Bạch Đào vừa dứt lời, mọi người đồng loạt dồn mắt vào cổ tay Liễu Vĩnh, mỗi người một vẻ mặt.
Ở vườn hoa, Chu Minh Dương đã được nghe Lâm Mị mắng nhiếc Tô Trọng Tinh
và La Minh Tú, đối với chuyện nhà cỏ, hắn đoán cũng không sai là mấy,
lúc này hắn nghiêng đầu, nhếch miệng mỉm cười, chà chà, khả năng là Liễu Vĩnh trúng mị dược trong nhà cỏ, nhưng không muốn vướng vào tội danh
“dụ dỗ vị hôn thê của người khác”, nên cố gắng kiềm chế không ra tay với Lâm Mị, sau đó đi đến vườn hoa thì gặp và đánh ngất Bạch Đào, chuẩn bị
xuống tay lại bị mình đánh động, sợ quá chạy mất, sau khi mình đi hắn
lại quay lại tiếp tục giở trò? Con hầu này không muốn chọc giận tiểu
thư, định tư lợi từ chuyện này sao? Gượm đã, nếu Liễu Vĩnh thực sự ra
tay, dựa vào bản lĩnh của hắn, tự nhiên sẽ tìm được cách đối phó chu
toàn, vì sao đến cả lời bào chữa cũng hoang đường thiếu sức thuyết phục
đến vậy, thật khiến người khác khó lòng mà tin tưởng?
Lâm Mị thấy Bạch Đào tố cáo vết răng trên cổ tay Liễu Vĩnh, vừa ngẩng đầu, đã thấy
hắn đang nhìn nàng, tim nàng đập thình thịch, a, Liễu Vĩnh sẽ không lôi
nàng ra ánh sáng chứ? Bình tĩnh bình tĩnh, không được mất tinh thần. Nếu Liễu Vĩnh lôi nàng ra chịu trận cùng, một chút ưu đãi cũng không có,
chỉ khiến tình huống càng thêm rối tung rối mù, nhất định hắn sẽ không
làm thế.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng biết con gái Chu Mẫn Mẫn có
tình cảm với Liễu Vĩnh, chỉ nghĩ dù sao Liễu Vĩnh cũng là kẻ có tài, gả
con gái cho hắn cũng không thiệt thòi gì, không ngờ Liễu Vĩnh lại dám
làm chuyện đồi bại thế ở ngay trong Hầu phủ, không khỏi nổi giận, giọng
điệu nhạt nhẽo, “Liễu Trạng nguyên còn lời gì để nói?”
Liễu Vĩnh
bị Bạch Đào vu oan, trước là sửng sốt, sau đó cười nhạt, vén tay áo lên
lộ ra toàn bộ dấu tay, duỗi cổ tay áp lên môi nói: “Kỳ thật … dấu răng
này là …” Hắn nói, sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn lướt qua Lâm Mị.
Lâm Mị nắm chặt túi thơm, hai chân bủn rủn, lùi lại hai bước ngồi xuống ghế dài, cắn môi nhìn Liễu Vĩnh, chỉ sợ Liễu Vĩnh sẽ nói tên nàng ra.
Liễu Vĩnh nhe răng áp lên tay, làm động tác cắn giả, rồi mới buông cổ tay,
tựa tiếu phi tiếu nói: “Kỳ thật dấu răng này… là do cháu tự cắn.”
Ai rỗi hơi đi tự cắn tay mình? Nói dối cũng không biết đường nói dối? Ai nấy đều khinh bỉ Liễu Vĩnh, đã thế này còn chối?
Chu Minh Dương lườm lườm Liễu Vĩnh, đang định nói cái gì, lại thấy người
hầu bẩm báo: “Vương đại phu đến.” Chu Minh Dương vừa nghe, liền bảo mời
vào, thấy Vương đại phu tiến vào, hắn cười chỉ vào Lâm Mị nói: “Vừa rồi
cô ấy ngất xỉu, vì vậy mới cho người thỉnh lão nhân gia ngài tới đây.”
Vương đại phu tức giận, “Cũng chẳng phải bệnh tình nguy kịch gì, tùy tiện
thỉnh đại phu nào chả được, lại sai người đến y quán của ta đập muốn vỡ
cửa, người không biết còn tưởng vừa có tai nạn chết người.” Ông lão oán
hận thì oán hận, nhưng vẫn đi tới bắt mạch cho Lâm Mị.
Lâm Mị có
chút bối rối, thấp giọng nói: “Vương đại phu, vừa rồi cháu vào vườn hoa, gặp nhiều người nên bủn rủn chân tay, ngất xỉu. Lúc này ngửi lá bạc hà
đã đỡ hơn nhiều rồi, chắc không có gì đáng ngại nữa.”
Vương đại
phu vừa bắt mạch cho Lâm Mị buổi chiều, đương nhiên nhận ra nàng, nghe
nàng nói thế liền hiểu, thật ra không phải ngất xỉu mà là ngửi phải khí
tức của nam thanh niên nên ngũn người. Ông gật gật đầu, cầm túi thơm
trong tay Lâm Mị đưa lên mũi ngửi rồi nói: “Lá bạc hà có tác dụng xua
đuổi côn trùng và muỗi, cũng có thể kích thích để tỉnh táo, nhưng mùi
hương quá nồng, nếu ngửi nhiều sẽ dẫn đến tê liệt khứu giác. Nếu không
cần thiết thì không ngửi vẫn hơn.” Nói xong ông trả túi thơm lại cho Lâm Mị, rồi mới quay sang nói với Tô phu nhân: “Cô bé này chỉ là quá sợ hãi mà ngất xỉu, cũng không có gì đáng ngại. Nếu không yên tâm, bốc một
thang thuốc an thần là được!”
Tô phu nhân nghe thấy thế cũng yên lòng, nói cảm ơn Vương đại phu.
Vương đại phu khoát tay, nhấc hòm thuốc đang muốn cáo từ. Liễu Vĩnh lại tới
giữ tay Vương đại phu, cười nói: “Cháu uống hơi quá chén, tự cắn phải
môi mình, còn vô ý cắn cả cổ tay. Thỉnh Vương đại phu xem một chút, kê
cho cháu ít thuốc bôi chống sẹo.” Hắn nói, mũi lại ngửi thấy một mùi
hương thoang thoảng, hơi thất thần, khom người ngồi xuống ghế dài.
Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh ngồi xuống bên cạnh, giật nảy cả người, vội vàng đứng lên, nắm chặt túi thơm né sang chỗ khác.
Vương đại phu hướng cằm Liễu Vĩnh ra chỗ có ánh sáng để xem xét, cười nói:
“Vết rách trên môi không cần thuốc, bôi dầu lạc lên là được. Dù không
bôi thì ngày mai cũng tự liền miệng.” Dứt lời thì cầm cổ tay Liễu Vĩnh
lên xem, lắc đầu nói: “Cậu say quá rồi, chắc tưởng cổ tay mình là chân
gà thì mới cắn được như thế. Vết cắn sâu thế này, dù có bôi thuốc vẫn để lại sẹo.”
“Haizzz, để lại sẹo sao?” Liễu Vĩnh cất giọng buồn bã, “Không biết sau này vợ cháu có vì thế mà ghét bỏ cháu không? Vương đại
phu, ông tài nghệ cao siêu tấm lòng nhân ái, chẳng lẽ không có thứ thuốc nào không để lại sẹo sao?”
Trước đây khi bà vú của Liễu Vĩnh
sinh bệnh, cũng là thỉnh Vương đại phu đến bắt mạch, Vương đại phu và
Liễu Vĩnh cũng tính là người quen, thấy hắn ra vẻ than vãn, ông lão “hừ” một tiếng nói: “Nhìn lại đi, không giống tự cắn lắm đâu, giống cô nương nhà ai cắn hơn đấy.”
Lâm Mị đứng bên cạnh nghe thấy thế, sợ hãi nín thở, chỉ sợ Liễu Vĩnh sẽ nói, đúng vậy, chính là cô nương tên Lâm Mị kia cắn.
“Phu nhân!” Bạch Đào thấy Liễu Vĩnh không bị sao mà vẫn thỉnh Vương đại phu
xem vết thương, dường như không coi chuyện bị cô ta tố cáo ra gì, nhất
thời ấm ức, gọi phu nhân Vĩnh Bình Hầu một tiếng.
Phu nhân Vĩnh
Bình Hầu cũng đang rất tức giận, Liễu Vĩnh giỏi lắm, đến Hầu phủ giở trò với người hầu, còn điệu bộ như thể không có chuyện gì, coi Hầu phủ là
cái chợ sao?
“Liễu Trạng nguyên!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu phẫn nộ hô một tiếng, “Chuyện của Bạch Đào, cậu định như thế nào?”
Lúc này Liễu Vĩnh mới đưa mắt nhìn Bạch Đào, cười khẽ nói: “Bạch Đào, theo
lời ngươi nói, lúc đấy ngươi bị đè xuống đất, không thể động đậy, thừa
dịp đối phương lỏng tay, mới tóm tay đối phương rồi cắn, đúng không?”
Bạch Đào xấu hổ đỏ mặt, nhớ lại chuyện xảy ra một lượt, chắc chắn là không
nhớ lầm, mới khẳng định như chém đinh chặt sắt: “Vâng!”
“Như thế
này sao?” Liễu Vĩnh gật gật đầu, đột nhiên nhảy dựng lên, hung hãn kéo
Tô Trọng Tinh một cái, duỗi chân gạt Tô Trọng Tinh ngã xuống đất, trước
mắt bao người, ngồi đè lên Tô Trọng Tinh, dùng hai chân kẹp chặt hai
chân Tô Trọng Tinh, tay thì bóp chặt tay Tô Trọng Tinh, cúi mình xuống.
“Liễu Vĩnh, ngươi làm cái gì?” Tô Trọng Tinh bất ngờ không kịp đề phòng nên
bị Liễu Vĩnh tập kích, tay chân đều bị khống chế chặt chẽ, không thể
động đậy, lửa giận bùng lên, quay đầu ra sức giãy dụa, thừa dịp Liễu
Vĩnh lỏng tay, Tô Trọng Tinh mãnh liệt bắt lấy cánh tay Liễu Vĩnh, không chút nghĩ ngợi, nhe răng cắn cổ tay Liễu Vĩnh.
“Ngừng!” Liễu
Vĩnh gồng hai tay giữ chặt tay Tô Trọng Tinh, đồng thời né tránh miệng
của Tô Trọng Tinh, hô: “Đừng khẩn trương, đây là ta làm mẫu cho mọi
người xem, Bạch Đào cắn đối phương như thế nào.” Hắn nói, thấy Tô Trọng
Tinh sửng sốt, mới ngẩng đầu hỏi Bạch Đào nói: “Bạch Đào, lúc ngươi cắn
đối phương, có phải tư thế này không?”
Tuy Bạch Đào nghi ngờ nguyên nhân Liễu Vĩnh làm thế, nhưng vẫn kiên định gật đầu, “Vâng!”
“Vậy rõ rồi, dấu răng trên cổ tay ta, tuyệt đối không thể là do ngươi cắn.”
Liễu Vĩnh cất cao giọng nói: “Ai nấy đều biết, trước kia ta có học chút
võ công, tuy không phải cao thâm, nhưng hoàn toàn có thể đánh thắng hai
ba người đàn ông lực lưỡng. Nếu muốn cưỡng bức một hầu gái trói gà không chặt, đương nhiên sẽ không để cô ta cắn được vào cổ tay, lưu lại dấu
răng. Hơn nữa, mọi người xem đi, theo tư thế này, dù có thể cắn được cổ
tay ta, cũng không thể cắn vào vị trí này, hình dạng dấu răng, cũng
không phải thế này.”
Chu Minh Dương và Chu Tư tiến lên xem xét,
đều phải kinh ngạc, quả đúng là như vậy, dấu răng trên cổ tay Liễu Vĩnh, là trên mu bàn tay trái nhưng hơi chếch vào trong, theo tư thế của Tô
Trọng Tinh lúc này, trừ phi có đủ sức lực phản công Liễu Vĩnh, mới có
khả năng cắn vào vị trí đấy. Bị đè ngửa dưới đất mà tóm tay cắn, chỉ có
thể cắn ở mặt ngoài cổ tay.
Vương đại phu cũng xác nhận, tư thế
như của Tô Trọng Tinh khó lòng mà cắn được mặt trong cổ tay Liễu Vĩnh,
trừ phi lúc đấy nhổm được người dậy, hoặc là có sức lực giữ chặt cánh
tay đối phương, nhe răng cắn mạnh thì may ra. Nếu bằng không, chỉ có thể cắn được mặt ngoài cổ tay.
“Được rồi, sự thực chứng minh, kẻ bị
Bạch Đào cắn không phải ta.” Liễu Vĩnh buông Tô Trọng Tinh ra, đứng dậy, khom người nhận lỗi nói: “Trọng Tinh, ngộ biến tòng quyền, xin hãy tha
thứ cho sự vô lễ vừa rồi.” Nghiêm túc mà nói, ngươi vì muốn từ hôn,
không từ thủ đoạn hãm hại vị hôn thê của chính mình, còn dám lôi ta vào
cuộc. Chuyện này, lòng ngươi tự biết. Ta không đánh ngươi một trận nhừ
tử, chỉ quật ngã ngươi một lần, đã là nhân nhượng ngươi lắm rồi. Chớ có
trách ta.
Mặt Tô Trọng Tinh tím xanh rồi lại tái ngắt, đang muốn
đánh Liễu Vĩnh, lại thấy La Minh Tú đưa mắt ra hiệu, không làm sao được, chỉ có thể áp chế lửa giận. Đúng vậy, là biểu muội dùng thủ đoạn bỉ ổi
gài bẫy Liễu Vĩnh, nếu để Liễu Vĩnh công khai chuyện đó ra trước bàn dân thiên hạ, biểu muội đừng hòng bước chân vào làm dâu nhà họ Tô nữa. Cứ
coi như sơ ý vấp ngã là được. Nhất thời cứ nhịn thế đã, tương lai tính
sổ sau.
Phía bên kia, Bạch Đào thấy Liễu Vĩnh không thừa nhận,
hai vị thiếu gia cũng đồng ý với lời Liễu Vĩnh, chỉ cảm thấy lòng trào
dâng sự chua chát: chẳng lẽ hầu gái thì không phải là người? Hầu gái bị
cưỡng bức thì không thể đòi công bằng cho bản thân? Hầu gái thì không
được dùng thủ đoạn mưu cầu hạnh phúc? Dù sao chuyện cũng đã đến nước
này, lành làm gáo vỡ làm muôi. Cô ta gạt lệ, rút từ trong vạt áo ra một
cái khăn tay, cầm góc khăn run run, nghẹn ngào nói: “Khi khống chế ta,
kẻ đấy còn nhét cái khăn này để bịt miệng ta. Tuy ta chỉ là hầu gái,
nhưng cũng biết chiếc khăn này không phải thứ kẻ tầm thường có thể sở
hữu. Trước đây ta từng nghe tiểu thư nói, khăn lụa tố la giao này là
cống phẩm. Cống phẩm năm nay, Hoàng thượng có ban thưởng xuống, hai vị
thiếu gia và tiểu thư mỗi người được ban thưởng một cái, ngoài ra nghe
nói còn ban thưởng cho cả Liễu Trạng nguyên và thiên kim nhà Tể tướng.
Cái khăn quý hiếm này, không phải của Liễu Trạng nguyên, còn có thể là
của ai?”
“Chà chà, ngươi cũng nói, khăn này không chỉ ban thưởng
cho một mình ta, tại sao lại kết luận là của ta?” Liễu Vĩnh ngẩng đầu
thấy cái khăn có mấy vết máu, không dám nhìn lâu, đưa mắt đi chỗ khác,
khoát tay nói: “Khăn cống phẩm có mười hai cái, thêu các loại hoa khác
nhau dựa theo mười hai tháng trong năm ở góc. Khăn ta được ban thưởng,
tuy ta không dùng nhưng vẫn nhớ là thêu bốn đóa hoa mai nhỏ,…”
Bạch Đào sửng sốt, giở khăn xem lại, mới phát hiện góc khăn thêu hoa thủy tiên. Khăn này, khăn này…
“Đây không phải là khăn của đại ca sao?” Chu Tư “ơ” lên kinh ngạc: “Đại ca, là anh?”
Chu Minh Dương ngẩng đầu nhìn, giật nảy cả người, tại sao khăn của mình lại ở trong tay Bạch Đào? Chẳng lẽ lúc đấy cúi người nhìn ngó Bạch Đào rồi
bị rơi khăn lúc nào không biết?