Liễu Vĩnh ngắm hoa quỳnh, có chút xuất thần. Nếu không ngửi lá bạc hà, sẽ dễ phát bệnh, lúc phát bệnh toàn thân mềm nhũn, giống như trúng mị dược!
Sao trên đời lại có chứng bệnh kỳ quái thế? Về phủ, hắn nhất định sẽ tra y thư, xem có phương pháp nào khả dĩ không.
Hắn suy nghĩ, đang
định nâng ly trà lên, chưa kịp duỗi tay, đã nghe thấy “tõm” một cái, có
vật gì đó rơi vào trong chén, nhất thời nước trà sóng sánh, ướt một mảng áo hắn.
Trước đổi túi thơm, sau lại làm ướt quần áo, để tiện
đường xuống tay chăng? Liễu Vĩnh cười ung dung, bất động thanh sắc nhìn
xung quanh ly trà, quả nhiên có một hòn đá nhỏ ở sát mép bàn. Hắn bèn
giũ phẳng tay áo, ngồi thẳng lưng như cũ, tiếp tục ngắm hoa quỳnh. Tâm
trí tập trung suy nghĩ, theo lời Lâm Mị, Nhị Công chúa nhìn thấy hắn cất túi thơm của nàng vào người, nói muốn vì các thiếu nữ kinh thành đòi
lại công bằng, nhất thời liền uy hiếp Sử Bình Tá nghĩ cách cầm túi thơm
của Tả Lê tới đổi.
Chỉ có điều tại sao Nhị Công chúa không đi
cùng với Chu Minh Dương, mà lại đi cùng với Sử Bình Tá? Hồi trước, Chu
Tư có tiết lộ, nói Chu Minh Dương không cam lòng lấy Công chúa, nhưng mà Thái hậu và Hoàng hậu chọn hắn, Chu Minh Dương không dám hành động
thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhẫn nại. Chẳng lẽ, đêm nay Nhị Công chúa đi
cùng Sử Bình Tá, là do Chu Minh Dương sắp xếp?
Liễu Vĩnh nghĩ nửa buổi, đưa ra kết luận, hành động của Nhị Công chúa, có lẽ có liên quan
với Chu Minh Dương. Nhiều khả năng là Chu Minh Dương không muốn Chu Mẫn
Mẫn và Lâm Mị bị hắn tán tỉnh ỡm ờ, mới tìm cách để Nhị Công chúa tới
“chủ trì chính nghĩa”. Mục đích là gán ghép Tả Lê làm vợ hắn, đồng thời
khiến Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị đều chết lòng.
Bên kia, Sử Bình Tá
rất rầu rĩ. Trước mắt bao người muốn thần không biết quỷ không hay lấy
trộm túi thơm của Tả Phì Phì, sau đó lại tráo đổi với túi thơm trong
người Liễu Vĩnh, nhiệm vụ này, không thể dùng hai chữ “khó khăn” để mà
miêu tả nữa rồi.
Tiết Đoan Ngọ, Sử phu nhân đã đề cập với Sử Bình Vân là có ý định dạm hỏi Lâm Mị, cô bé cũng rất thích Lâm Mị, nói Lâm
Mị dịu dàng thân thiện, kết duyên với đại ca ôn hòa hiền hậu thật là
xứng đôi vô cùng. Muốn nhân bữa tiệc tối nay, thay mẫu thân dò hỏi ý
nghĩ của Lâm Mị, ai ngờ quay qua quay lại, đã không thấy tăm hơi Lâm Mị
và Chu Mẫn Mẫn, cả anh trai cũng mất hút. Hồi lâu sau, rốt cục anh trai
cũng xuất hiện, nhưng lại có dáng vẻ ủ rũ âu lo. Chẳng lẽ chị họ Mẫn Mẫn an bài cho anh trai gặp mặt Lâm Mị? Sử Bình Vân nghĩ tới nghĩ lui, lại
thấy anh trai cứ lấm lét nhìn trộm, nhưng đối tượng không phải Lâm Mị,
mà là bàn nhà Tả Thị lang, nhất thời không kiềm chế được lòng hiếu kỳ,
mới gọi Sử Bình Tá một câu, cười nói: “Anh nhìn gì vậy?”
“Em gái, anh gặp đại họa rồi.” Sử Bình Tá nghĩ nhà họ Sử và Tả Thị lang có qua
lại, em gái cũng quen biết Tả Lê, chuyện này, không thể làm gì khác hơn
là nói với em gái. Nhất thời thừa dịp không ai chú ý, kéo Sử Bình Vân
vào góc khuất kể chuyện.
Sử Bình Vân nghe Sử Bình Tá kể xong, sợ
tái mặt, khẽ nói: “Khi về đến đây, anh thấy có người đến thỉnh an gọi
Công chúa, mới biết cô ấy là Nhị Công chúa?”
“Nếu là người khác
uy hiếp, anh có thể kiếm cớ né tránh. Nhưng cô ấy là Nhị Công chúa, nếu
trái ý cô ấy, chỉ sợ…” Sử Bình Tá giận dữ nói tiếp: “Nếu Tả tiểu thư và
Liễu Trạng nguyên thực sự là một đôi trời sinh, đổi túi thơm đúng là
thúc đẩy lương duyên, nhưng đã biết rõ hai người chẳng phải một đôi, làm như thế chẳng phải hại họ một đời sao.”
“Bây giờ phải làm thế
nào?” Sử Bình Vân cũng khẩn trương, thấy Sử Bình Tá vò đầu bứt tai, nhất thời cắn răng nói: “Ca ca, thế này đi, để em đi lấy túi thơm của Tả
tiểu thư….” Càng nói càng nhỏ giọng hơn, thấy Sử Bình Tá gật đầu, mới
lặng lẽ bước đi.
“Tả tỷ tỷ!” Sử Bình Vân tìm đến Tả Lê, kéo Tả Lê vào góc khuất, mềm mỏng tỏ bày hoàn cảnh của Sử Bình Tá hiện giờ, rầu
rĩ nói: “Anh trai em cũng không muốn làm thế, nhưng nếu làm Nhị Công
chúa phật lòng, lại sợ cô ấy tìm một tội danh nào đó đổ lên đầu, liên
lụy cả nhà. Hơn nữa cũng sợ nếu anh ấy không làm, Nhị Công chúa sẽ sai
khiến người khác đi làm, suy cho cùng thì vẫn tổn hại đến tỷ tỷ.”
Tả Lê nghe xong, giận đến không thở được. Theo lý mà nói, Trạng nguyên trẻ tuổi tài mạo song toàn, ai mà không ái mộ? Nhưng nếu thành đôi trong
tình huống này, tất là vợ chồng sẽ bất hòa mãi mãi. Từ đó về sau, cô ấy
sẽ chỉ có thể thấy chồng nhìn mình bằng con mắt xem thường thậm chí
khinh bỉ, tự ti mặc cảm cả đời, đây hoàn toàn không phải điều cô ấy mong muốn.
Phải chứng kiến chị họ em họ lần lượt đi lấy chồng, vậy mà bản thân vẫn chưa hứa hôn được với ai, không phải là Tả Lê không nôn
nóng. Nhưng chẳng lẽ chỉ vì thân thể béo phì, mà phải chọn bừa một tấm
chồng sao? Tuy cô ấy béo, nhưng cũng là thiếu nữ, cũng muốn tìm kiếm một hôn nhân mỹ mãn, cũng muốn tìm một người chồng thương yêu quan tâm
mình, thử hỏi có gì là sai trái? Nhưng không sai trái cũng đâu có ý
nghĩa gì, căn bản là không có thanh niên tài tuấn nào chịu nhìn đến cô
ấy. Bằng vào gia thế của cô ấy, đương nhiên cũng có người đến dạm hỏi.
Có điều, nhà nào môn đăng hộ đối thì cha sợ họ không nể mặt, hiếm hoi có thư sinh nghèo hay chữ, tướng mạo bình thường tới cửa cầu hôn, miệng
nói toàn những lời ngon tiếng ngọt, nhưng nhãn thần nào có chút âu yếm
tình cảm nào? Đúng, cô ấy béo phì, cô ấy không trông mong có người thầm
thương trộm nhớ mình, nhưng ít ra cũng phải có ba phần tôn trọng, chí ít cũng phải coi cô ấy như những thiếu nữ bình thường.
Lúc này Nhị
Công chúa nói muốn xả giận cho phái nữ, dồn Liễu Vĩnh vào chỗ khó xử.
Nhưng chẳng lẽ cô ấy không phải phái nữ? Nhị Công chúa vì muốn xả giận
thay các cô nương xinh đẹp, có thể hy sinh một cô nương béo như cô ấy?
“Bình Vân muội muội, cám ơn em nói cho ta biết.” Tả Lê khống chế lửa giận,
lạnh lùng liếc nhìn Nhị Công chúa đang được một đám người săn đón vây
quanh, tháo túi thơm ở eo, đặt vào tay Sử Bình Vân: “Cứ đưa cho anh trai em tráo đổi đi.” Tả Lê người béo, túi thơm cũng to hơn bình thường, đặt vào tay Sử Bình Vân, thật giống như tay Sử Bình Vân teo nhỏ.
“Tả tỷ tỷ, thế này là…?” Sử Bình Vân nói chuyện này với Tả Lê, tự nhiên là
hi vọng nhiều người có thể bàn nhau vạch ra một đối sách nào đó không
làm mất lòng công chúa, để Tả Lê không bị dồn vào tình huống khó xử, bây giờ Tả Lê đưa túi thơm, khiến Sử Bình Vân cảm thấy mơ hồ.
Tả Lê
nhìn thần sắc Sử Bình Vân, liền kề tai nói thầm: “Em nghĩ xem, Liễu
Trạng nguyên như thế, sao có thể lén cất giấu túi thơm của ta? Đến lúc
đó thấy túi thơm của ta rơi ra từ tay hắn, ai nấy sẽ chỉ nghĩ, hắn bị kẻ khác hãm hại. Đến khi Nhị Công chúa muốn phân xử cho ta, ta sẽ giả bộ
hồ đồ, để ai nấy cùng rõ ràng, người hãm hại Liễu Trạng nguyên, chính là Nhị Công chúa. Về phần ta và anh trai em, cũng không bị liên lụy.”
Sử Bình Vân cười rạng rỡ, nhanh chóng cất túi thơm, thấp giọng nói: “Tả tỷ tỷ thật thông minh!” Ngừng một chút lại nói: “Đáng tiếc đàn ông chỉ
biết chú ý đến dung mạo, không nhìn ra báu vật!”
“Được rồi, đi
nhanh đi, đừng để Nhị Công chúa phát hiện sơ hở.” Tả Lê nhìn Sử Bình Vân đi về phái Sử Bình Tá đang đứng, xoay người đi tìm mẫu thân là Tả phu
nhân.
Tả phu nhân vì chuyện Tả Lê vẫn chưa hứa hôn được với ai,
sầu muốn bạc cả tóc, mỗi lần có yến hội, đều tích cực nói chuyện với các phu nhân khác, tìm mọi cơ hội để mai mối cho Tả Lê. Trong tiệc tối nay, có mấy phu nhân mới theo chồng về kinh nhận chức, các phu nhân dẫn theo con trai con gái đến mở rộng quan hệ, đang ngâm thơ làm câu đối cười
đùa với nhóm thanh niên năm sau đi thi. Tả phu nhân ưng ý hai thanh
niên, chỉ có điều, hỏi đến ai cũng có hôn ước rồi, chỉ đành từ bỏ ý
định. Vừa ngẩng đầu, lại thấy Tả Lê đi đến, bà đưa mắt nhìn các thiếu nữ yểu điệu khác, không khỏi oán giận nói: “Chỉ tại cha con, khi con chào
đời, đúng lúc có người tặng một sọt lê ngọt, ông ấy thuận miệng đặt tên
con là Lê, con càng lớn thân hình càng giống quả lê. Nếu ông ấy đặt tên
con là Tả Trúc, không chừng bây giờ dáng người lại yểu điệu mảnh mai!”
Tả Lê nghe Tả phu nhân oán hận những lời này đã nhiều, chỉ cười, ngồi
xuống cạnh Tả phu nhân, hỏi: “Không phải vừa rồi mẹ nói chuyện với nhóm
Tô phu nhân sao? Sao bây giờ lại ngồi một mình ở đây?”
“Chỗ này
cảnh đẹp, lại ngắm được tất cả các thanh niên.” Tả phu nhân vừa nói, vừa hận không thể lôi một thanh niên tài tuấn về làm con rể ngay lập tức,
bà lại nói: “Lê nhi ơi, chi bằng con hạ thấp tiêu chuẩn một chút, kiếm
một người chồng ở ngoài kinh thành được không?”
“Mẹ, ngoài kinh
hay trong kinh cũng vậy thôi, đàn ông ở đâu chả giống nhau. Chuyện này
không phải cưỡng cầu.” Tả Lê bị Nhị Công chúa làm cho bực mình, càng
chán nản, nhìn xung quanh không có ai, liền thuật lại câu chuyện của Sử
Bình Vân cho Tả phu nhân nghe.
Tả phu nhân nghe xong, cũng có
chút tức giận. Một lúc sau lại nói: “Sử Bình Tá là một người không tệ,
để hắn đổi túi thơm, Nhị Công chúa đứng ra làm chủ, cũng có thể thuận
nước đẩy thuyền.”
Sử Bình Tá nhận túi thơm Sử Bình Vân đưa, cau
mày khó hiểu, nhất thời quay đầu nhìn Tả Lê, thấy Tả Lê gật đầu với hắn, hắn quay đầu nhìn Sử Bình Vân nói: “Tả tiểu thư tuy có béo phì, nhưng
có trí tuệ, tháo gỡ được khốn cảnh của anh.” Hắn đang nói, lại thấy Nhị
Công chúa đứng đằng kia nhìn hắn, biết không trì hoãn được nữa, vội ra
vẻ mới làm được hai bài thơ, muốn thỉnh Liễu Vĩnh bình luận.
Liễu Vĩnh nghe thấy có tiếng người đến, ngẩng đầu cười nói: “Sử huynh có chuyện gì?”
“Đêm nay hoa quỳnh sớm nở tối tàn, lòng trào dâng cảm xúc, làm được hai bài
thơ, muốn thỉnh Liễu Trạng nguyên bình luận một phen!” Vừa nói, vừa đưa
tới một tờ thi cảo (bản thảo chưa chỉnh sửa gì).
Liễu Vĩnh nhận
tờ thi cảo, thơ tuy tinh tế, nhưng không có chỗ nào đặt sắc, hắn vẫn
khen: “Không tồi, tả cảnh thật tài tình.” Hắn nói, vung tay áo, túi thơm rơi xuống đất, mắt vẫn dán chặt trên tờ giấy, không hề dời mắt.
Thật là trời cũng giúp ta! Sử Bình Tá xưa nay vụng về, tự dưng nhanh nhẹn
khác thường, tay trái nhặt túi thơm, tay phải dùng một tờ thi cảo khác
che chắn, nhanh chóng thò vào trong ngực áo, lôi ra túi thơm lớn khác,
giơ đến trước mặt Liễu Vĩnh nói: “Liễu Trạng nguyên, anh rơi túi thơm!”
Dứt lời, không chờ Liễu Vĩnh nhìn cho rõ ràng, nhanh chóng kéo ống tay
áo Liễu Vĩnh ra, thả túi thơm vào trong.
Tô Trọng Tinh thấy Liễu Vĩnh và Sử Bình Tá xem thi cảo, bèn đi tới hỏi: “Tả huynh làm thơ gì vậy?”
“Ô, tự dưng ngứa ghê!” Liễu Vĩnh đột nhiên đứng lên, trả thi cảo lại cho Sử Bình Tá, tay phải thò vào trong ống tay áo gãi, vừa gãi túi thơm liền
rơi ra, không đợi Sử Bình Tá và Tô Trọng Tinh phản ứng kịp, hắn lùi lại
một bước, duỗi hai tay dồn sức đẩy Tô Trọng Tinh và Sử Bình Tá, sau đó
nhanh chóng vọt đến bên một cái bàn khác.
Tô Trọng Tinh bị đẩy,
đứng không vững, đang loạng choạng lại đạp phải một vật tròn tròn, làm
hắn ngã sóng soài, vật tròn tròn khiến hắn trượt chân, lăn thẳng vào
lòng bàn tay phải đang mở ra của hắn.
Sử Bình Tá cũng ngã sấp
xuống đất, cảm thấy lồng ngực cộm cộm, hắn đưa tay lần mò, lôi ra một
túi thơm, hắn giơ ra trước mắt để nhìn cho rõ, thấy chính là cái túi
thơm cỡ lớn mà hắn thả vào tay áo Liễu Vĩnh.
Mọi người nghe thấy có tiếng va chạm, nhanh chóng vây quanh.
Có người lên tiếng: “Ơ, đây không phải là Tị hãn châu sao? Trọng Tinh có
bảo bối này, chả trách không sợ nóng! Ta nghe nói Tị hãn châu này chỉ có ba viên, hai viên ở trong cung, một viên được Thánh thượng ban thưởng
cho Tướng gia. Không rõ viên Tị hãn châu trong tay Trọng Tinh là từ đâu
mà tới?”
Một người khác lên tiếng: “Trời ơi, đây là túi thơm của Tả Lê em gái ta, Bình Tá, cậu lấy như thế nào?”