Đồng thời khi lời Trần Dung vừa thốt ra, nàng liền mẫn cảm phát hiện,
ánh mắt mọi người đứng phía sau Tư Mã Ngôn nhìn nàng trở nên thay đổi,
có chút không kiên nhẫn, trong đó tựa hồ còn trách cứ nàng không biết
chừng mực.
Lúc này, vị vương gia tên là Tư Mã Kính đứng ở phía
sau nói với vẻ kỳ quái: “Tiên cô là vì lễ kính sư tổ tu hành mới bế
quan, tục sự nơi hồng trần vốn không liên quan đến nàng. Thập Nhị ca,
chúng ta đến nhầm chỗ rồi.”
Nói tới đây, Tư Mã Kính bật cườia, âm điệu khùng khục trong cổ họng.
Khi hắn cười, sắc mặt người bên cạnh Tư Mã Ngôn đều có chút khó coi.
Tư Mã Ngôn vẫn chỉ mỉm cười, hắn ôn hòa nhìn Trần Dung, cười nói: “Tiên cô thật sự vô tình quá, xem ra, lần này tiểu vương không về được nhà rồi.”
Trần Dung cắn cắn môi, thầm nghĩ: Nếu cứ cự tuyệt, không khỏi không thông tình đạt lý.
Nghĩ đến đây, nàng hướng tới Tư Mã Ngôn thi lễ, nhẹ giọng nói: “Thịnh tình của Vương gia, Hoằng Vận Tử không dám chối từ.”
Nàng đã đáp ứng.
Sau đó, Trần Dung chuyển sang nhìn Tư Mã Kính, thi lễ với hắn, cười nói:
“Hai vị Vương gia giá lâm nơi đây, Hoằng Vận Tử không nghênh đón từ xa,
thật là thất lễ. Mời vào.”
“Tiên cô, mời.”
Trần Dung vừa đón hai vị Vương gia vào đạo quan, dưới núi lại có tiếng cổ nhạc ồn ào náo động truyền đến.
Chưa được non nửa canh giờ, nhóm người đó đã dũng mãnh tiến vào trong núi.
Vì thế, một ngày này của Trần Dung vô cùng náo nhiệt, chỉ trong mấy canh
giờ ngắn ngủi đã có tới 8 quý nhân đến đây. Vốn nàng muốn biết ai chú ý
nhất cử nhất động của nàng, là ai không muốn dễ dàng buông tha nàng.
Nhưng hiện tại, từng đám người đều kéo đến, hơn nữa tám nhóm người này
đều khác nhau, giữ bọn họ cũng có sóng ngầm mâu thuẫn, Trần Dung làm sao có thể phân biệt ai là địch ai là bạn?
Chiều tà ở Tây Sơn.
Trong đạo quan, phi điểu bay lượn, tiếng người thưa dần.
Nhìn một đoàn xe cuối cùng đi ra, Bình ẩu đến phía sau Trần Dung, thì thào nói: “Nữ lang, một ngày này quá náo loạn.”
Đúng vậy, một ngày này quá náo loạn.
Trong lúc Trần Dung cười khổ, Bình ẩu nhìn nàng thân thiết hỏi: “Nữ lang, ngày mai thật sự sẽ đến vương phủ sao?”
Đã đáp ứng đến vương phủ, cũng chính là mẫu thân của Tư Mã Ngôn hôm nay tiến đến mời nàng tới phủ đệ.
Trần Dung gật gật đầu, nhíu mày thì thào nói: “Chỉ có thể đi thôi.” Nàng đi
thong thả hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bình ẩu: “Ẩu, ngươi
nói ta có nên hướng bệ hạ thỉnh cầu về nhà tu hành được không?”
Bình ẩu trừng mắt nhìn, khi vẫn cảm thấy mơ hồ, Trần Dung nhíu mày, lại lắc
đầu lẩm bẩm: “Không ổn, không ổn. Ngay cả trở về nhà, những người này
muốn tính kế với ta thì ta cũng không có cách nào khác để cự tuyệt cả.”
Nàng ngửa đầu, nhìn chân trời rực rỡ phía trước, lúc đang suy nghĩ xuất
thần, trong sườn núi phía tây lại truyền đến một tiếng hát vang: “Luận
quý tiện, thuyết thị phi, nhâm tha vương hầu tương tương, đào bất quá
thổ man thai. Kim nhật phồn hoa, minh triêu yên diệt, tiện thị Vương Tạ
phương lan, đương kim chi thế, cận miễn hình tai.”
Tiếng hát kia bay đến từ nơi xa xôi, nức nở chìm lẫn trong tiếng gió, trong tiếng
chim hót làm nổi bật ngày chiều tà ở Tây Sơn, khiến nó mang theo một
phần gió lạnh sương ý.
Trần Dung lắng nghe, thì thầm: “tiện thị
Vương Tạ phương lan, đương kim chi thế, cận miễn hình tai?” Đọc đến đây, nàng quay phắt đầu nhìn về phía Bình ẩu, ánh mắt trống rỗng nhìn Bình
ẩu, khi Bình ẩu nhịn không được muốn hỏi nàng vài câu, Trần Dung lại bật cười, khẽ nói: “Chẳng lẽ một cuộc sống bình an giàu có mà ta luôn cầu
mong lại xa xôi không thể với tới đến vậy sao?”
Lúc này, tiếng ca kia đã càng đi càng xa.
Trần Dung ngẩng đầu, hướng tới phía đó, đột nhiên nhíu mày nói: “Thể loại ca từ này thật kỳ quái, trước kia ta chưa từng nghe qua.”
Nghe thì đã nghe qua, loại ca từ trường đoản câu cú hỗn tạp này, lần đầu thốt ra là từ miệng Vương Hoằng. Nàng thật không ngờ, ở Kiến Khang vào lúc này
lại được nghe thể loại này.
Khi Trần Dung đang suy nghĩ, một bên Bình ẩu chỉ ngơ ngác nhìn nàng, vài lần muốn trả lời Trần Dung lại không biết nói từ đâu.
Đảo mắt, một ngày trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn người hầu của Ứng vương phủ đã xuất hiện ngoài đạo quan.
Trần Dung mang theo năm người, dưới sự giúp đỡ của bọn họ, bước xuống đạo quan, ngồi trên xe ngựa.
Xe ngựa rất rộng rãi, mặt trên trải da hổ thật dày, khi Trần Dung ngồi
trên đó, nhìn thấy hai bên trái phải đặt một lư hương, dường như tỏa ra
hương hoa mai dễ chịu, không khỏi cất giọng hỏi: “Đây là hương gì?”
Phía sau nàng, hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, trong đó một người che miệng cười nói: “Nó ư, tên là hương hoa mai.”
Đối với hương liệu Trần Dung cũng không hay nghiên cứu, nàng gật gật đầu, không để ý tới nữa.
Xe ngựa chạy vào thành Kiến Khang.
Thành Kiến Khang vẫn phồn hoa như cũ, đệ tử mặc hoa phục vung roi cưỡi ngựa,
khi lướt qua bên người đều để lại từng đợt mùi thơm.
Trần Dung
xuyên qua rèm xe lẳng lặng đánh giá cảnh sắc chung quanh, ngẫm nghĩ tâm
tư. Có lẽ là cứ ngồi bất động như thế, dần dần, Trần Dung cảm thấy hoảng hốt, vì thế, nàng kéo rèm xe ra một chút.
Cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói truyền đến: “Đến rồi. Mời tiên cô xuống xe.”
Trần Dung lên tiếng.
Rèm xe được xốc lên, hai tỳ nữ tiến lên, các nàng một trái một phải đỡ Trần Dung xuống xe ngựa.
Nơi này đã là bên trong Ứng vương phủ. Tầng tầng lớp lớp phòng ốc được kiến tạo ở giữa cây cối, núi giả rậm rì, suối nước róc rách, cành liễu đung
đưa, tiếng ca không dứt.
Trần Dung nhìn xung quanh , thầm nghĩ:
Nơi này thật đúng là rộng lớn, nếu không có ai dẫn đường, chỉ sợ đi một
ngày cũng không tìm thấy đại môn.
Nhìn thấy Trần Dung vừa bước
xuống đất liền đánh giá cảnh trí bốn phía, một tỳ nữ tầm 30 tuổi tới
gần, thân mật cười nói: “Tiên cô, mời đi bên này.”
“Vâng.”
Đoàn người chậm rãi dọc theo con đường rải đá về hướng bắc.
Càng đi về phía trước, bốn phía phòng ốc cây cối càng có vẻ phồn hoa tươi
tốt. Trần Dung đánh giá mọi nơi, không khỏi hỏi: “Không biết nhìn thấy
lão phu nhân nhà ngươi thì phải xưng hô thế nào?”
Tỳ nữ kia luôn quan sát nàng, thấy nàng hỏi thì cười nói: “Tiên cô có điều không biết, lần này người gặp mặt chính là thân mẫu của vương gia nhà chúng ta.
Người chỉ cần gọi bà là lão phu nhân là được rồi.”
Thân mẫu của vương gia ư? Trần Dung thầm nghĩ: Xem ra là phụ nhân không có phong hào, địa vị không cao.
Đoàn người xuyên qua con đường rải đá, phía trước là một hồ nước rộng lớn,
khi xuyên qua hành lang gấp khúc đi đến bờ bên kia của hồ nước, một lầu
các tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện ở trước mặt Trần Dung.
“Tiên cô, mời.”
Trần dung gật gật đầu, chậm rãi đi vào.
Lầu các là dùng gỗ chế tạo thành, bốn phía đều thoáng đãng, sau từng cánh
cửa sổ thấp thoáng sa mạn, tung bay trong gió, mùi thơm lãng đãng.
Nơi này xa hoa như thế, thực không giống như nơi mà một lão phụ nhân ưa thích.
Trần Dung nghĩ đến đây, cười hỏi: “Không biết phòng của lão phu nhân ở đây?”
Tỳ nữ kia cười nói: “Ở phía trước cách tầm 30 bước.”
Trần Dung lên tiếng, nàng vẫn đang nhìn ngắm xung quanh.
Tỳ nữ kia liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng dường như có chút bất an thì
không khỏi cười cười, nàng ta cũng không giải thích gì, có điều lại rảo
bước nhanh hơn.
Xuyên qua một góc ngoặt, một gian điện tinh mỹ xuất hiện ở trước mắt Trần Dung.
Tỳ nữ thi lễ với Trần Dung: “Tiên cô, mời.”
Trần Dung không bước vào.
Nàng đột nhiên hiểu ra vì sao nàng vẫn cảm thấy không thích hợp. Theo đạo
lý, chỗ ở của lão phu nhân, tỳ nữ hạ nhân phải là nối liền không dứt, mà nữ nhân bình thường lắm mồm, chỗ nào có nữ nhân thì không thể im lặng
không có chút tiếng động thế này. Hơn nữa mùi hương này cũng quá nồng
đậm, không phải là mùi hương mà một lão phụ nhân có tuổi ưa thích.
Điều này, nàng vốn nên sớm phát hiện ra. Tuy Trần Dung đã sống hai kiếp
nhưng vẫn chưa từng thật sự ở trong một tòa phủ đệ lớn thế này bao giờ.
Trước kia khi là thê tử của Nhiễm Mẫn, y không thích xa hoa, tỳ nữ lão
ma ma cũng không nhiều. Ra ra vào vào đa phần là một ít hộ vệ cùng nam
phó.
Quan trọng hơn là hôm nay không biết vì sao nàng luôn có chút choáng váng, phản ứng linh mẫn không giống như bình thường.
Sau khi Trần Dung dừng lại, cười cười, hỏi với vẻ tùy ý: “Bên người lão phu nhân không phải đông con cháu lắm sao? Tại sao lại im lặng như thế?”
Không ai trả lời câu hỏi của nàng.
Trần Dung quay phắt đầu lại.
Nàng đối diện là chúng tỳ nữ cúi đầu, chậm rãi thối lui về phía sau, cùng với từng cánh cửa sổ bị đóng lại.
Ngay khi Trần Dung khẽ biến sắc mặt, một tiếng cười to từ góc phía đông
truyền đến: “Hay cho một tiểu mỹ nhân. Không sai, không sai, rất trí
tuệ.”
Trong tiếng cười lớn, tiếng guốc gỗ vang lên, chỉ thấy ở
phía đông sa mạn tung bay, một nam tử hoa phục xuất hiện ở trước mắt
Trần Dung.
Nam tử mặc hoa phục này ước chừng 26 27 tuổi, ngũ
quan tú lệ, chóp mũi cao thẳng, diện mạo tương tự với hoàng đế, Tư Mã
Ngôn và Tư Mã Kính.
Vừa thấy nam tử này, Trần Dung không khỏi lui về phía sau một bước, nàng theo dõi hắn, đang định kêu lên.
Nhưng mà, sau khi nam tử kia liếc nhìn nàng một cái thì vô tình thu hồi ánh
mắt. Chỉ thấy hắn bước tới chính giữa phủ điện phía đông, vừa mới đứng
lại, vài tỳ nữ dọn tháp, đốt dâng lô hương.
Khi Trần Dung vẫn chăm chú nhìn hành động của hắn, nam tử kia đã ngồi xuống tháp.
Sau đó, hắn vỗ hai tay.
“Bộp bộp bộp –”
Khi tiếng vỗ tay trong trẻo vừa dứt, toàn bộ phủ điện im lặng bỗng chốc
thay đổi. Chỉ thấy bốn phía rèm cửa lay động, hơn mười bóng dáng mạn
diệu tha thướt lặng yên đi đến. Đồng thời, xuất hiện với các nàng còn có tiếng tiêu và sanh nhạc từ xa đến gần, càng ngày càng vang dội.
Trong điện mùi hương lại càng ngày càng đậm.
Trong tiếng nhạc, hơn mười bóng người mặc hoa phất liễu thướt tha mà đến,
trong nháy mắt, các nàng khẽ phất tầng tầng sa mạn, xuất hiện ở trước
mắt Trần Dung.
Vừa thấy các nàng, sắc mặt Trần Dung khẽ biến.
Mười mấy mỹ nhân dung mạo như hoa xuân, mắt như thu thủy, dáng người xinh
đẹp động lòng người. Mà quan trọng nhất là mười mấy tiểu mỹ nhân này,
người người đều chỉ mặc một tầng lụa mỏng, bầu ngực, dáng người như ẩn
như hiện sau lớp vải mỏng manh.
Trần Dung vội xoay người sang chỗ khác.
Vừa quay người lại, nàng mới phát hiện, đám người Bình ẩu không biết khi
nào đã không còn ở đó, hơn nữa, nhóm tỳ nữ người hầu dẫn nàng đến cũng
đã biến mất. Nàng đối mặt là cửa phòng cùng cửa sổ đóng kín, còn có mùi
hương càng ngày càng nồng đậm ở trong điện.
Sắc mặt Trần Dung lạnh lẽo.
Nàng không nói hai lời, đi nhanh nhằm về phía cửa điện.
Ngay khi nàng bước về phía trước, tiếng cười to của nam tử kia truyền đến:
“Mỹ nhân mặc dù trinh liệt nhưng sao có thể địch lại hương hoa mai? Xem
ra hoa mai cũng không có tác dụng mấy, tiên cô ngửi đã lâu như vậy mà
vẫn rất tỉnh táo…… Chậc chậc, quả nhiên là nữ hào kiệt dám độc thân mạo
hiểm.”
Khi nam tử cười lớn, Trần Dung đã vọt tới cửa đại điện.
Tay nàng vừa mới kéo đại môn, phía sau đã xuất hiện bốn tỳ nữ gương mặt
không có chút biểu cảm.
Nhóm tỳ nữ vừa xuất hiện, nam tử kia
liền vỗ tay, chậm rãi nói: “Đừng khẩn trương…… Chỗ tuyệt vời thế này,
sao tiên cô có thể bỏ đi được chứ? Nàng nói đúng không, Hoằng Vận Tử
tiên cô?” Khi nói xong năm chữ cuối cùng này, hắn cắn răng phun ra từng
từ một, dù thế nào nghe vào tai cũng đều có cảm giác nghiến răng nghiến
lợi.
Trần Dung kéo mạnh đại môn.
Nàng dùng hết sức mình.
Nhưng mà làm sao có thể kéo ra? Mặc kệ nàng dùng bao nhiêu sức lực, đại môn kia vẫn không chút sứt mẻ, vững vàng như Thái Sơn.
Bất tri bất giác, hai giọt mồ hôi lạnh chảy ra sau gáy Trần Dung.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên, sau đó, một bàn tay lạnh như
băng khẽ xoa gáy nàng, chỉ nghe giọng nói của nam tử kia từ phía sau
nàng khe khẽ truyền đến: “Da thịt của tiên cô đẹp quá.”
Nam tử
kia phun ra hơi thở nóng rực, ngón tay như rắn trườn vào bên trong áo
của nàng, thấp giọng nói: “Thơm quá, không biết có còn là xử nữ nữa hay
không?”
Khi hắn nói những lời này, mùi hương trong điện đã nồng
đậm làm cho người ta không thở nổi, mùi thơm của cơ thể nữ nhân xen lẫn
trong huân hương hoa mai nhè nhẹ rơi vào chóp mũi nàng.
Tay Trần Dung đang kéo mạnh đại môn không khỏi trở nên mềm nhũn, nàng tinh tường cảm giác được, khí lực của bản thân đang bị xói mòn, cơ thể mình đang
ngày càng trở nên nóng nực.
Nam tử kia tựa hồ đang rất hưng
phấn, hắn chậm rãi vươn tay, từ phía sau sờ hai má Trần Dung, vừa cảm
thụ da thịt mềm mịn của nàng vừa thở hào hển, nói với ngữ khí hưng phấn, tàn nhẫn: “Vương Hoằng.” Khi hắn phun ra cái tên này, đầu óc hỗn độn
của Trần Dung tức thì trở nên tỉnh táo.
Lúc này, nam tử kia còn
đang khàn khàn tiếp tục cất lời: “Tâm can của Vương Hoằng quả nhiên làm
cho người ta tâm động. Thật không biết, người như tiên cô ‘Hoằng Vận
Tử’, nếu cởi hết xiêm y, cầu hoan bên dưới khố của bổn vương thì tư vị
như thế nào?”
Hắn hưng phấn, tiếng thở dốc đã trở nên dồn dập vô cùng, hơi thở phun ra lại nặng nề: “Bổn vương dạy dỗ qua vô số tiểu mỹ
nhân, người như nàng vẫn là lần đầu tiên gặp được…… Thật sự muốn biết,
nếu để Vương Hoằng nhìn thấy tâm can hắn cầu mà không thể có quỳ gối
dưới khố bổn vương hầu hạ bổn vương, hắn có thể phát điên hay bất tỉnh
không đây?”
Lúc này, lời của hắn vừa dứt thì nghe thấy mỹ nhân
trong lòng lạnh lùng nói: “Vương gia sai lầm rồi, chàng sẽ không điên,
cũng sẽ không ngốc”
Cùng với giọng nói truyền đến, còn có cơn đau nhức nơi yết hầu.
Chính là một trâm cài lạnh lẽo đặt bên dưới yết hầu của hắn.
Nam tử kia cả kinh, hắn thật sự không ngờ, rõ ràng mỹ nhân đã mềm nhũn
giống như vũng bùn sao còn có thể phản kích? Chẳng lẽ nàng cũng giống
như mình, đã dùng quen hương hoa mai này trong nhiều năm sao?
Nam tử này không biết, trên thế gian này mặc kệ là xuân dược gì đều không
thể hoàn toàn khống chế con người. Cho tới bây giờ, người có ý chí kiên
định luôn có sức chống cự mạnh mẽ nhất.
Giờ phút này Trần Dung
lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử này, trâm cài trong tay nàng đã đâm vào
cổ họng nam nhân. Một giọt máu tươi dọc theo thân trâm chảy xuống.
Trâm cài này so với trâm cài bình thường dường như có chút khác biệt, nó dài lại được mài hết sức sắc nhọn, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều có thể
khẳng định trâm cài trong tay Trần Dung là một lợi khí có thể đưa người
ta vào chỗ chết.
Nam tử kia bị trâm cài bức lui ra phía sau một
bước, mặt hắn trắng bệch, nhưng vẫn lên tiếng cảnh cáo: “Lá gan của tiên cô không nhỏ nhỉ, ngươi có biết ta là ai không?”
Trần Dung cười lạnh lùng, khi đang định trả lời, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một
giọng nói rõ ràng, cực kỳ thanh nhuận: “Lang Gia Vương Thất, cầu kiến
Kiến Khang vương.”
Giọng nói này xuất hiện quá đột ngột, dù là Trần Dung hay là nam nhân kia đều trở nên ngẩn ngơ.
Nhìn thấy bên trong không có tiếng động gì, giọng nói thanh nhuận như nước
của Vương Hoằng từ từ vang lên: “Còn thỉnh vương gia thứ lỗi, phụ nhân
kia cá tính cương liệt …… Để nàng ra đi.”