Sáng sớm hôm sau, phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân liền ngồi kiệu tới
Trạng nguyên phủ, nghe được tin Vương đại phu tới bắt mạch đã xác nhận
là có thai, hai bà rất vui sướng, khó tránh dặn dò nhiều chuyện.
Vì thời gian gần đây Liễu Vĩnh tương đối bận rộn, phu nhân Vĩnh Bình Hầu
sợ người hầu ở Trạng nguyên phủ chăm sóc không chu đáo, nhất thời không
yên tâm, bèn gọi Liễu nhũ mẫu và Cố nhũ mẫu lại, lệnh phải hầu hạ Lâm Mị thật tốt, có chuyện gì phải cho người báo với Hầu phủ ngay lập tức.
Một lúc sau, phu nhân Vĩnh Bình Hầu lại cho người đưa hai vị mama đến, để họ chăm sóc Lâm Mị.
Tối đó, hai vị ma ma ngăn cản Liễu Vĩnh, không cho hắn vào phòng Lâm Mị,
cười giả lả nói: “Phu nhân mang thai lần đầu, ba tháng đầu rất dễ động
thai, cẩn tắc vô áy náy, thỉnh lão gia đến thư phòng nghỉ ngơi.”
Liễu Vĩnh ngẩn ra, rồi lại nói: “Hai vị ma ma, ta là phụ thân đứa bé, tất
nhiên là còn thận trọng hơn hai người, đã biết ba tháng đầu rất quan
trọng, chẳng lẽ ta còn không biết cẩn thận? Hai vị ma ma lo nghỉ ngơi
đi, có chuyện sẽ gọi đến hai người. Về phía phu nhân Vĩnh Bình Hầu, ta
sẽ tự mình giải thích sau.” Nói xong mặc kệ thần sắc không lấy gì làm
tươi tắn của hai vị mama, Liễu Vĩnh vén rèm đi vào trong phòng.
Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh đi vào bèn mỉm cười. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vốn dĩ là có lòng tốt, sợ Lâm Mị có bầu, Trạng nguyên phủ lại không có trưởng
bối, gặp chuyện không người lo liệu, mới lệnh cho hai vị mama đến trấn
thủ ở Trạng nguyên phu. Hai vị mama này ỷ là người từ Hầu phủ, không xem người hầu ở Trạng nguyên phủ ra gì, từ khi mới đến đã chỉ tay năm ngón
sai phái liên tục, khiến người hầu của Trạng nguyên phủ rất không vui.
Nhưng hai mama lại là thị tì của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, ở Hầu phủ cũng
có thể diện, Lâm Mị không tiện phản đối bọn họ, đang tìm cớ để phu nhân
Vĩnh Bình Hầu đưa hai mama về lại Hầu phủ. Không ngờ hai mama còn dám
chặn đường cả Liễu Vĩnh, không cho Liễu Vĩnh vào phòng. Liễu Vĩnh sao
chịu khuất phục, chỉ nói mấy câu là khiến hai mama phải câm nín, cũng
giúp Lâm Mị thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Vĩnh vào phòng, dịu dàng ôm
Lâm Mị, duỗi tay sờ bụng nàng, nhất thời lại rút tay trở về không dám sờ mó nữa, ân cần hỏi han: “Hôm nay em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không
khỏe không?”
“Ngoài việc không chịu được một số mùi thì tất cả
đều ổn.” Lâm Mị cảm thấy ngọt ngào, mỉm cười nói: “Anh thật sự không đến ngủ ở thư phòng sao?”
“Em sợ tôi làm điều xằng bậy?” Liễu Vĩnh cười hì hì: “Yên tâm, tôi sẽ kiềm chế.”
Lâm Mị đỏ mặt gục đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Vương đại phu nói, sáng
tối phải ra ngoài tản bộ, không được ngồi ì trong phòng, phải chú ý giữ
ấm, nhưng không được đóng kín cửa để còn thoáng khí. Hai mama kia không
cho em ra khỏi phòng, còn đóng kín cửa sổ, suýt chút nữa thì chết ngạt
luôn.”
“Ngay mai tôi đuổi họ đi ngay lập tức.” Liễu Vĩnh xoa xoa
mặt Lâm Mị: “Nếu Hầu gia và phu nhân có hỏi, tôi tự biết giải thích.
Ngày mai tôi sẽ cố gắng sắp xếp mọi việc, về sớm với em.”
“Anh
mới được thăng chức chưa bao lâu, đang cần tạo dựng quan hệ từ trên
xuống dưới, sao có thể chỉ lo lắng đến em?” Lâm Mị cười: “Hơn nữa, trong phủ còn có Liễu mama và Cố mama, thím cũng thường qua đây, anh còn sợ
không ai chăm sóc em sao?”
“Triều đình gần đây có chút không bình thường, trong Hàn Lâm Viện vừa có người của Hoàng thượng, vừa có người
của Thái tử, lại có cả người của Tể tướng đại nhân, các phe cánh đang
giằng co, tôi mới vào Hàn Lâm Viện không lâu, đúng lúc em có bầu, tôi
lấy cớ hồi phủ, không tụ tập chè chén với bên nào, tránh cuộc tranh
chấp.” Liễu Vĩnh trầm ngâm nói: “Hoàng thượng đang tuổi hoàng kim, mà
quan lại đã vội vàng nịnh bợ Thái tử, chỉ sợ…” Nói đến đó lại dừng, vỗ
về tay Lâm Mị nói: “Chuyện bên ngoài em đừng lo lắng nhọc lòng. Chịu khó dưỡng thai tẩm bổ mới là việc cần làm.”
Nói xong Liễu Vĩnh gọi người bê nước vào rửa mặt, rồi tắt đèn đi ngủ.
Liễu Vĩnh xưa nay thích giở trò lưu manh, nhưng tối nay lại rất cẩn trọng,
không làm gì bừa bãi với Lâm Mị. Mấy ngày sau, Vương đại phu lại tới bắt mạch, Liễu Vĩnh được nghe là tình trạng Lâm Mị rất ổn định mới thở phào nhẹ nhõm. Buổi chiều, hắn xoa bụng Lâm Mị, đoán xem là trai hay gái,
cười hì hì nói: “Tôi đoán, nhất định là bé trai.”
“Nếu như là bé gái thì sao?” Lâm Mị không hài lòng, đẩy tay hắn ra, sẵng giọng: “Ai nói nhất định là con trai?”
“Con gái tôi cũng thích, chỉ có điều…” Liễu Vĩnh nói đến đó lại kề tai Lâm
Mị thì thầm: “Tôi chỉ sợ lại sinh ra một cô bé bị mềm xương giống em,
vậy thì…”
“Đồ xúi quẩy!” Lâm Mị ngồi dậy đấm Liễu Vĩnh. Hai vợ
chồng ngồi trên giường cười đùa. Liễu Vĩnh có chút ham muốn, nhưng vẫn
kiềm chế, ôm Lâm Mị ngủ. Lâm Mị lại mơ thấy lần theo Tô phu nhân đến Hầu phủ dự tiệc, bị La Minh Tú dụ đến nhà cỏ, Liễu Vĩnh ôm nàng nhét ra
ngoài cửa sổ. Kỳ quái ở chỗ, quả dưa chuột bên cửa sổ lại cử động, nó
trườn tới chọc chọc vào eo nàng,….
Đến cuối năm, thai nhi trong
bụng Lâm Mị rất ổn định, Liễu Vĩnh mới yên lòng. Sinh thần Hoàng hậu
trùng với ngày Tết, phu nhân các phủ tiến cung chúc mừng, tặng lễ vật.
Lâm Mị có bầu không tiện tiến cung, chỉ nhờ phu nhân Vĩnh Bình Hầu trình lên hộ nàng một đôi giày tự làm. Không ngờ Hoàng hậu đối với lễ vật
khác có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng lại rất thích đôi giày
Lâm Mị làm, nói là nhìn không xa hoa nhưng đi vào rất thoải mái. Còn
khen Lâm Mị lan tâm tuệ chất, cho người ban thưởng.
Mọi người
thấy Liễu Vĩnh đột nhiên thăng quan vào Hàn Lâm Viện, giờ Lâm Mị lại
được Hoàng hậu khen ngợi, nhất thời sôi nổi phán đoán là Liễu Vĩnh đang
được lòng vua, tiền đồ vô lượng, không chừng sang năm sẽ được thăng quan tiếp.
Sinh thần Hoàng hậu vừa qua, liền có một vài phu nhân tìm
cớ đến Trạng nguyên phủ bái phỏng Lâm Mị, lại cùng Lâm Mị trao đổi về
các biện pháp an thai, vô cùng thân thiết.
Liễu Vĩnh vốn cũng sợ
Lâm Mị không nhiều bạn bè ở kinh thành, sẽ bị cô lập bỏ rơi, giờ thấy
nàng xã giao khéo léo, nhiều người thăm hỏi cũng thấy yên lòng. Vấn đề
duy nhất chỉ sợ nàng mang thai lớn mệt nhọc, chỉ có thể dặn nàng chịu
khó nghỉ ngơi. Lâm Mị cũng cho rằng, chịu khó qua lại với các phu nhân
thì có thể biết được vài việc chốn quan trường, còn có thể lôi kéo quan
hệ, không chừng có lúc lại giúp được Liễu Vĩnh, vì thế tận lực xã giao.
Cố nhũ mẫu thấy vợ chồng hai người thương yêu nhau, tất nhiên là rất vui mừng.
Nháy mắt đã được một năm, bảng vàng treo lên, chẳng những Tô Trọng Tinh đỗ
Tiến sĩ, người đã được chọn làm Phò mã là Mạc Song Bách cũng đỗ Tiến sĩ. Tân khoa Trạng nguyên cũng là một cử nhân Liễu Châu. Trong thời gian
ngắn toàn kinh thành xôn xao, đều nói kén rể phải kén người Liễu Châu,
không chừng có một ngày con rể sẽ đỗ Trạng nguyên.
So với không
khí sôi nổi bên ngoài, Tể tướng phủ lại có chút nặng nề. Nhậm Tể tướng
nhíu mày nói với phụ tá: “Khoa trước đã có tên Trạng nguyên Liễu Vĩnh,
giờ lại đến lượt tên cử nhân Liễu Châu Trầm Minh, đều là thiếu niên anh
kiệt. Chuyện đó khoan hãy nói, vấn đề là Liễu Châu còn có mấy cử nhân
nữa đỗ Tiến sĩ, Mạc Song Bách cũng đỗ. Giờ hội đồng hương Liễu Châu gặp
nhau đã coi Liễu Vình như thủ lĩnh, hình thành ‘Liễu Châu nhất phái’.
Sau lưng Mạc Song Bách có Thiên Phương Công chúa và Hoàng hậu, sau lưng
Liễu Vĩnh lại có Hầu phủ và Tô phủ, nếu thêm một thời gian nữa, chỉ sợ…”
“Tướng gia, Mạc Song Bách chúng ta không động vào được, chẳng lẽ Liễu Vĩnh
cũng không làm gì được sao?” Một phụ tá khác đứng lên nói: “Chỉ cần trừ
khử Liễu Vĩnh, những kẻ khác chưa thể tạo thành uy hiếp, không có gì
đáng lo. Liễu Vĩnh chẳng qua cũng chỉ cưới nghĩa nữ Hầu phủ, dựa thế mà
lên, nhờ vậy mới được Hoàng thượng chú ý đến. Giờ chỉ cần khiến Hầu phủ
và Tô phủ nghi ngờ hắn, hắn mất chỗ dựa thì dễ xử lý thôi.”
Nhậm
Tể tướng nghĩ đến chuyện Liễu Vĩnh vứt bỏ con gái ông ta mà cầu hôn
nghĩa nữ nhà Hầu gia, giờ đã tỏ rõ là hai bờ chiến tuyến với ông ta,
loại người đấy sao có thể nhân nhượng? Chỉ có điều sau khi Liễu Vĩnh lấy vợ, không chỉ vào Hàn Lâm Viện, còn được Hoàng đế triệu kiến để mật đàm mấy lần, năm mới cũng được ban thưởng, có vẻ rất được lòng vua, muốn
trừ khử hắn, nhất định phải ra tay thật kín kẽ, tránh hậu hoạn về sau.
Một phụ tá nói: “Liễu Vĩnh là mượn thế nhà vợ mà lên, muốn trừ khử hắn, phải ra tay với mối quan hệ vợ chồng hắn.”
Nhậm Tể tướng có chút tín nhiệm phụ tá này, nghe hắn nói thế, cười nói: “Ngươi có kế sách gì nói đi!”
Phụ tá cân nhắc một hồi nói: “Nghe nói Liễu Vĩnh và Lâm Mị rất thương yêu
nhau, không có vợ lẽ nàng hầu nào. Nhưng giờ Lâm Mị mang thai, bụng to
người béo, có thể thừa cơ chia rẽ.”
Nhậm Tể tướng làm quan từng
đấy năm, tất nhiên là có bản lĩnh, nhưng về các phương diện khác, ông ta là loại không từ thủ đoạn. Kế sách phụ tá đưa ra giết người không thấy
máu, đương nhiên là ông ta tán thành.
Trong Trạng nguyên phủ, Lâm Mị đang bảo người hầu tháo tấm biển “Trạng nguyên phủ” xuống, thay bằng tấm biển “Liễu phủ”. Mỗi một Trạng nguyên mới ghi danh bảng vàng, dù là Hoàng thượng tặng nhà hay bỏ tiền túi mua nhà, đều muốn treo tấm biển
“Trạng nguyên phủ” lên trước cửa, cho đến khi có một Trạng nguyên khác
thay thế, mới đổi biển.
Cố nhũ mẫu đỡ Lâm Mị, rất sợ nàng gặp
chuyện bất trắc gì, hỏi nhỏ: “Xuân hàn chưa hết, phu nhân không chịu khó dưỡng thai, cứ đi đi lại lại thế này, lão gia trở về lại mắng chúng ta
chúng ta.”
“Mama, Vương đại phu nói cháu mang thai sáu tháng rồi, thai khí cũng đã được củng cố, nên chịu khó đi lại cho khí huyết lưu
thông. Ma ma đừng cản cháu!” Lâm Mị đang rất vui vẻ, trước kia vì mắc
chứng mềm xương, nên không dám đi lại tùy tiện, giờ chỉ trừ lúc Liễu
Vĩnh má ấp môi kề, ngoài ra không hề phát bệnh, tất nhiên là không chịu
ru rú trong phòng. Việc đổi biển nàng muốn đích thân lo liệu.
Bên kia, Tô phủ đang tổ chức tiệc mừng cho Mạc Song Bách và Tô Trọng Tinh,
trong bữa tiệc đa số là cử nhân, Liễu Vĩnh Chu Minh Dương cũng có mặt,
một nhóm thanh niên trẻ tuổi hăng hái, liên tiếp nâng chén. Nhất thời Tô Trọng Tinh cầm ly rượu bằng hai tay đứng lên nói: “Chén này, chúc mừng
Song Bách đã đỗ Tiến sĩ, tháng sau lại chính thức đại hôn cùng Thiên
Phương Công chúa, song hỷ lâm môn.”
Mọi người cười nói vui vẻ,
Mạc Song Bách uống một hơi cạn sạch, cũng nâng chén chúc mừng Tô Trọng
Tinh, nói Tô Trọng Tinh cũng là song hỷ lâm môn, đã đỗ Tiến sĩ, ít ngày
nữa lại đón dâu, hoàn thành một giai thoại vân vân.
Ngày kết hôn
của Chu Minh Dương và Nhị Công chúa cũng đã được ấn định, chờ Thiên
Phương Công chúa và Mạc Song Bách thành thân, hắn cũng sẽ rước Nhị Công
chúa về làm vợ, mọi người cũng chúc mừng hắn. Kể tỉ mỉ ra, Liễu Vĩnh là
em rể Chu Minh Dương và Tô Trọng Tinh, Mạc Song Bách và Chu Minh Dương
cùng cưới Công chúa, là anh em đồng hao, còn có Mạc Song Kỳ đính hôn với Trầm Tân một người anh em họ xa ở kinh thành của tân khoa Trạng nguyên
Trầm Minh, vì thế, Trầm Minh lại thành họ hàng với Mạc Song Bách. Quan
hệ họ hàng cứ thế dây mơ rễ má, mọi người liên tục nâng ly chúc mừng,
xưng huynh gọi đệ loạn hết cả lên.
Liễu Vĩnh đã một ngày không về phủ, lại có chút không yên tâm về Lâm Mị, đang muốn cho người về phủ
xem nàng đang làm gì. Lại có quản sự Liễu phủ đến tìm, nghe Liễu Vĩnh
hỏi thăm Lâm Mị thế nào, quản sự vội cười nói: “Lão gia yên tâm, phu
nhân rất khỏe! Phu nhân nhắn hôm nay là ngày vui của Mạc gia và Tô gia,
lão gia nên toàn tâm chúc mừng, về muộn cũng không sao. Chỉ có một
chuyện này muốn báo lại với lão gia.”
“Chuyện gì?”
“Chiều
hôm nay phu nhân có cho người đổi biển, vừa đổi xong xuôi thì có một cô
nương té xỉu trước cổng, phu nhân tính thương người, liền sai người dìu
vị cô nương vào phủ, rót cháo loãng vào mồm, cô nương kia tỉnh lại thiên ân vạn tạ. Sau đó vị cô nương đó giới thiệu thân thế, khiến phu nhân
lắp bắp kinh hãi.”
Liễu Vĩnh nghe quản sự nói xong, cũng có chút
ngạc nhiên, nói: “Lúc trước đúng là mẫu thân ta từng kể có một cô em họ
gả đến phụ cận kinh thành, sinh hai trai một gái, tên cô con gái là Lý
Tình Hảo, sau đó gia đình họ chuyển nhà nên mất liên lạc. Khi ta mới vào kinh, cũng từng dò la tìm kiếm tung tích bọn họ, nhưng biển người mênh
mông, không tìm được chút tung tích gì. Không ngờ nhà dì lại gặp cơn lao lí, nhà tan cửa nát.”
Quản sự nghe Liễu Vĩnh xác nhận có người
dì họ như vậy, mới yên lòng, cười nói: “Vị cô nương đó đúng là tự xưng
họ Lý, tên Tình Hảo. Vì nhà tan cửa nát, một thân một mình, bất đắc dĩ
phải bán mình cho một nhà giàu làm tỳ nữ. Hôm nay vì một lý do, bị nhà
chủ đuổi đi, không nơi nương tựa, đang muốn tìm một nhà giàu khác xin
bán mình làm tỳ nữ tiếp, không ngờ ngất xỉu trước cổng phủ ta.”
Liễu Vĩnh mồ côi cha mẹ, giờ nghe nói Lý Tình Hảo gặp cơn hoạn nạn, tất
nhiên nổi lòng thương người, gật đầu nói: “Ngươi trở về nhắn phu nhân
đối xử với Lý tiểu thư tốt một chút, chờ ta hồi phủ xác minh, nếu thật
là con gái của dì thì thu nhận giúp đỡ. Sau này sẽ tìm cho cô ấy một nhà chồng tốt, để cô ấy có cuộc sống ổn định tử tế.”
Lúc đó Cố nhũ
mẫu đang lặng lẽ nói với Lâm Mị: “Phu nhân, Lý tiểu thư này tuy nói là
họ hàng, nhưng rốt cục đúng sai thế nào chúng ta cũng khó mà phán đoán.
Còn phải chờ lão gia trở về, điều tra xác minh cẩn thận một phen, nếu
thật thì mới nhận họ nhận hàng được.”
Lâm Mị gật đầu, “Tất nhiên
là phải điều tra xác minh. Nếu cô ấy thật sự là em họ của Liễu đại ca,
thì không thể để cô ấy lưu lạc vất vả.”
Cố nhũ mẫu nhìn quanh môt lượt, thì thào: “Rửa mặt chải đầu xong mới thấy, Lý tiểu thư kia rất
xinh xắn ưa nhìn, là một mỹ nhân. Giờ phu nhân đang mang thai, cần đề
phòng…”
Lâm Mị cười nói: “Cháu biết mà.”
Hai người đang nói, lại nghe thấy báo Liễu Vĩnh trở về, nhanh chóng ra cửa đón.