tử vong.
Không tự chủ được, hắn hét lên một tiếng, bối rối kêu to: “Phụ nhân ngươi có
phải điên rồi hay không? Ta bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao?”
Giờ phút này, đám người Vương Hoằng đang lắng nghe động
tĩnh bên trong, chúng hộ vệ đang chuẩn bị phá cửa mà vào, Vương Hoằng
phất phất tay, chàng cười nhẹ, có chút ôn nhu, cũng có chút thở dài nói: “Để cho nàng hạ nhiệt đi, nàng là người biết đúng mực.”
Chúng hộ vệ nghe vậy, xoay người thối lui ra phía sau chàng.
Trong điện, sau khi Trần Dung nghe thấy Kiến Khang vương bối rối hô gào thì
nàng mỉm cười, mở to hai mắt mờ mịt nhìn hắn, trâm cài trong tay lại đè
xuống, khi đâm vào khiến máu tươi Kiến Khang vương bắn tung tóe, Trần
Dung lạnh lùng nói: “Vương gia hẳn là nên cảm tạ Vương Thất lang mới
đúng, nếu không phải chàng đến đây, hiện tại ngài chỉ còn là một thi thể thôi!”
Lời của nàng lạnh lẽo mà vang vọng, nói xong lời này,
nàng chán ghét trừng mắt nhìn Kiến Khang vương, cũng hướng tới mấy người ở các góc trong điện liếc một cái, rồi mới xoay người sang chỗ khác.
Khi nàng vừa khó khăn xoay người, đại môn đã được mở ra, Vương Hoằng mặc áo trắng tuấn mỹ như ngọc dẫn chúng hộ vệ xuất hiện ở trước mắt nàng.
Chàng đúng lúc đối mặt với Trần Dung đang chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy chàng, Trần Dung lắc lắc đầu óc mơ hồ, ngay cả làm vậy, trước mắt
nàng vẫn là khung cảnh mờ mịt, vì thế, nàng cầm lấy trâm cài trong tay
đâm một cái thật mạnh trên cổ tay trái của mình một lần nữa.
Trâm cài vừa đâm xuống, máy chảy ào ra, mọi người đồng thời cúi đầu, lại
liếc nhìn trên cổ tay trắng như ngọc của nàng có bốn vết máu, trong đó
một vết thương máu vẫn đang chảy ra, ba chỗ khác máu đã khô cạn…… Hóa
ra, vừa rồi nàng làm như thế để khiến bản thân tỉnh táo.
Vương Hoằng không hề chớp mắt nhìn bốn vết thương kia. Chàng bước mau hơn, đi tới trước mặt Trần Dung.
Cũng không nhìn nàng, chàng lấy khăn tay từ trong lòng nhẹ nhàng mà bao
quanh cổ tay nàng. Khăn tay không đủ, chàng xé rách một mảnh vải từ trên tay áo xuống, phủ lên miệng vết thương.
Động tác của chàng ôn nhu mà cẩn thận, sau khi băng bó xong, chàng cũng không buông tay nàng ra.
Nắm chắc cổ tay nàng, Vương Hoằng từ từ ngẩng đầu.
Hai tròng mắt chàng sáng như thu thủy, trong suốt vô cùng, yên lặng nhìn
Trần Dung, lúc này Trần Dung cũng đang nhìn chàng. Dưới tác dụng của
dược lực, đôi mắt của nàng xưa nay khi thì tỉnh táo khi thì lãnh diễm có thêm một phần hoảng hốt cùng mê ly. Khi nàng tỉnh táo tuyệt đối sẽ
không dùng ánh mắt si ngốc như vậy nhìn chàng.
Đối diện với ánh mắt đó của nàng, Vương Hoằng đột nhiên mở rộng hai tay ôm nàng vào trong lòng.
Ôm nàng thật chặt, Vương Hoằng nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng, cất giọng thoáng chút khàn khàn gọi: “A Dung, A Dung……”
Trần Dung bị chàng ôm vào trong lòng khẽ tránh né.
Nàng tránh ra ôm ấp của chàng, ngăn tay chàng, nhưng vẫn nghiêng đầu, si
ngốc nhìn chàng…… Ánh mắt này rất chuyên chú, giống như mọi từ bỏ, mọi
chấp niệm, mọi chua xót, chính là dùng thời khắc đó nhập tương tư vào
hồn phách, khắc khát vọng vào linh hồn, khắc tình yêu vào hồn mộng, cứ
thế ngây ngốc, yên lặng biểu lộ ra.
Ánh mắt này rất si mê, rất
thâm tình, rất chua xót, rất tương tư, rất tuyệt vọng…… Tại thế đạo lạnh bạc, hoang đường bốc đồng này, đã không còn ai si mê không tỉnh ngộ đi
yêu người khác như thế nữa.
Vương Hoằng đột nhiên cảm thấy trong mắt cay nồng, chàng ngửa đầu. Một lúc sau, chàng lại mở rộng hai tay ôm nàng vào trong lòng.
Chàng ôm Trần Dung một cái thật chặt rồi buông lỏng hai tay, xoay người đi về phía Kiến Khang vương.
Chàng mới đi ra một bước, cổ tay phải bỗng căng thẳng, chính là Trần Dung ôm
tay chàng, nàng vẫn đang ngửa đầu nhìn chàng, lúc này Trần Dung hoàn
toàn khác biệt so với ngày thường, nàng tựa như một con chim nhỏ bám vào bên người chàng, có chút ngốc nghếch, có chút yếu ớt, lại rất nghiêm
túc.
Vương Hoằng cười ôn nhu, vươn tay ôm thắt lưng nàng, sau khi ôm nàng vào trong lòng, chàng bước đi về phía Kiến Khang vương.
Lúc này miệng vết thương không sâu lắm trên cổ Kiến Khang vương đã sớm khép kín. Hắn chỉ kinh ngạc nhìn Trần Dung đến xuất thần.
Lúc Vương Hoằng đến gần, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nói với Vương Hoằng bằng giọng thành khẩn: “Ta còn lâu mới bằng ngươi.” Hương hoa mai này vừa là mê dược cũng là huyễn dược, nó có thể khiến
người bị vây trong cảm giác thả lỏng, cảnh mơ tuyệt đẹp, có thể mở rộng
tình cùng dục của con người giấu ở đáy lòng ra vô số lần.
Chính
vì như thế, ngửi thấy mùi hương hoa mai, ở sâu trong nội tâm nàng vẫn có một chút tỉnh táo. Khi đó khắc vào trong tâm trí nàng ngoại trừ tình
dục bản năng còn có chấp niệm mãnh liệt giấu ở sâu trong đáy lòng này.
Đối với các quý tộc mà nói, các nữ nhân đa phần đều nguyện ý ngủ cùng bọn
họ, nếu không xuân dược sẽ được dùng khá thường xuyên, dưới tác dụng của xuân dược, tiết phụ biến thành dâm phụ cũng chỉ là một chuyện đơn giản. Hoa mai sở dĩ được hoàng thất quý tộc tôn sùng, còn bởi vì dưới tác
dụng của nó mỹ nhân bị dục vọng chi phối đồng thời vẫn mang theo cá tính của bản thân.
Ánh mắt của Kiến Khang vương không tự chủ được
lại liếc về phía Trần Dung như chim nhỏ nép vào bên người Vương Hoằng,
còn nói thêm: “Phụ nhân này thật sự là người cuồng dại trong thiên hạ,
nhưng thật ra đáng để quý trọng.”
Nói tới đây, ánh mắt Kiến
Khang vương có chút mê ly, hắn nhẹ nhàng nói: “Ngày xưa, mẫu thân ta
cũng nhìn phụ hoàng ta như vậy…… Đáng tiếc, cho tới bây giờ bà cũng
không thông minh, dễ dàng bị người hoàng hậu phái tới ném đến kỹ viện mà chết. Đáng thương cho bà, cho dù chết cũng chưa từng chiếm được nửa
điểm thương tiếc của phụ hoàng.”
Mê man nói tới đây, Kiến Khang
vương đột nhiên ngửa đầu, cười ha hả. Hắn điên cuồng cười to, miệng vết
thương lại bị toác, máu tươi không ngừng trào ra.
Trong tiếng
cười lớn, Kiến Khang vương đột nhiên cất tiếng hát: “Bỗng nhiên ở đông,
bỗng nhiên ở tây, hồn phách tướng oanh, khi nào thì tan biến? Khi nào
thì tan biến……”
Trong tiếng hát vang, hắn cũng không để ý tới
Vương Hoằng ngay trước mặt, cũng không để ý tới máu tươi trào ra trên
cổ, vung tay áo dài, điên cuồng lao ra ngoài, âm thanh cuồng tiếu cùng
tiếng ca giống như khóc lóc vẫn còn truyền vang.
Nhìn bóng dáng
Kiến Khang vương đã lao đi thật xa, còn có bởi vì hắn cuồng khiếu mà
khiến rất nhiều hộ vệ xuất hiện, một phụ tá đi đến bên cạnh Vương Hoằng, nhẹ giọng nói: “Thất lang, chúng ta đi thôi.”
Một phụ tá khác
cũng tiến lên, hắn hướng tới Vương Hoằng chắp tay, khẽ nói: “Lang quân,
kết quả thế này thật là không còn gì tốt hơn.”
Vương Hoằng gật đầu, nhìn phương hướng Kiến Khang vương lao ra, chậm rãi cười. Nụ cười này có chút trầm lãnh.
Đoàn người xoay người đi ra bên ngoài.
Khi bọn họ bước ra, nhóm hộ vệ Ứng vương phủ tự động tản ra, theo bọn họ rời đi.
Chỉ chốc lát, Vương Hoằng ôm Trần Dung lên xe ngựa.
Xe ngựa vững vàng chạy ra ngoài phủ.
Trong xe ngựa, Trần Dung vẫn dựa vào trong lòng Vương Hoằng, nàng còn đang
ngửa đầu, không hề chớp mắt nhìn chàng. Dường như theo bản năng, nàng
chỉ muốn nhìn cho đủ, kiếp trước hay kiếp này, quá khứ hay về sau, chỉ
muốn nhìn cho đủ vào giờ khắc này.
Vương Hoằng quay đầu phân phó với chúng hộ vệ vài câu rồi cúi đầu nhìn về phía Trần Dung.
Chàng đối diện với ánh mắt si mê của Trần Dung, hai tay không khỏi nắm thật chặt.
Ôm eo nhỏ của nàng, ôn nhu đặt nàng ở trong lòng, Vương Hoằng dán mặt vào mặt nàng, khẽ gọi: “A Dung?”
Trần Dung hoảng hốt lên tiếng: “Vâng.”
Nghe thấy nàng ôn nhu đáp lại, Vương Hoằng nhẹ nhàng cười, chàng nghiêng đầu khẽ dụi trán nàng, khẽ nói: “A Dung yêu ta không?”
Trần Dung đang hoảng hốt vẫn níu chặt ống tay áo chàng, nghe thấy chàng hỏi, nàng thì thào nói: “Yêu.”
Một chữ thốt ra, Vương Hoằng lại cười, nụ cười này tươi tắn như hoa.
Môi mọng của chàng đặt lên đôi mắt nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy nàng theo ta
về nhà, được không?” Đối mặt với đôi mắt mở to mơ hồ của nàng, chàng ôn
nhu giải thích: “Trở về Vương gia, là Vương gia của ta.”
Trần
Dung nghiêng đầu, dường như không hiểu nhìn chàng. Một hồi lâu, nàng thì thào nói: “Nhà ư?” Lắc lắc đầu, Trần Dung cười có chút khờ khạo, có
chút ngốc nghếch: “Thất lang có phải choáng váng rồi hay không? Rõ ràng
ta không có nhà mà.”
Nàng vừa cười ngây ngô vừa vươn tay vuốt ve phần cằm nhằn nhụi của Vương Hoằng.
Ngón tay trắng nõn như ngọc, như đánh đàn dao động trên da thịt chàng. Vừa
vuốt ve, Trần Dung vừa thì thào nói: “Lang quân coi như là Thất lang của ta.”
Bốn chữ “Thất lang của ta” vừa thốt ra, Vương Hoằng ngẩn ngơ, chàng thì thào, cúi đầu lặp lại: “Thất lang của ta?”
Trần Dung đang mê ly hoảng hốt, làm sao biết trả lời chàng? Nàng chỉ ngây
ngốc nhìn chàng, tay nhỏ bé ấm áp trắng nõn lại bất tri bất giác dán lên yết hầu chàng trượt vào bên trong vạt áo.
Nàng vừa kéo vội xiêm y của chàng vừa thì thào nói: “Chàng không phải là nam nhân khác, chàng là Thất lang của ta……” Trần Dung dường như đang khuyên bản thân thả
lỏng, sau khi nói như thế mấy lần, thân thể của nàng rõ ràng trở nên mềm nhũn, nàng vẫn bắt buộc chính mình thẳng lưng ngửa đầu.
Trong tiếng thì thào tự nói, nàng tựa hẳn vào trong lòng chàng.
Tay phải đã theo vạt áo chàng chạm vào trong ngực chàng. Khi bàn tay nhỏ bé nóng bỏng chạm vào làn da mát lạnh như băng, Trần Dung vui mừng rên rỉ
một tiếng, nàng đưa mặt hướng tới gần chỗ đó, trong miệng còn đang than
thở: “Chàng không phải là nam nhân nào khác, chàng là Thất lang…… là
Thất lang.”
Lặp lại từng câu một, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung càng ngày càng đỏ, hô hấp càng ngày càng loạn.
Đúng lúc này, cằm của nàng bị nắm chặt.
Hai mắt nàng tản ra mê ly đỏ ửng, môi đỏ mọng khẽ hé, cái lưỡi thơm tho khẽ ẩn khẽ hiện, gương mặt bị một bàn tay to mạnh mẽ nâng lên.
Nàng đối diện với đôi mắt của Vương Hoằng.
Lúc này khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Vương Hoằng đã có chút ửng đỏ, tay
phải chàng vừa mới nâng gương mặt Trần Dung lên, đai lưng cũng đã buông
lỏng, một bàn tay ấm áp trắng mịn như rắn trườn vào dưới hạ phúc của
chàng.