Túi thơm trong tay Sử Bình Tá lớn hơn bình thường, mặt trên thêu hình quả
lê, người quen của Tả Lê chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay túi thơm
của Tả Lê
So với chuyện Tô Trọng Tinh có Tị hãn châu từ đâu, mọi
người quan tâm chuyện tại sao túi thơm của cô béo Tả Lê lại ở trong tay
Sử Bình Tá hơn nhiều. Bởi vậy anh trai Tả Lê là Tả Sâm vừa dứt lời, ai
nấy đều dồn mắt nhìn Sử Bình Tá, muốn nghe hắn giải thích.
Nhậm Hiểu Ngọc và Nhị Công chúa thấy đám đông lao xao, cũng nhanh chóng chạy đến, kết quả tức muốn xịt khói.
Nhậm Hiểu Ngọc: Tại sao túi thơm của Lâm Mị lại đổi thành túi thơm của Tả
Lê? Còn nữa, tại sao Liễu Vĩnh lại tránh né nhanh như vậy? Chẳng lẽ cử
chỉ của Đào Tâm khiến hắn sinh lòng hoài nghi? Nhưng nói thế nào thì
nói, đáng ghê tởm nhất là Tô Trọng Tinh, đang yên đang lành, ngươi chạy
tới đây làm gì? Sợ đời quá bình yên ah?
Nhị Công chúa: Sử Bình Tá ơi là Sử Bình Tá, chưa từng thấy ai đần như ngươi. Bảo ngươi tráo có
một cái túi thơm, thế mà giờ cái túi thơm lại quay về tay ngươi rồi. Nếu ngươi giải thích không xong, thì yên phận mà cưới Tả Lê đi.
Đào
Tâm thấy Tị hãn châu rơi vào tay Tô Trọng Tinh, kế hoạch của Nhậm Hiểu
Ngọc bị phá sản không nói làm gì, đáng lo nhất là, có thể khiến bàn dân
thiên hạ hiểu lầm rằng Nhậm Hiểu Ngọc và Tô Trọng Tinh hẹn thề trao
nhận, sợ Nhậm Hiểu Ngọc quở trách, Đào Tâm liều lĩnh chen vào đám người
nói: “Tô thiếu gia, thì ra cậu nhặt được Tị hãn châu! Tiểu thư nhà ta
bảo ta cầm, ta tuột tay để rơi, tìm mãi chưa thấy!”
Khi Tô Trọng
Tinh bị Liễu Vĩnh đẩy ngã, trong một tích tắc, vẫn kịp thấy có một viên
ngọc bắn thẳng đến, rõ ràng là có kẻ cố ý ném, sao có thể nói là không
cẩn thận tuột tay bị rơi? Hắn đang muốn tìm chủ nhân của viên ngọc để lý luận một phen, lại thấy Đào Tâm ra mặt, mà lại chỉ là một con hầu, hắn
nổi cơn thịnh nộ: “Viên ngọc quý giá thế này, sao có thể để một con hầu
như ngươi cầm rồi còn tuột tay rơi mất?”
“Là nô tì không làm tròn bổn phận.” Đào Tâm nóng lòng muốn lấy Tị hãn châu lại, thẽ thọt thưa
gửi: “Xin Tô thiếu gia cho xin lại Tị hãn châu!”
Nhậm Hiểu Ngọc
thấy Đào Tâm thất bại, liền giận lây sang Tô Trọng Tinh, lại thấy Tô
Trọng Tinh trách mắng Đào Tâm, cô ta cũng nổi giận, tiến lên phía trước
nói: “Ta đưa đồ của ta cho người hầu của ta cầm, nó cất giữ thế nào
không cần người ngoài bình luận.”
“Nhậm tiểu thư không hổ là
thiên kim của Tể tướng, cả Tị hãn châu Thánh thượng ban thưởng cũng có
thể tùy tiện giao cho người hầu để ném loạn khắp vườn, thất kính.”
La Minh Tú thấy Nhậm Hiểu Ngọc đôi co với Tô Trọng Tinh, Tô Trọng Tinh là
đàn ông con trai, không tiện tranh cãi với đàn bà con gái, lại càng
không thể lời qua tiếng lại với Nhậm Hiểu Ngọc, liền tiến lên phía trước nói: “Xem ra là do biểu ca ta quá tuấn tú rồi, lúc trước cũng từng có
con hầu tiểu thư ném khăn tay túi thơm để lôi kéo sự chú ý của anh ấy,
giờ thì cả Tị hãn châu cũng được ném vào người.”
Nhậm Hiểu Ngọc nghe xong tức đến tái mặt, trừng La Minh Tú nói: “La tiểu thư có ý gì?”
Tô Trọng Tinh cũng thấy lời La Minh Tú thiếu lịch sự, liền nói: “Nhậm tiểu thư nguôi giận, là biểu muội ta ăn nói lung tung. Nhưng hầu gái của cô
ném Tị hãn châu bừa bãi như thế, quả thật có chút không thỏa đáng.”
La Minh Tú cũng chợt nhận ra, Nhậm Hiểu Ngọc chính là thiên kim nhà Tể
tướng, kiêu ngạo có tiếng, đắc tội cô ta không phải chuyện hay ho gì,
cũng đành ngậm miệng.
Nhậm Hiểu Ngọc hãm hại Liễu Vĩnh thất bại,
đã uất ức sẵn thì chớ, lại được La Minh Tú chọc giận, cô ta phẫn nộ cắn
răng, đưa mắt tìm Liễu Vĩnh, thấy hắn đang đứng cạnh một cái bàn cách
đấy không xa, ung dung ngồi xuống, thần thái thảnh thơi, nhất thời lồng
ngực sôi trào, thiếu chút nữa thì thổ huyết tại chỗ.
Lại nói đến
Sử Bình Tá bị mọi người bao vây, đã lồm cồm đứng dậy, chột dạ hoảng sợ.
Trước mắt bao người, nếu nói túi thơm này rơi ra từ trong người Liễu
Vĩnh, liệu có ai chịu tin? Chuyện thành thế này, liệu Nhị Công chúa có
trong cơn tức giận, kiên quyết làm chủ cho Tả Lê, gả cô béo đó cho hắn
không? Tuy cổ nhân nói “cưới vợ phải chọn người hiền”, nhưng hắn cũng
luôn hy vọng có thể cưới được một thục nữ yêu kiều, chứ không phải một
cô béo ế chồng!
Cái khó ló cái khôn, Sử Bình Tá trao túi thơm vào tay Tả Sâm, nói: “Vừa rồi tôi qua chỗ kia ngắm hoa, nhặt được túi thơm
này, vì thấy hơi to, nên nghĩ là của thiếu gia nhà ai, đang định nhờ
người hầu đi hỏi xem có ai rơi túi thơm, không ngờ lại là của Tả tiểu
thư. Nếu đã vậy, trả lại cho Tả huynh cũng không khác biệt gì.”
Tả Sâm nghe thế thì lấy làm phật lòng. Ngươi nhặt được túi thơm ở kia, thì nên bảo người hầu hỏi xem ai rơi ngay lúc đó, cầm túi thơm chạy đến tận đây để làm cái gì? Còn nữa, nhặt được thì nhặt được, bầy ra dáng vẻ do
dự lưỡng lự, ngập ngừng ấp úng, vẻ mặt khó xử để làm cái gì? Ai không
biết, còn cho rằng em gái ta không biết tự trọng, cố ý đánh rơi túi thơm để ngươi nhặt được, nhưng ngươi không ưng em gái ta, vất vả lắm mới tìm được ta để trả túi thơm, muốn thoát nạn phải không!
Tả Sâm cảm
thấy không thoải mái, sa sầm nét mặt nói: “Em gái ta tuy hơi béo chút,
nhưng là con người biết tự trọng, sẽ không làm rơi túi thơm một cách tùy tiện, Sử huynh nói thế là không đúng rồi!”
Một người anh họ xa
của Sử Bình Tá thấy không thuận mắt, xen lời: “Nếu là thế, tại sao túi
thơm lại ở trong tay Bình Tá? Chẳng lẽ lại là Bình Tá lấy trộm?” Tả Phì
Phì ế chồng, muốn ép uổng Bình Tá sao? Không ngờ cách đấy mà nhà họ Tả
các ngươi cũng nghĩ ra được.
Đám đông xì xào, chẳng mấy chốc đã hình thành mấy lời đồn khác nhau.
Phiên bản Nhậm Hiểu Ngọc:
“Biết chuyện gì chưa, con hầu Đào Tâm của Nhậm Hiểu Ngọc động lòng xuân, lộ
liễu ném Tị hãn châu xuống chân Tô Trọng Tinh, hại Tô Trọng Tinh trượt
chân ngã sóng soài. Biểu muội của Tô Trọng Tinh là La Minh Tú sinh lòng
ghen tuông, chỉ mặt Đào Tâm mắng sa sả, loạn như một cái chợ!”
“Ấy, không chừng là Nhậm Hiểu Ngọc phải lòng Tô Trọng Tinh, sai con hầu cầm
Tị hãn châu đi thăm dò đó! Ngươi nghĩ mà coi, nếu Tô Trọng Tinh cũng có
ý, sẽ nhặt Tị hãn châu, sau đó tiến tới đưa trả cho Nhậm Hiểu Ngọc, ba
câu hai lời, không phải là bắt chuyện được sao? Hoặc là do Tô Trọng Tinh đã đóng chặt lòng, chỉ dành tình cảm cho biểu muội, khiến Nhậm Hiểu
Ngọc sinh lòng phẫn nộ!”
“Không phải mọi người vẫn đồn Nhậm Hiểu Ngọc ái mộ Liễu Vĩnh sao? Sao giờ lại thành Tô Trọng Tinh?”
“Liễu Vĩnh ái mộ Chu Mẫn Mẫn, Nhậm Hiểu Ngọc đương nhiên là muốn tìm một đám
khác tài mạo tương đương để còn ngẩng cao đầu trước mặt Liễu Vĩnh.”
“Suỵt suỵt, đừng đoán già đoán non thế!”
“Khụ, chúng ta nói thầm thôi, đâu tổn hại đến khuê dự của bọn họ.”
Tả Lê phiên bản:
“Trời ơi, Tả Phì Phì đánh rơi túi thơm cho Sử Bình Tá nhặt, Sử Bình Tá vì
tránh hiềm nghi, cứng rắn đem trả cho Tả Sâm, Tả Sâm thẹn quá hoá giận,
nổi giận với Sử Bình Tá, nói em gái hắn sẽ không đánh rơi túi thơm một
cách bừa bãi. Nhưng mà anh họ của Sử Bình Tá miệng lưỡi lợi hại, chỉ một câu ‘Chẳng lẽ là Bình Tá trộm túi thơm?’, Tả Sâm liền nghẹn lời “
“Nói vậy, Tả Phì Phì lại lỡ duyên thêm một lần?”
“Tất nhiên, Tả Phì Phì béo phì như thế, nếu gả được cho một thanh niên tài tuấn, ta tự móc mắt mình luôn đó.”
“Ô, nhớ mồm đấy, không chừng lại có lúc phải tự móc mắt thật! Triều Đại Chu ta tuy xã hội có phần cởi mở, đôi khi cũng có chuyện tự chọn người kết
duyên, nhưng đừng quên, đại đa số vẫn là phụ mẫu chủ hôn. Nếu mẫu thân
một thanh niên tài tuấn nào đó ưng ý Tả Phì Phì, cho rằng dáng người cô
ấy phúc hậu, dễ đẻ dễ nuôi, gây sức ép bắt con trai cầu hôn thì sao?”
“A, lỡ lời lỡ lời. Vậy thì cùng chờ xem Tả Phì Phì sau này có đi lấy chồng được không!”
Tuy mọi chuyện diễn ra rất nhanh, nhưng Chu Minh Dương ngồi ở trên cao,
chăm chú quan sát Sử Bình Tá và Nhị Công chúa, chuyện Sử Bình Tá đổi túi thơm, hắn nhìn không sót chút nào. Cũng thấy rất rõ việc Sử Bình Tá bị
Liễu Vĩnh đẩy một cái, thầm nghĩ không ổn, quả nhiên sự tình thành thế
này, không khỏi trợn mắt. Khó khăn lắm mới ghép được Nhị Công chúa và Sử Bình Tá vào với nhau, nhìn hai người cũng có vẻ thân mật, nếu giờ vì
một cái túi thơm mà Sử Bình Tá phải làm rể nhà họ Tả, không phải là uổng công hắn vất vả bao lâu sao?
“Mọi người đừng ồn ào, Tị hãn châu
và túi thơm, kỳ thật là rơi ra từ trong người… Liễu Trạng nguyên.” Chu
Minh Dương giơ tay trấn áp, thấy mọi người yên lặng, liền cười dài nói:
“Ta đứng ở trên kia thấy rất rõ ràng, Liễu Trạng nguyên bị ngứa cánh
tay, vừa gãi thì mấy thứ đó rơi ra, đúng lúc đó Trọng Tinh và Bình Tá đi tới, Liễu Trạng nguyên lui lại một bước, Trọng Tinh và Bình Tá vô ý đâm vào nhau cùng ngã nhào, một người đè lên Tị hãn châu, một người đè lên
túi thơm. Hai người bọn hắn sợ giải thích không rõ, đành câm nín không
lên tiếng bào chữa. Trọng Tinh, Bình Tá, hai người nói có phải không?”
Tô Trọng Tinh và Sử Bình Tá cùng gật đầu như bổ củi.
Mọi người đều há hốc vì kinh ngạc, bắt đầu nghị luận. Nhậm Hiểu Ngọc tự
tặng Tị hãn châu cho Liễu Vĩnh, cái này có thể hiểu được, nhưng nói Liễu Vĩnh giấu giếm túi thơm của Tả Lê, thật là vô lý làm sao.
Nhị
Công chúa vốn thầm mắng Sử Bình Tá là đồ đần, vừa thấy Chu Minh Dương
xuất hiện làm chứng, không khỏi vui mừng nhướng mày, tiến lên vỗ vỗ tay
nói: “Liễu Trạng nguyên tài mạo song toàn, có người ái mộ là chuyện rất
bình thường. Có điều lại giữ tín vật của tận hai cô gái, thật là khó
giải quyết!”
Chu Minh Dương tiếp lời nói: “Đàn ông năm thê bẩy
thiếp cũng là chuyện hết sức bình thường, Nhậm tiểu thư và Tả tiểu thư
cùng về làm dâu là được.” Kể từ đó, đối với Liễu Vĩnh, Mẫn Mẫn sẽ dứt
lòng triệt để. Liễu Vĩnh đồng thời được cả thiên kim nhà Tể tướng và
thiên kim nhà Tả Thị lang, chắc sẽ phấn khởi lắm.
“Ha ha, nhân
tối nay cảnh đẹp ngày lành, được sự chứng kiến của mọi người, không bằng hứa hôn đi?” Nhị Công chúa nhanh chóng phụ hoạ, vẫy tay gọi Hoa Quận
vương, hưng phấn nói: “Nhậm tiểu thư và Tả tiểu thư cùng ái mộ Liễu
Trạng nguyên, đó là chuyện tốt, chúng ta sẽ làm chủ cho hai cô, định ra
hôn sự này. Ngày mai ta sẽ bẩm với Phụ hoàng, chính thức hạ thánh chỉ tứ hôn xuống.”
“Hảo ý của Nhị Công chúa ta xin lĩnh.” Nhậm Hiểu
Ngọc hít sâu một hơi, cười nói: “Tị hãn châu thật sự là do con hầu bất
cẩn làm rơi, không liên quan gì tới Liễu Trạng nguyên.” Liễu Vĩnh vừa
mới cự tuyệt ta, nếu lúc này ta không nói rõ ràng, quá là để Liễu Vĩnh
hiểu lầm ta vẫn muốn níu kéo hắn, không màng thể diện đòi gả cho hắn?
“Ý cô là, thật ra Liễu Trạng nguyên chỉ tâm đầu ý hợp với Tả tiểu thư? Tả
thiếu gia, ta và đường ca sẽ làm chủ cho lệnh muội.” Nhị Công chúa thấy
mặt Liễu Vĩnh đổi sắc, thầm lấy làm vui vẻ, lớn tiếng nói: “Mau mời lệnh muội tới đây!”
“Ta đây!” Tả Lê đẩy đám người túm tụm tiến vào,
thản nhiên nói: “Dám hỏi Nhị Công chúa, vì sao cảm thấy ta và Liễu Trạng nguyên tâm đầu ý hợp? Người nào có mắt cũng đều nhận ra, Liễu Trạng
nguyên là bị vu oan giá họa. Còn ta, là tai bay vạ gió. Đúng, ta béo
phì, nhưng cô béo cũng có tự trọng của riêng mình. Thỉnh Nhị Công chúa
tra rõ một chút, xem rốt cục là ai hãm hại ta và Liễu Trạng nguyên? Làm
thế nhằm mục đích gì?”
Ơ, Tả Phì Phì có cơ hội làm phu nhân trạng nguyên mà lại không muốn? Nhị Công chúa kinh ngạc.
Túi thơm trong người Liễu Vĩnh, rõ ràng là của Lâm Mị, sao giờ lại thành
túi thơm của Tả Lê? Nhậm Hiểu Ngọc nhanh chóng xâu chuỗi mọi chuyện lại
một lượt, ah, Sử Bình Tá đổi túi thơm Liễu Vĩnh? Cũng hay, đơn giản chỉ
cần vạch trần chuyện Liễu Vĩnh cất giấu túi thơm của Lâm Mị, vừa có thể
khiến Chu Mẫn Mẫn sinh lòng ác cảm với Liễu Vĩnh, vừa có thể khiến tính
toán của Liễu Vĩnh tan thành mây khói.
Nhậm Hiểu Ngọc ngập ngừng
ấp úng mở miệng, “Kỳ thật ta nhìn qua ống nhòm, có thấy Sử thiếu gia
ngồi xuống cạnh Liễu Trạng nguyên.”
* * *
Hoàn béo Yến
gầy: Hoàn là Dương Ngọc Hoàn – đại mỹ nhân tu hoa (hoa nhường) – Quý Phi của Đường Minh Hoàng Lý Long Cơ, nổi tiếng là đầy đặn gợi cảm. Yến là
Triệu Phi Yến – Hoàng hậu thứ 2 và cuối cùng của Hán Thành Đế Lưu Ngao,
nổi tiếng mảnh mai yếu ớt. Có lẽ tiêu đề này muốn nói có rất nhiều kiểu
đẹp, trí tuệ như Tả Lê cũng là một vẻ đẹp.