Mị Cốt Chi Tư

Chương 54: Chương 54: DÁNG NGƯỜI GỢI CẢM




Quan chủ đầu tiên của Lan Nhược đạo quan là Trần Pháp, vốn là một công tử nhà quan, khi còn thiếu niên rất phong lưu phóng khoáng, nổi danh văn hay chữ tốt, giao thiệp rộng rãi, cái gọi là đường công danh rộng mở, cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi. Ai biết vui quá hóa buồn, một tối nọ ông ấy viết được một bức thư pháp rất ưng ý, mệt mỏi quá nên gục xuống bàn ngủ quên. Không ngờ ngọn đèn chao nghiêng, dầu thắp đèn bắn tung tóe lên bảng chữ mẫu, thư phòng lại toàn vật dễ cháy, chỉ trong phút chốc, một ngọn lửa lớn ngùn ngụt bốc lên.

Trận hỏa hoạn cuối cùng cũng bị dập tắt, nhưng Trần Pháp lại bị bỏng một nửa mặt, không thể khôi phục sự tuấn tú ngày trước, vì thế ông ấy chủ động tìm vị hôn thê giải trừ hôn ước. Cuối cùng ông ấy ngao du giang hồ, mục đích tìm kiếm linh dược để xóa mờ vết sẹo của trận hỏa hoạn. Ba năm sau hồi kinh, vết sẹo trên mặt vẫn như trước, cũng không chịu lập gia đình, lại dốc toàn bộ gia tài xây dựng Lan Nhược đạo quan, tự xưng Quan chủ.

Trần Pháp ngày ngày tầm sư học đạo, luyện đan chế dược, ngâm thơ viết chữ, lại thu nhận và giúp đỡ mấy tài tử trẻ tuổi có tài nhưng nhà nghèo, tháng ngày rất tiêu dao. Không lâu sau, Lan Nhược đạo quan trở thành điểm đến của văn nhân tài tử, trên vách tường đạo quan có rất nhiều thơ phú làm trong phút ngẫu hứng của các tài tử, trên vách thạch bích, là bút tích của mấy người bạn tốt của Trần Pháp thi đấu thư pháp. Suốt thời kỳ đó, tất cả những bức thư pháp nổi danh của kinh thành, đều có nguồn gốc từ Lan Nhược đạo quan.

Sau khi Trần Pháp và các bạn của ông quy tiên, trong những người cùng thời, vô luận là thư pháp hay là thi từ, đều không có ai sánh được với Trần Pháp và những người bạn năm đó. Tài tử cử nhân nói chung, đều lấy việc bảo tồn bút tích ở Lan Nhược đạo quan làm vinh dự. Bút tích ở Lan Nhược đạo quan, trong lòng các tài tử, có một địa vị hết sức thần thánh.

Không ngờ lần này Hạ Như Phong tới, lại dám tuyên bố ngông cuồng, rằng sẽ thi đấu thư pháp ở Lan Nhược đạo quan, nếu có người hơn hắn, hắn tình nguyện bái làm sư phụ. Nếu không có, tất cả bút tích ở Lan Nhược đạo quan thuộc về sở hữu của hắn. Ngay lập tức, tin này khiến các tài tử tức điên.

Khi ban mai ngày cuối cùng tháng bảy hiện ra, các tiểu đạo sĩ quét dọn cổng lớn xong xuôi, từng nhóm tài tử đi từ dưới núi lên, đứng túm tụm nói chuyện, nghe ngóng xem ai vượt qua khảo sát, có khả năng báo danh dự thi v.v …

“Không cần báo danh dự thi đâu, nghe nói khi Hạ Như Phong đến, cứ để hắn viết cho ưng ý đi, một người trong chúng ta lên trổ tài cho hắn biết mặt là được. Ngô thiếu, cậu luyện chữ từ nhỏ, lúc đó hãy tiến lên thể hiện, cho Hạ Như Phong biết khó mà lui.”

“Lý thiếu viết cũng không kém, cũng nên thể hiện.”

“Theo ta thấy, chúng ta đồng loạt tiến lên, mỗi người viết một bức, để Hạ Như Phong phải gọi chúng ta là sư phụ, ha ha!”

Dưới chân núi Lan Nhược đạo quan hôm nay có thêm Ngự lâm quân canh giữ, không phải ai cũng lên núi được. Ở chân núi có một vị lão Viện sĩ của Hàn Lâm Viện đứng đó, ai muốn lên núi phải viết ngay tại chỗ, lão Viện sĩ xem xong gật đầu thì mới được lên Lan Nhược đạo quan. Bởi vậy những người đã lên núi đều là những tài tử thư pháp, trong khoảng thời gian ngắn liền có chút ba hoa khoác lác, tự cho rằng sẽ đánh bại Hạ Như Phong vô số lần, khiến Hạ Như Phong phải nhận vô số sư phụ.

Khi bọn hắn nói chuyện, thấy có thiếu gia tiểu thư của mấy nhà lên núi, không khỏi liếc trộm, cười nói: “Đã gọi là thi đấu, sao có thể thiếu các tiểu thư đứng ngoài cổ vũ? Không chừng xong trận tranh tài này, còn có thể tác hợp mấy cuộc lương duyên! Nhưng sao đi lên chỉ thấy tiểu thư quyền quý, mà không có con gái nhà thường dân?”

“Cậu đãng trí ah, muốn lên núi phải viết chữ cho lão Viện sĩ xem, lão Viện sĩ gật đầu mới được lên. Dù là con gái cũng không có ngoại lệ! Con gái nhà thường dân thì đừng nói là chữ đẹp, chỉ sợ một chữ bẻ đôi không biết. Nhưng thiên kim nhà Tể tướng và nhà Hầu gia thì khác đấy, thi từ đều tốt, dù thua kém đàn ông con trai ở tính hùng hồn mạnh mẽ, thì cũng có nét thanh tú độc đáo riêng, mỗi phong cách một khác. Các nàng có thể lên núi cũng không có gì lạ lùng.”

Có mấy tài tử thấy Nhậm Hiểu Ngọc và Chu Mẫn Mẫn cũng tới, không khỏi nhìn quanh, đến khi thấy Lâm Mị, liền bàn tán với người bên cạnh: “Thấy không, đó là nghĩa nữ Hầu phủ Lâm Mị. Hạ Như Phong tiến cung cầu hôn nàng, không ngờ Liễu Trạng nguyên cũng lên điện cầu hôn, tranh giành ồn ào. Khi chúng ta nghe tin đó, chỉ thắc mắc không biết là mỹ nhân phương nào, khiến Liễu Trạng nguyên dám lên Kim Loan Điện tranh chấp với Hạ Như Phong, thì ra nàng thật sự rất đẹp, bảo sao!”

Khi mọi người đang nói chuyện xì xào, chợt nghe thấy có tiếng náo động, thì ra là Hạ Như Phong dẫn thuộc hạ lên núi, vài người thấp giọng kêu lên: “Đến rồi kìa, tôi còn tưởng Nhị Hoàng tử Đại Hạ Quốc ba đầu sáu tay thế nào chứ, thì ra cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi.”

“Một tên man di, cũng muốn đấu thư pháp với chúng ta? Còn ngông cuồng tuyên bố, mơ tưởng được sở hữu hết bút tích của Lan Nhược đạo quan? Xem xem hắn có phải bái ta làm sư phụ không?

Chu Minh Dương và Chu Tư đứng ở một bên, nghe thấy bọn tài tử không ngừng châm chọc Hạ Như Phong, không khỏi cười lạnh nói: “Một lũ chỉ biết khua môi múa méo mà tài tử cái nỗi gì chứ, thật không biết trời cao đất dày.”

Chu Tư ngoáy ngoáy lỗ tai, buồn bực nói: “Sao bọn hắn cứ khẳng định là bản thân sẽ viết đẹp hơn Hạ Như Phong thế?”

“Bọn hắn cho rằng Đại Hạ Quốc là quốc gia man di, người man di thì đừng nói viết đẹp, chỉ sợ một chữ bẻ đôi cũng không biết!” Tô Trọng Tinh đi tới nói: “Không phải Liễu Vĩnh là người chủ trì buổi thi đấu hôm nay sao, sao vẫn không thấy bóng dáng đâu?”

“Tới từ lâu rồi, đang tiếp chuyện quý nhân trong tĩnh thất.” Chu Tư nhìn Tô Trọng Tinh nói: “Sao, bắt đầu quan tâm đến em rể tương lai ah?”

“Tôi chỉ lo lắng bút tích của Lan Nhược đạo quan phải đổi chủ.” Tô Trọng Tinh thở dài nói: “Tôi từng thấy bảng chữ mẫu của Hạ Như Phong viết, nét chữ đó không phải người tầm thường có thể so sánh.”

Chu Tư nói: “Chuyện lần này, là Đại Công chúa giao phó cho Liễu Vĩnh xử lý, nếu Liễu Vĩnh làm hỏng việc, nhất định sẽ bị Đại Công chúa trách phạt. Chúng ta làm anh vợ, rồi cũng liên lụy thôi!” Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn Chu Minh Dương, Chu Minh Dương liếc xéo hắn một cái, không hề lên tiếng.

Thiên Phương Công chúa và Nhị Công chúa đã đến Lan Nhược đạo quan từ rất sớm, lúc này đang nói chuyện trong tĩnh thất.

Thiên Phương Công chúa đang nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải tại tên Hạ Như Phong kia, Thượng Du sẽ không phải chết. Tiếc là hiện giờ hai nước đã ký hiệp ước đồng minh, không thể lấy mạng chó của hắn để báo thù cho Thượng Du. Đã thế, ta nhất định phải khiến hắn thua đến tối tăm mặt mũi.”

“Hoàng tỷ, nếu đã chứng thực chuyện năm đó là do Hạ Như Phong phái mật thám vào kinh, phao tin đồn nhảm, khiến anh rể bất chấp tất cả chạy đến chiến trường, thì ngày hôm nay quyết không thể nhân nhượng hắn.” Nhị Công chúa nói, lại có chút lo lắng, “Thư pháp của Vân Phương đại sư thực sự có thể thắng Hạ Như Phong sao? Nghe lão Viện sĩ nói, chữ của Vân Phương đại sư tuy ít người sánh được, nhưng vì ông ấy quá thích bút tích trên thạch bích, nên chữ của ông ấy rất giống bút tích trên thạch bích. Hạ Như Phong cũng đi theo phong cách đấy, khó lòng mà nói ai hơn ai kém. Nếu Liễu Vĩnh không tìm được đại sư thư pháp, chỉ dựa vào một mình Vân Phương đại sư, em e là không thể làm khó Hạ Như Phong.”

Thiên Phương Công chúa nói: “Nếu Liễu Vĩnh không nắm chắc phần thắng, thì sẽ tìm cách trì hoãn cuộc thi đấu này, nhưng hắn không trì hoãn, chắc chắn là đã tìm được đại sư thư pháp rồi.”

Nhị Công chúa nghe thế mới yên lòng, một lúc sau lại hỏi: “Hoàng tỷ, Liễu Vĩnh làm quan Lễ Bộ đã hai năm, chỉ được giao một chức vụ không hề quan trọng, lần này dốc sức làm việc, chắc hẳn là muốn nhờ cậy hoàng tỷ và hoàng tỷ phu tương lai, để được thăng chức. Trước kia hắn ỡm ờ với Nhậm Hiểu Ngọc và Mẫn Mẫn, giờ lại tới lượt Lâm Mị, chẳng lẽ thiếu nữ quyền quý trong kinh để mặc hắn kén cá chọn canh sao, em vốn định cho hắn một bài học, tiếc là Sử Bình Tá quá ngu đần, đổ bể hết cả. Bây giờ hắn đã hứa hôn với Lâm Mị, nhưng Lâm Mị cùng lắm chỉ là nghĩa nữ Hầu phủ, không thể trợ giúp hắn nhiều. Giờ hắn nghĩ cách để nhờ cậy hoàng tỷ, thật là lắm tâm tư.”

Thiên Phương Công chúa cười, “Có chỗ nhờ người, làm việc mới gắng sức. Dựa vào năng lực của hắn, thêm một thời gian nữa tất là sẽ có đất dụng võ, không thể coi thường. Nghe nói trong kinh có rất nhiều tiểu thư quyền quý ái mộ hắn, không ngờ hắn lại lên Kim Loan Điện tranh chấp Lâm Mị với Hạ Như Phong. Bất kể như thế nào, hắn tranh thắng Hạ Như Phong cũng là giúp ta hả được một cơn giận.” Thiên Phương Công chúa nói xong, gọi một nữ quan vào, phân công: “Sau khi mặt trời mọc hai khắc (đang là 30-7 nên có lẽ là 5h30) thì lệnh cho đạo trưởng chặn đường lên núi, người không phận sự miễn vào, tránh phiền phức.”

Nữ quan lĩnh mệnh đi, một lúc sau quay lại bẩm: “Đạo trưởng nói lúc một khắc đã chặn đường rồi, giờ có mặt trong đại điện chỉ có tài tử và tài nữ.”

Trong đại điện, các đạo sĩ đã bày bàn ghế giấy bút mực nghiên đầy đủ, hai bên là mấy hàng ghế dựa, mời mọi người ngồi.

Lâm Mị sợ nhiều người không chịu được mùi, không dám ngồi hàng đầu, chọn một góc khuất, Chu Mẫn Mẫn vẫy tay gọi, nàng chỉ lắc đầu, ra hiệu là nàng ngồi ở góc cho yên tĩnh. Mạc Song Kỳ đến ngồi cạnh nàng, bàn tán xem chuyện sẽ diễn tiến thế nào. Lâm Mị có chút mất tập trung, lặng lẽ tìm kiếm Liễu Vĩnh, thấy Liễu Vĩnh dẫn hai người nữa đi ra, vẫn không quên nghiêng đầu tìm nàng, nàng cười dùng khẩu ngữ nói: “Làm việc của anh đi, không cần bận tâm đến em!”

Liễu Vĩnh cười, vỗ vỗ tay, chờ mọi người tập trung, liền đứng ra giới thiệu thân phận Hạ Như Phong và chi tiết thi đấu hôm nay. Say đó có một đạo sĩ trải tờ giấy Tuyên Thành ra trước mặt Hạ Như Phong, mài mực xong mới lui xuống.

Mọi người nín thở nhìn Hạ Như Phong, Hạ Như Phong chậm rãi vuốt ve tờ giấy Tuyên Thành, nhận bút từ thuộc hạ đứng bên cạnh, tháo nắp bút, vuốt ngòi bút, lướt nhẹ trên nghiên mực, chờ ngòi bút thấm đủ mực, khẽ gạt mực lên thành nghiên, tiếp theo ngưng thần vận cổ tay, vung tay viết một đôi câu thơ.

Lâm Mị ngồi trong góc, thật ra ngồi trong góc của nàng lại nhìn thấy rất rõ ràng, nàng khẽ nhẩm hai câu thơ: “Tử khí lai nghi, thùy trừng vạn tượng (mây lành bay đến, ai trên vạn vật).” Nhẩm xong lại thấy rất lo lắng, không nói đến nét bút, chỉ thơ đã mười phần khí phách. Không biết người Liễu Vĩnh tìm liệu có hơn được Hạ Như Phong?

Chữ còn chưa ráo mực, đã có tài tử tiến lên xem, nhất thời đều câm nín. Nét chữ của Hạ Như Phong khí thế mười phần, rắn rỏi mạnh mẽ, bọn họ không thể so sánh.

Hạ Như Phong nhìn mọi người dò xét một lượt, thấy ai nấy thần sắc nặng nề, không dám nhìn hắn bằng cái ánh mắt khinh thường lúc trước nữa, trong lòng đắc ý, cười nói ha ha: “Hổ thẹn, thỉnh các vị chỉ giáo!”

Đến lúc này, bọn tài tử biết là khả năng của mình không thể so sánh với Hạ Như Phong, đều lặng lẽ lui lại mấy bước, lúng túng không thôi.

Hạ Như Phong đứng trên ghế, giơ bức thư pháp lên, để người dù ngồi trong góc khuất cũng thấy rõ ràng, nhất thời cao giọng nói: “Như Phong chờ bái chư vị vi sư, tại sao chư vị không có ai ra viết?”

“Hạ Vương gia, không phải mọi người không nguyện viết, mà là khinh thường không thèm viết!” Liễu Vĩnh cười tiến lên nói: “Chữ của Hạ Vương gia tuy có đẹp, nhưng ở Đại Chu Quốc, quả thật là đáng hổ thẹn. Đừng nói đàn ông chúng ta, mấy cô gái ở đây cũng viết đẹp hơn Hạ Vương gia. Thế nào, không tin sao?”

Không tin, không tin, chúng ta đều không tin! Bọn tài tử âm thầm rơi lệ, nếu thật sự có một cô gái đánh bại được Hạ Như Phong, vậy thì hai chữ tài tử bọn hắn vẫn tự xưng thật là uổng phí.

Lâm Mị ngẩn ra, nhưng lại giật mình chợt hiểu, nhất thời nhãn thần sáng long lanh nhìn Liễu Vĩnh, lại thấy Mạc Song Kỳ ngồi bên cạnh hỏi: “Cô gái nào mà viết đẹp hơn tên man di Đại hạ này? Không phải ta rồi, tiểu Mị, là em sao?”

“Không phải em.” Lâm Mị chỉ một cô gái đang thướt tha đi đến: “Cô ấy đang đến kìa!”

Liễu Vĩnh vừa dứt lời, một cô gái gương mặt hơi tròn, trang điểm đơn giản mộc mạc, dáng người hơi đẫy đà, không nhanh không chậm đi đến, ai nấy không khỏi thì thào: cô này thật sự viết đẹp hơn Hạ Như Phong?

Chu Tư ngạc nhiên trợn mắt, quay đầu nói với Chu Minh Dương: “Ôi chao, là Tả Phì Phì kìa! Lâu không nhìn thấy, cô ấy gầy đi nhiều quá. Trước kia như một quả lê, giờ thành quả hồ lô rồi, cũng eo ót đấy chứ. Kể ra, giờ cô ấy thế này cũng ưa nhìn đấy!”

Tả Lê tiến đến bên cạnh Liễu Vĩnh nói: “Hạ Vương gia, người lên núi hôm nay, không kể đàn ông, con gái như ta cũng có rất nhiều người viết đẹp. Nhưng các nàng xinh đẹp, không muốn bị nhiều người dòm ngó. Ta mặt dày không sợ chuyện đó. Đành tới đây tự bêu xấu!”

Tối hôm qua Hạ Như Phong đã cho người thăm dò Liễu Vĩnh, cho rằng át chủ bài của Liễu Vĩnh cũng chỉ có Vân Phương đại sư mà thôi. Nhưng thư pháp của Vân Phương đại sư là học theo phong cách của bút tích trên thạch bích, tuy đẹp hiếm có, nhưng so với chữ của hắn thì vẫn kém một chút, bởi vậy hắn đinh ninh hôm nay có thể dùng một bức thư pháp mà khiến tài tử Đại Chu mất hết mặt mũi, lúc này lại thấy Liễu Vĩnh không giới thiệu Vân Phương đại sư ra mặt, ngược lại lại để một cô gái hơi đẫy đà ra, không khỏi đờ đẫn, sờ sờ mũi nói: “Nếu cô nương thua thì định thế nào?”

Tả Lê còn chưa đáp, một thuộc hạ của Hạ Như Phong đã đùa cợt: “Nếu cô nương này thua phải gả cho Vương gia của chúng ta!” Mấy thuộc hạ và mưu sĩ khác nghe thế, đều cười rộ lên. Tiếng cười vang vọng mãi không dứt.

Tả Lê cũng không cáu, lẳng lặng nhìn bọn hắn nói: “Nếu Vương gia của các vị thua thì thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.