Tháng mười, Như Nguyệt Quận chúa thành thân với Liễu Dũng, hạ tuần, Hạ Như
Phong đưa Tả Lê trở về Đại Hạ Quốc. Lâm Mị và Liễu Vĩnh cùng đi tiễn Tả
Lê, rơi lệ phút chia tay.
Lại nói đến Như Nguyệt Quận chúa, thím
Liễu thấy Quận chúa tuy không biết nhiều về tục lệ Đại Chu, nhưng rất
khiêm tốn thành tâm học hỏi, đối với thím Liễu là mẹ chồng lễ phép cung
kính, bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Như Nguyệt Quận chúa tuy không xinh
đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng là Quận chúa, giờ gả cho một thường dân một
cách qua loa, hôn sự lại vội vàng, thím Liễu cũng có phần áy náy. Bà tự
tay chỉ dạy Quận chúa cách quản lý việc gia đình, mẹ chồng nàng dâu
chung sống rất hòa thuận. Liễu Dũng học hành không giỏi, nhưng buôn bán
rất có năng khiếu, được Liễu Vĩnh giúp đỡ, hắn thuê mặt bằng mở cửa hàng bán hương liệu, buôn bán rất thuận lợi, nuôi vợ không thành vấn đề.
Khiến mọi người không dự đoán được là chuyện Như Nguyệt Quận chúa mặc quần áo đàn ông cùng Liễu Dũng đến cửa hàng hương liệu buôn bán, hai vợ chồng
cười nói thân mật, vô cùng tình cảm.
Thím Liễu cũng có phần giật
mình, lại lấy hai hầu gái về. Bà thầm nghĩ Liễu Dũng và Quận chúa đã
thân mật thế, sớm muộn gì cũng sẽ có con, giờ không nên để nàng hầu có
con trước. Vì Liễu Dũng cũng chưa đụng đến hai hầu gái, thím Liễu yên
lòng, quyết định cứ để thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp. Nếu Quận
chúa thật lòng đối tốt với Liễu Dũng, lại có thể sinh được con trai nối
dõi, hai hầu gái này cứ trả về cho tộc trưởng là được.
Lâm Mị
thấy Như Nguyệt Quận chúa càng lúc càng ít đến Trạng nguyên phủ, dò la
ra Quận chúa ra cửa hàng buôn bán với Liễu Dũng, cũng cao hứng hộ bọn
hắn, cười nói với thím Liễu: “Quận chúa thẳng tính, không lươn lẹo xảo
trá, rất dễ chung sống. Thím có thể yên tâm!”
Thím Liễu cười,
“Đúng là nhân duyên thiên định. Ai có thể nghĩ là hai đứa lại hòa thuận
như thế? Có những đôi nhìn như Kim Đồng Ngọc Nữ trời sinh một cặp, vậy
mà cứ ba ngày lại cãi nhau hai trận.”
Khi thím Liễu đang nói, cũng là lúc La Minh Tú đang cãi nhau với Tô Trọng Tinh lần thứ n.
“Biểu ca, Lâm Mị đi lấy chồng cũng được hai tháng rồi, vậy mà anh vẫn đem
lòng nhớ nhung. Em biết, anh vẫn hối hận vì đã giải trừ hôn ước với cô
ta, hậm hực không vui. Sớm biết như thế, lúc trước đừng làm? Anh cứ nói
thẳng đi, là lòng anh giờ không còn chỗ nào cho em nữa, bị cô ta chiếm
hết rồi, để em còn về nhà, việc gì phải ở lại Tô phủ phụ thuộc vào tâm
trạng cả nhà anh?”
“Biểu muội, sự tình không phải như em đang nghĩ!”
“Không phải như thế? Đến tận lúc này rồi, anh vẫn muốn phỉnh phờ em?” La Minh
Tú vừa bực vừa hận, nức nở nói: “Em vẫn tự hỏi tại sao anh cứ đi đôi
giày rách kia, thì ra đó không phải giày của người hầu làm, mà là giày
Lâm Mị làm! Thế cũng chưa có gì đáng nói, giờ đi đến mòn cả gót rồi, lộ
ra sen tịnh đế thêu ở tầng lót thứ hai. Lúc này biết được tâm ý của Lâm
Mị, lòng có nhớ nhung không?”
“Biểu muội, Lâm Mị đã là vợ người ta, sao em còn phải nói như thế?”
“Sao nào, vẫn còn che chở? Cấm em nói động đến cô ta chứ gì?”
“Biểu muội, em cũng chỉ là thấy Lâm Mị kiếm được tấm chồng tốt nên cảm thấy
khó chịu thôi, việc gì phải trút giận lên anh?” Tô Trọng Tinh cũng có
chút tức giận hổ thẹn, hắn thật sự không ngờ đến chuyện Lâm Mị làm giày
đế kép, còn thêu sen tịnh đế. Lúc này dù có vứt đôi giày đi thì La Minh
Tú cũng không tin không chịu, thế mới đau đầu.
“Anh nói thế là có ý gì? Cô ta kiếm được tấm chồng tốt thì liên quan gì đến em? Em…” La Minh Tú đưa tay che mặt khóc nấc lên.
Tô Trọng Tinh cũng biết bản thân nhất thời quá lời, không khỏi thở dài
nói: “Được rồi, anh nhất định sẽ thi đỗ tiến sĩ, đến khi cưới, em cũng
được phong cáo mệnh phu nhân có được không?”
“Ai thèm làm cáo mệnh phu nhân gì đó?” La Minh Tú dậm chân nói: “Để em đi viết thư, nhắn phụ thân cho người đón em về nhà.”
“Biểu muội, chúng ta lớn lên bên nhau, thân thiết hơn hẳn người khác? Sao em
lại như thế?” Trước đây tuy Tô Trọng Tinh có chút nhớ nhung Lâm Mị,
nhưng từ lúc Lâm Mị đi lấy chồng, ý nghĩ đó đã bị đè bẹp hết, lại phải
La Minh Tú bới bèo ra bọ, cảm thấy buồn bực mới nói thêm mấy câu, giờ La Minh Tú khóc lóc đòi về nhà, hắn biết rất rõ nhà họ La giờ do kế mẫu La Minh Tú làm chủ, viễn cảnh về nhà chẳng lấy gì làm tươi sáng, đành dỗ
dành: “Nếu em đi, anh không có tâm tư học bài, không có tâm tư học bài,
sang năm không thi được tiến sĩ thì biết làm thế nào?”
“Liên quan gì đến em?” La Minh Tú nghe thế quay ngoắt đầu sang hướng khác: “Giữ
những lời đường mật đấy của anh mà đi phỉnh phờ cô khác!”
La Minh Tú vừa dứt lời, gian ngoài vang lên tiếng Tô lão phu nhân: “Ta bảo sao
không gặp hai đứa, thì ra ngồi đây cãi cọ! Chẳng ngày nào giúp ta bớt
lo.”
Thấy Tô lão phu nhân đi tới, Tô Trọng Tinh và La Minh Tú đều dừng cãi nhau.
Tô lão phu nhân biết rất rõ tâm bệnh trong lòng La Minh Tú, La Minh Tú đã
đến tuổi cập kê mà vẫn chưa đính hôn, chỉ vì sợ Tô Trọng Tinh thay lòng
đổi dạ, mới mượn cớ làm loạn. Bà cụ trầm ngâm, nếu Lâm Mị không xuất
hiện, không chừng Tô Trọng Tinh và La Minh Tú đã cưới gả xong rồi. Gỡ
chuông phải nhờ người treo chuông. Giờ chỉ còn cách thỉnh Lâm Mị đến Tô
phủ, nhờ Lâm Mị lựa lời thuyết phục Tô phu nhân, cho Tô Trọng Tinh chính thức đính hôn với La Minh Tú, có thể La Minh Tú mới được an tâm.
Sau thời gian nghỉ kết hôn, Liễu Vĩnh liền chính thức vào Hàn Lâm Viện. Hắn vốn có tài cán bản lĩnh của Trạng nguyên, cách xử lý lại linh hoạt
không cứng nhắc, chỉ một tháng trên dưới Hàn Lâm Viện đều khen ngợi hắn
không ngớt. Lại được Viện sĩ Hàn Lâm Viện là Tô Gia Thanh coi như con
rể, hết lòng dìu dắt, bởi vậy, Liễu Vĩnh càng thêm thuận lợi. Ngay chính Nguyên Tông Hoàng đế, cũng triệu kiến Liễu Vĩnh để mật đàm hai lần.
Nhất thời phu nhân các phủ đều hiểu rõ tình hình, mượn cớ thỉnh Lâm Mị
đến phủ lôi kéo quan hệ.
Lâm Mị vì trước là nghĩa nữ Hầu phủ, đã
theo phu nhân Vĩnh Bình Hầu gặp nhiều phu nhân tiểu thư các nhà khác,
giờ xã giao càng thêm hào phóng. Lại có Chu Mẫn Mẫn và Sử Bình Vân ba
ngày hai lượt tới kéo nàng ra ngoài, cuộc sống rất náo nhiệt.
Một ngày nọ Liễu Vĩnh hạ triều, vừa lúc Lâm Mị dự tiệc trở về, hắn kéo Lâm
Mị vào phòng, ôm ấp hít ngửi một hồi, giật mình nói: “Tôi đang tự hỏi
sao người em không có mùi bạc hà, còn tưởng ngạt mũi, nhưng rõ ràng vẫn
ngửi thấy hương thơm từ người em, không thể nhầm được, thế này là thế
nào?”
Khí tức Liễu Vĩnh đập vào mặt, Lâm Mị nhũn người, dựa vào
cánh tay Liễu Vĩnh mới đứng được, đỏ mặt nhìn Liễu Vĩnh, đấm vờ: “Còn
không buông em ra, cẩn thận người hầu bắt gặp!”
“Chúng ta ở trong phòng, có người hầu nào dám vào?” Liễu Vĩnh cười nham hiểm giữ chặt tay nàng, ép cung: “Còn không thành thật khai báo, từ khi nào em dám ra
khỏi nhà mà không mang túi thơm?”
Lâm Mị nhớ đến lời Vương đại
phu nói mềm xương không phải bệnh, chỉ cần ngửi quen khí tức của phu
quân sẽ ổn. Nhất thời lại đỏ mặt, ấp úng một hồi mới lí nhí: “Chính là
sau ngày tân hôn, thánh chỉ tới đột ngột, em chưa kịp cầm túi thơm đã bị anh kéo ra tiếp chỉ, sau đó lại kính trà chú thím, có nhiều người nhưng không hề gặp phải chuyện gì. Đến khi về phòng, em mới phát hiện mình
không mang túi thơm. Lúc đấy em cũng chưa dám khẳng định, mỗi khi ra
ngoài vẫn cẩn thận cầm thêm túi thơm. Mấy ngày nay, chỉ cần anh không ở
gần em, thì dù gặp khí tức đàn ông cũng không bị mềm nhũn toàn thân như
trước kia, nhưng sợ chuyện ngoài ý muốn em vẫn luôn cầm túi thơm khi ra
ngoài. Hôm kia Quận chúa tới đây, chưa để em cầm túi thơm, cô ấy đã kéo
em đi, đến chỗ đông người cả nam cả nữ, em cũng không có dấu hiệu nhũn
người, em mới tin là chứng mềm xương đã hết.”
“Hết thật sao?”
Liễu Vĩnh cúi đầu kề môi Lâm Mị, chỉ vừa khẽ chạm, đã thấy Lâm Mị mềm
nhũn, rên rỉ ra tiếng, bật cười vui vẻ: “Vẫn chưa khỏi đâu!”
Liễu Vĩnh lỏng tay, khí tức cũng nhạt bớt, Lâm Mị thẳng lưng, véo tai hắn nói: “Biết rồi còn trêu em!”
Liễu Vĩnh giả vờ méo mặt vì đau, nhưng cười rất tươi, duỗi tay ôm Lâm Mị
nói: “Theo tôi đoán, nhất định là nhờ tôi nỗ lực mỗi đêm, mới chữa khỏi
được chứng mềm xương của em.”
Mặt Lâm Mị càng đỏ hơn, véo mạnh tay hơn, thấy Liễu Vĩnh hô đau, mới buông tay nói nhỏ: “Toàn nói bậy bạ.”
“Sao lại nói là nói bậy bạ?” Liễu Vĩnh kề tai Lâm Mị thầm thì, liền khiến Lâm Mị hờn dỗi đấm ngực hắn.
Hai vợ chồng đang cười đùa, lại nghe thấy tiếng người hầu bẩm báo: “Lão
gia, phu nhân, Tô phủ gửi một tấm thiệp, mời lão gia phu nhân ngày mai
qua thưởng cúc.”
Vì ngày mai là ngày nghỉ, Liễu Vĩnh vốn đã định
đưa Lâm Mị về Vĩnh Bình Hầu phủ, giờ Tô phủ có lời mời, nghĩ đến chuyện
Tô Gia Thanh có lòng nâng đỡ, hắn làm con rể cũng nên đến chào hỏi, bèn
đáp: “Cầm tấm thiệp vào đây!”
Lâm Mị thắc mắc: “Lúc này là lúc nào rồi, cúc còn chưa tàn hết sao?”
“Thưởng cúc là cái cớ thôi.” Liễu Vĩnh xem tấm thiệp, cười nói: “Sáng mai cứ đi một chuyến.”
Sáng hôm sau, khi Liễu Vĩnh và Lâm Mị đến Tô phủ, quả nhiên cúc đã tàn hết,
chả có hoa hoét nào để thưởng. Liễu Vĩnh và Lâm Mị cũng không đề cập đến chuyện thưởng cúc, chỉ nói chuyện phiếm với Tô lão phu nhân và Tô phu
nhân. Nhất thời Tô lão phu nhân vẫy tay gọi Lâm Mị vào phòng nói chuyện
riêng. Đến khi đi ra, Lâm Mị liền thừa cơ cùng Tô phu nhân về phòng,
khuyên Tô phu nhân mấy câu.
Chuyện của La Minh Tú và Tô Trọng
Tinh, Tô phu nhân tự có chủ trương riêng, bà không trả lời Lâm Mị, chỉ
hỏi: “Tiểu Mị, con lấy chồng đã hơn hai tháng, tại sao vẫn chưa có động
tĩnh gì? Rảnh rỗi nên chịu khó đi chùa xin với Tống Tử Quan Âm.”
Lâm Mị còn chưa có động tĩnh gì, Như Nguyệt Quận chúa lại có trước. Khi đại phu báo tin mừng, thím Liễu phấn khởi vô cùng, nhanh chóng sai người
chuẩn bị đồ lễ, hôm sau sẽ lên chùa tạ ơn.
Khi Liễu Vĩnh và Lâm
Mị về đến nhà, nghe nói Như Nguyệt Quận chúa đã có bầu, liền qua thăm.
Tối muộn mới lại về nhà, Liễu Vĩnh lẩm bẩm nói: “Hừ, tên tiểu tử Liễu
Dũng cười đến mắt híp tịt như sợi chỉ, chỉ sợ đắc ý quá sớm.”
Lâm Mị xoa bụng mình, Liễu Vĩnh cần mẫn hàng đêm, tại sao nàng vẫn chưa có
thai? Miệng lại nói: “Quận chúa có bầu, cậu ấy làm chồng đương nhiên cao hứng. Sao anh lại nói là đắc ý quá sớm?”
“Hê hê, Quận chúa sinh
được con trai còn đỡ, nếu sinh một bé gái giống như Quận chúa và Liễu
Dũng, da đen lại nam tính, sau này muốn tìm chồng thật là nan giải đấy.”
Lâm Mị nghe thế bật cười, sẵng giọng: “Không chừng sinh bé gái lại không giống hai người!”
“Ô, không giống càng nguy hơn.”
“Nói vớ nói vẩn.” Lâm Mị giơ tay trái che miệng Liễu Vĩnh, tay phải đập mũi
hắn, “Sao anh không chịu nói sinh bé gái giống bà nội bé!” Nhìn thím
Liễu đi, thật là đoan trang!
Liễu Vĩnh hôn lòng bàn tay Lâm Mị, nói nhỏ: “Chúng ta… không thể thua Quận chúa và Liễu Dũng được.”
Lâm Mị đỏ mặt, buông Liễu Vĩnh, hừ hừ: “Ngày nào cũng bị làm khổ, em không còn sức lực nào.”
“Người đâu, pha hai cốc trà sâm!” Liễu Vĩnh gọi người hầu, cười nham nhở:
“Chúng ta uống trà sâm bồi bổ nguyên khí, đêm nay phải chong đèn suốt
đêm.”
Người hầu bưng trà sâm lên, Liễu Vĩnh bảo lui xuống, đóng cửa lại, hớp một ngụm trà sâm, dùng miệng mớm cho Lâm Mị.
Dưới ánh nến, Lâm Mị yêu kiều như hoa, sóng mắt như thủy, thật vô cùng quyến rũ, Liễu Vĩnh mớm một ngụm trà sâm, toàn thân rạo rực, không kiềm chế
được bắt đầu giở trò.
Lâm Mị vừa ngậm trà sâm liền thấy buồn nôn, vội đẩy trả lại trong mồm Liễu Vĩnh, thở gấp nói: “Thật kỳ lạ, sao em
vừa ngửi mùi trà sâm đã buồn nôn? Ngày thường đâu có như vậy.” Nói xong
liền giật mình.
Cánh tay Liễu Vĩnh đang làm càn bên eo Lâm Mị dừng lại, vừa mừng vừa sợ nói: “Không lẽ em cũng có tin vui rồi?”