Mị Cốt Chi Tư

Chương 22: Chương 22: TÌM RA CHÂN TƯỚNG




Là đại thiếu gia? Bạch Đào trước là vui vẻ, sau lại cả kinh, tay và môi đại thiếu gia hoàn toàn lành lặn, không thể là hắn. Có điều, tại sao cô ta lại bị bịt miệng bằng cái khăn này? Vừa ngẫm nghĩ cô ta liền toát mồ hôi lạnh, từ nãy đến giờ cô ta mồm tố cáo Liễu Vĩnh, nhưng vật chứng cầm trong tay lại là của đại thiếu gia, có là ai nhìn vào cũng cho là cô ta đang vu oan giá họa.

Liễu Vĩnh bước đến nhìn ngó cái khăn, trưng ra một vẻ mặt hết sức oan uổng, cười dài nói: “Minh Dương, cả khăn của cậu cũng rơi xuống rồi, đừng nên đổ mọi chuyện lên đầu tôi như thế?”

“Khăn thì sao, cũng chẳng phải khâu dính vào người, đi vào vườn chẳng may đánh rơi thôi mà.” Chu Minh Dương nhìn cái khăn đã nhàu đến không ra hình dạng gì với vẻ chán ghét, quay đầu nói với Liễu Vĩnh: “Nói đi thì phải nói lại, môi và tay tôi không có vết thương, so với Liễu Trạng nguyên thì cũng không đáng hiềm nghi hơn bao nhiêu.”

Chu Tư nhìn nhìn Chu Minh Dương, rồi lại quay sang nhìn nhìn Liễu Vĩnh, đầu thầm phác họa ra một hình ảnh phi thường tà ác: Liễu Vĩnh bất ngờ chạm mặt và đánh ngất Bạch Đào ngay tại chỗ. Trong vườn hoa, xiêm y Bạch Đào xộc xệch, ** ngang dọc, Liễu Vĩnh cởi thắt lưng Bạch Đào, bịt kín hai mắt cô ta, đè chặt chân tay, đang định giở trò thì nghe có tiếng bước chân, vội tránh sang một bên. Lúc này, ông anh Chu Minh Dương phải ngủ chay đã hai năm xuất hiện, vừa thoáng nhìn, liền trào dâng hứng thú, bèn rút khăn tay ra nhét vào miệng Bạch Đào, đang muốn xuống tay, bỗng nhiên lại có bước chân truyền tới, cụt hết hứng thú, ông anh nhấc chân bỏ đi. Thế là, kẻ thủ ác thứ ba hoa hoa lệ lệ lên sân khấu, chiếm tiện nghi Bạch Đào, xong việc thừa lúc đêm tối, lặng lẽ lẻn mất tăm.

Nếu như vậy, vừa giải thích được tại sao Bạch Đào lại nhận định Liễu Vĩnh là hung thủ, mà lại bị bịt mồm bằng khăn của Chu Minh Dương. Nhưng vấn đề ở chỗ, kẻ thủ ác thứ ba … là ai?

Chu Tư nghĩ ngợi đến nhập thần, mặt liền hiện vẻ gian tà. Chu Minh Dương nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, nếu không phải biết chuyện hắn và Tô Trọng Tinh “gian díu” trong nhà cỏ, dựa vào cái vẻ mặt kia, nhất định hung thủ đích thực là Chu Tư.

Thấy mọi chuyện trở nên rối tung rối mù, Bạch Đào run run làn môi như muốn nói gì, La Minh Tú sợ cô ta chó cùng rứt giậu, lộ chuyện hạ dược Lâm Mị ra giữa bàn dân thiên hạ, bèn tiến lên thưa với phu nhân Vĩnh Bình Hầu: “Hôm nay là sinh thần phu nhân, những chuyện phiền lòng không bằng cứ tạm gác qua một bên, ngày mai xử lý sau!”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy giờ đến cả Chu Minh Dương cũng bị lôi vào cuộc, nhíu mày lo lắng, nghe thấy La Minh Tú nói như vậy, đương nhiên gật đầu, đang định phân công một bà già dẫn Bạch Đào lui xuống trước. Lại nghe thấy Chu Minh Dương nói: “Mẹ, mẹ cứ ra sảnh chính đi. Chuyện của Bạch Đào cứ giao lại cho con xử lý. Chuyện chỉ vừa mới phát sinh, Bạch Đào lại cắn rách môi và cổ tay đối phương, có ký hiệu như thế, muốn tra cũng dễ thôi.”

“Đúng, thừa dịp tân khách chưa về, vừa tiện để tra xem là ai.” Liễu Vĩnh cũng thành thật không khách khí nói luôn: “Trùng hợp là ta sơ ý tự cắn phải môi và cổ tay mình, vì muốn chứng minh trong sạch, cũng xin được dốc một phần sức lực!”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vốn biết, con trai lớn của mình rất có năng lực, Liễu Vĩnh lại là trạng nguyên, cũng có tiếng giỏi giang, nếu hai người bọn hắn bắt tay hợp tác, tự có phương pháp tra ra chân tướng một cách nhanh chóng, bà liền gật đầu, chỉ hỏi xem có ai muốn đi cùng không. La Minh Tú chỉ sợ Bạch Đào khai ra lời nào bất lợi với cô ta, liền ở lại. Lâm Mị cũng sợ sự tình sẽ chuyển biến rồi lại dính dáng đến nàng, hơn nữa chân nàng vẫn còn chút bủn rủn, ở lại đây ngồi nghỉ chân vẫn hơn.

Tô phu nhân thấy có chuyện nảy sinh chen vào việc Lâm Mị chủ động từ hôn, lòng bà cũng muốn trì hoãn rồi xử lý sau, liền cầm tay phu nhân Vĩnh Bình Hầu đi ra, tiện đường tiễn Vương đại phu ra về.

Thấy hai vị phu nhân và Vương đại phu đã đi, Chu Minh Dương ngồi xuống ghế chủ tọa, gọi người hầu vào rót trà, chờ người hầu lui ra, hắn vừa cầm tách trà vừa nói: “Uhm, tạm thời cho người ra sảnh chính rót rượu cho tân khách, lúc rót rượu chú ý quan sát xem môi và cổ tay có vết thương không.”

“Nếu đối phương đã có thể đè chặt Bạch Đào, không để cô ta nhúc nhích, tất phải là thanh niên trai tráng, những người già yếu không cần dò xét, đỡ tốn thời gian.” Liễu Vĩnh bổ sung một câu.

“Đối phương đi vào vườn hoa, còn có thể toàn thân lui ra mà không kinh động một ai, chắc hẳn là một kẻ rất quen thuộc đường đi lối lại trong Hầu phủ, những người lần đầu tiên tới Hầu phủ, vườn nằm ở hướng nào cũng không rõ cũng bỏ qua.” Chu Minh Dương đặt ly trà xuống, ngẫm nghĩ chuyện quen thuộc Hầu phủ, nếu nói đến chuyện quen thuộc đường đi lối lại trong vườn, không có ai hơn bọn người hầu. Chẳng lẽ?

Hai mắt Liễu Vĩnh cũng sáng ngời lên, “Nói rất đúng, liệu có thể là người hầu trong quý phủ không?”

Liễu Vĩnh vừa dứt lời, Chu Tư liền tiến lên phía trước nói: “Đại ca, để em ra lệnh tập trung hết bọn hầu trai tráng trong phủ lại, đích thân xem xét một phen.”

Lâm Mị thấy Chu Minh Dương và Liễu Vĩnh ba câu hai lời đã khoanh vùng thủ phạm, có chút kinh ngạc. Lòng thầm quyết định, sau này phải cách hai người đó xa một chút. Nếu bị hai người đó để tâm nhung nhớ hoặc là gài bẫy tính kế, không mất mạng cũng bị lột da.

Bạch Đào ngơ ngác nghe Chu Minh Dương và Liễu Vĩnh suy luận, lòng cứ tự hỏi không ngừng, tại sao lại là một tên hầu? Tại sao lại là một tên hầu? Chẳng lẽ mệnh cô ta chỉ xứng với một tên hầu? Đến lúc này, cô ta mơ hồ cảm thấy, nếu cứ cố bấu víu lấy Liễu Vĩnh và Chu Minh Dương, cuộc sống sau này sẽ chẳng tốt đẹp gì. Nhưng đã ầm ĩ đến mức này, nếu thật sự phải gả cho một tên hầu, cô ta thấy thà chết còn hơn.

Rất nhanh sau đó, Chu Tư xách tai Sừ Dược lôi vào.

Mọi người thấy Sừ Dược bị rách môi, cổ tay in hằn dấu răng, so với những lời Bạch Đào miêu tả thì hoàn toàn trùng khớp, ai nấy đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, tốt quá, bắt được thủ phạm rồi!

Sừ Dược thấy Bạch Đào với đôi mắt sưng đỏ, tay cầm cái khăn tay nhầu nhĩ đứng trong góc phòng, lòng vang lên mấy tiếng “bịch bịch”, rồi nhìn sang lại thấy Chu Minh Dương trầm mặt nhìn hắn, biết là sự tình bại lộ rồi, không dám ngụy biện nhiều lời, quỳ sụp xuống thừa nhận chuyện đã làm. Có chút run run nói: ” Lúc đấy Bạch Đào nằm ở dưới đất, xiêm y xộc xệch, ** vô hạn, trừ phi là tượng đất hoặc thần tiên mới kiềm chế được. Tiểu nhân chẳng qua chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, trong lúc nhất thời đã bất chấp tất cả.”

Tư thế hớ hênh đấy của Bạch Đào, dù là chính mình cũng thiếu chút nữa thì …, huống chi tên Sừ Dược chưa trải sự đời này? Chu Minh Dương nghĩ đến đây, sắc mặt hòa hoãn thêm một chút, trầm giọng nói: “Đã như thế, tại sao ngươi dám cầm khăn của ta nhét vào trong miệng Bạch Đào?” To gan dám vơ bừa đồ của bổn thiếu gia, chán sống rồi phải không?

“Lúc đấy sợ Bạch Đào hô hoán bị người khác bắt gặp, vừa lúc gió thổi đến một cái khăn tay, tiểu nhân không có thời gian nhìn kỹ, liền cầm khăn nhét vào trong miệng nàng. Tiểu nhân thật sự không biết đó là khăn của đại thiếu gia. Nếu tiểu nhân biết, quyết không dùng bừa.” Sừ Dược nghe được giọng điệu của Chu Minh Dương không quá nghiêm khắc, biết là sự tình có cơ xoay chuyển, nhanh chóng dập đầu nói: “Tiểu nhân thích Bạch Đào tỷ tỷ, cầu thiếu gia thành toàn!”

“Bạch Đào, hung thủ đã bắt được rồi. Ngươi muốn làm thế nào mới gọi là đòi được công bằng?” Nghĩ cho cùng thì hôm nay là sinh thần phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Chu Minh Dương cũng không muốn làm ra chuyện đầu rơi máu chảy, quỷ khóc sói gào gì. Huống hồ Bạch Đào lại là hầu gái của Chu Mẫn Mẫn, Sừ Dược cũng là kẻ được việc, nếu tha được vẫn hơn.

Bạch Đào vừa nghe Chu Minh Dương hỏi, liền đè xuống ý định đi tìm cái chết, nhanh chóng cân nhắc tình hình. Chỉ có thể trách bản thân, chưa xác định rõ ràng đã náo loạn om sòm. Bây giờ nghĩ lại, dù cho không phải tên hầu kia giở trò đồi bại, mà là Liễu Trạng nguyên hoặc thiếu gia xuống tay, nếu bọn hắn đã không muốn rêu rao, mà bản thân cô ta lại rêu rao, tương lai nhất định không lấy gì làm tươi sáng. Lúc này chọn Sừ Dược cũng là một giải pháp. Huống hồ Sừ Dược so với Hoa Thái thì không hề thua kém. Thứ nhất, Sừ Dược cao to hơn Hoa Thái; thứ hai, Sừ Dược là kẻ được Chu Minh Dương tin dùng, so với Hoa Thái thì hắn có tiền đồ hơn rất nhiều; thứ ba, vừa rồi Sừ Dược đủ gan cầu Chu Minh Dương thành toàn, là kẻ can đảm dám làm dám chịu.

Sừ Dược liếc trộm Bạch Đào, thấy cô ta cắn môi không nói gì, nhanh chóng dập đầu nói: “Thiếu gia, hãy phạt tiểu nhân bị Bạch Đào tỷ tỷ đánh mắng mỗi ngày.” Chỉ cần thành thân, hắn sẽ để nàng đánh mắng mỗi ngày.

Chu Minh Dương thấy Bạch Đào không lên tiếng phản đối, liền nói: “Bạch Đào, nếu ngươi gả cho hắn, tự nhiên có thể trách mắng mỗi ngày. Ý ngươi thế nào?”

Thấy Bạch Đào che mặt khóc không nói lời nào, Sừ Dược lê gối đến bên cạnh cô ta, kéo tay áo cô ta nói: “Bạch Đào tỷ tỷ, nàng đánh ta mắng ta đều được, ngàn vạn lần đừng rơi nước mắt kẻo hại đến thân thể.”

“Bốp” một tiếng, Bạch Đào hung hăng vung tay tát, mặt Sừ Dược hằn rõ hình bàn tay, Bạch Đào lại khóc nói: “Đồ tồi!”

Chu Minh Dương thấy Bạch Đào vẫn cầm chặt cái khăn, có phần xót của, “Thôi được rồi, cái khăn ta tặng các ngươi làm quà cưới!”

“Quà cưới chỉ có một cái khăn này thôi sao?” Sừ Dược kêu lên thảng thốt, hắn vốn cho rằng khi thành thân, nhất định thiếu gia sẽ thưởng mấy thứ đồ có giá trị, bây giờ lại thành ra chỉ một cái khăn nho nhỏ?

“Sao, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Chu Minh Dương hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ tay nói: “Hầu phủ là chỗ để ngươi làm ẩu ah? Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Trừ lương ba tháng, ngày mai nhớ tự đi lĩnh hai mươi roi phạt. Xong rồi, lui xuống hết đi!”

Bạch Đào dù không cam tâm, cũng chỉ có thể đi theo Sừ Dược lui ra. Trên đường đi, Sừ Dược bị cô ta trách mắng rất nhiều.

Phía bên kia, Hoa Thái nghe nói chuyện Bạch Đào tỷ tỷ vốn đã hứa gả cho hắn, giờ quay đi quay lại, lại thành gả cho Sừ Dược, sao có thể nuốt trôi? Liền mắng, “Đôi gian phu dâm phụ giỏi lắm, các ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ cho các ngươi biết tay.”

Ngoài sảnh chính, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đang tiễn các phu nhân ra về, đến khi chỉ còn lại Tô phu nhân, bà mới thở than, lắc đầu nói: “Sinh thần năm nay, thật là…”

Chuyện hôm nay cũng liên quan đến Tô Trọng Tinh, nhất thời Tô phu nhân cũng không có lời nào để an ủi. Hai người lại đi vào sảnh phụ, thấy Chu Minh Dương đã xử lý ổn thỏa chuyện Bạch Đào, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

La Minh Tú thấy việc Lâm Mị đề xuất từ hôn bị chen ngang, lúc này sợ Lâm Mị đổi ý, liền lên tiếng gợi ý ngầm. Lâm Mị nghe mà bốc hỏa, thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân đã vào, cũng nhắc lại luôn, nàng nói: “Dưa hái xanh không ngọt, thỉnh phu nhân đồng ý chuyện kia.”

“Tiểu Mị ah, nếu muốn từ hôn, cũng không nên gấp gáp lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.” Tô phu nhân thở dài nói: “Huống hồ, con chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, nếu như lui hôn, sau này biết tính thế nào?”

“Phu nhân yên tâm, cháu tới từ đâu, sẽ trở lại nơi đấy. Tín vật đính hôn năm xưa vẫn do bà vú của cháu giữ, ngày mai cháu sẽ nói bà vú lấy ra trả lại Tô gia.” Lâm Mị kiên quyết lập trường, đêm nay không về Tô phủ nữa, nàng quay sang thưa với phu nhân Vĩnh Bình Hầu: “Xin phu nhân đồng ý cho cháu ở nhờ Hầu phủ một đêm, sáng mai bà vú của cháu sẽ đến đón cháu về quê ngay.”

“Tiểu Mị, đứa bé này!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Lâm Mị như thế, lại có chút thương tiếc, đứa bé này thật sự rất giống Cố Khả Nhi. Nhớ lại năm đó…. bà nợ Cố Khả Nhi một món nợ ân tình rất lớn, không bằng hôm nay báo đáp cho con gái Cố Khả Nhi! Bà kéo tay Lâm Mị nói: “Sao lại nói là nhờ vả gì ở đây? Năm đó ta và mẹ con tình như tỷ muội. Giờ con đã tới, đương nhiên là phải ở lại Hầu phủ. Chờ chọn được ngày tốt, ta sẽ nhận con làm nghĩa nữ!”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa nói vừa lườm Tô Trọng Tinh và La Minh Tú một cái, thản nhiên nói: “Nghĩa nữ của ta, lo gì không kiếm được tấm chồng tốt? Hà cớ gì phải làm bình thê cho kẻ nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.