Thời gian gần đây, tâm tình thím Liễu khoan khoái vô cùng.
Từ khi Liễu Châu nhất phái đắc thế, bà là thím của Liễu Vĩnh, đi ra ngoài
cũng được người khác tôn trọng hơn. Nhờ có Như Nguyệt Quận chúa, Hoàng
thượng còn ngự bút ban cho tấm biển “Cửa hàng hương liệu”. Từ khi có tấm bảng hiệu đó, công việc buôn bán rất trôi chảy, công công phụ trách mua hương liệu trong cung cũng thường ưu ái chiếu cố, không đến nửa năm,
cửa hàng hương liệu đã được mở rộng, thậm chí còn có lời đồn rằng không
chừng Liễu Dũng sẽ trở thành nhà cung cấp hương liệu cho cung đình.
Giờ các anh em của Liễu Dũng đã chuyển hết đến kinh thành công tác, không
rõ là nhờ có quan hệ với Liễu Vĩnh, hay là nhờ họ có năng lực thật, ai
nấy đều kiếm được những công việc rất lý tưởng. Nghe nói Liễu Vĩnh lần
này đến phía nam giúp nạn thiên tai, mọi chuyện xử lý rất thỏa đáng, sau khi quan địa phương báo cáo lại, ai nấy đều nói lần này Liễu Vĩnh trở
về nhất định sẽ được thăng quan. Họ hàng như thím Liễu cũng được vinh dự lây.
Sáng sớm ngày mùng ba tháng bảy Liễu Vĩnh về đến kinh
thành, khi hắn thúc ngựa về đến Liễu phủ, đi đến bên ngoài phòng sinh
vừa lúc nghe thấy tiếng kêu đứt quãng đau đớn của Lâm Mị, hắn kinh hãi
vô cùng, hô lớn: “Tiểu Mị!” Muốn đi vào phòng sinh lại bị nhóm Liễu nhũ
mẫu ngăn lại: “Lão gia không thể vào trong!”
Lâm Mị đang kêu la
đau đớn thì nghe thấy tiếng Liễu Vĩnh, nàng dồn sức rồi có tiếng trẻ con khóc “oa oa”, bà đỡ vui vẻ thông báo: “Sinh rồi, sinh rồi! Là một bé
trai mập mạp.”
Khi nghe được tin Lâm Mị sinh con trai, là lúc
thím Liễu đang sai người bưng canh cho Như Nguyệt Quận chúa uống, thím
Liễu nghe thế vui mừng nói: “Sinh rồi, vợ Vĩnh ca sinh một bé trai mập
mạp? Đúng là trời phật phù hộ! Chín đời con một giờ đã có người nối dõi! Không như nhà ta, nhiều con trai, vợ anh cả anh hai đều sinh con trai.
Nhìn tướng vợ anh ba như thế, khẳng định sẽ sinh con trai.”
Liễu
Dũng nghe được tin Liễu Vĩnh đã trở về, kịp lúc Lâm Mị sinh con, không
khỏi thở dài nhẹ nhõm. Theo lý mà nói, Liễu Vĩnh không ở kinh thành, phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân có thế nào cũng chỉ là nhà ngoại, bên nhà chồng chỉ có thím Liễu là trưởng bối, Lâm Mị sinh con thím Liễu sẽ
phải qua chăm sóc. Nhưng Như Nguyệt Quận chúa cũng bắt đầu đau bụng, bà
đỡ đã dự đoán đến trưa là sinh, nếu thế thím Liễu biết chăm sóc bên nào?
Đến trưa, quả nhiên Như Nguyệt Quận chúa sinh một bé trai, đứa bé không
giống Quận chúa mà rất giống Liễu Dũng. Thím Liễu vui không kiềm chế
được, vội sai người sang báo với Liễu Vĩnh.
Lại nói Liễu Vĩnh mới được làm cha, cười sướng suốt mấy ngày liền, hở ra lúc nào là ôm lấy em bé, miệng “chậc chậc”: “Ô nó biết bĩu môi này, còn biết mấp máy môi
nữa!”
Ai nấy nghe thấy đều phải cười lăn cười bò. Liễu Trạng
nguyên xưa nay giỏi giang có tiếng, giờ lại có lúc ngây ngô thế đấy,
toàn nói những lời ngốc nghếch. Trẻ con đứa nào chả biết bĩu môi, đứa
nào chả biết mấp máy?
Lâm Mị nằm ở trên giường, nghe Liễu Vĩnh
nói thế cũng phải cười. Liễu Vĩnh thấy nàng tỉnh lại, vội bế em bé qua,
nhỏ giọng nói: “Tiểu Mị, tôi cảm thấy cái tên đã chọn không thỏa đáng,
giờ nghĩ lại, đặt tên con là Liễu Hồng Phi được không?
“Hồng Phi!” Lâm Mị đọc một lần, cười gật đầu, “Tên này rất hay. Vậy ở nhà gọi là tiểu Phi Phi.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân cũng cho rằng tên này rất hay, lại
thấy em bé nhăn nhó, bèn nói: “Chắc là tiểu rồi? Gọi vú em vào thay tã
đi, cho bú xong rồi cho ngủ. Trẻ con không thể bế nhiều, bế nhiều sau
này không được bế là không chịu ngủ.”
“Giảo hoạt thế cơ ạ?” Liễu
Vĩnh cười hì hì hôn lên má tiểu Phi Phi, kết quả lại bị phu nhân Vĩnh
Bình Hầu ngăn cản, nói cẩn thận không làm xước da em bé. Vì thấy Liễu
Vĩnh thích vần tiểu Phi Phi, phu nhân Vĩnh Bình Hầu phải dạy rất nhiều
kiến thức chăm trẻ, không cho Liễu Vĩnh làm điều xằng bậy.
Tiểu
Phi Phi lớn nhanh như thổi, chỉ chớp mắt đã biết bò biết đi. Mọi người
ngạc nhiên phát hiện, bé lông mày lưỡi mác, mắt ướt át long lanh, tướng
mạo có ba phần giống Lâm Mị, bảy phần giống Liễu Vĩnh, đặc biệt đẹp
trai, ai thấy cũng phải thán phục: “So với Liễu Trạng nguyên, Phi thiếu
gia còn tuấn tú hơn mấy phần, sau này trưởng thành, nhất định sẽ khiến
thiếu nữ toàn thành phải nghiêng ngả?”
Đến khi tiểu Phi Phi hai
tuổi, Lâm Mị phát hiện bé rất được các bé gái yêu quý, nàng không khỏi
lo lắng, nếu cứ thế này, chỉ sợ tương lai sẽ bị con gái làm hư. Chẳng
hạn như mỗi lần đến Hầu phủ, cô con gái hơn một tuổi của Chu Minh Dương
tên Chu Tịnh Tịnh rất thích quấn quít tiểu Phi Phi, có đồ ăn ngon đồ
chơi hay đều cất đi để chờ tiểu Phi Phi ăn cùng chơi cùng, khiến người
lớn thấy mà trố mắt đứng nhìn. Hay như hai cô con gái hơn một tuổi của
Tô Trọng Tinh, cũng thích chơi cùng tiểu Phi Phi y như vậy, chuyện vặt
vãnh cũng tranh nhau lấy lòng tiểu Phi Phi, khiến người lớn không biết
nói gì.
Liễu Vĩnh khẳng định như đinh đóng cột: “Phi Phi nhà ta
thông minh như thế, không có khả năng bị con gái gài bẫy đâu, em cứ yên
tâm! Chỉ có điều là tương lai nó chắc cũng phải năm thê bẩy thiếp, không được chung thủy như tôi đâu.”
Lâm Mị liền bới lại chuyện xưa, hừ hừ: “Lúc trước anh tán tỉnh dụ dỗ mấy cô, đừng giả vờ?”
“Oan uổng, là bọn họ bám lấy tôi, không phải tôi tán tỉnh họ.” Liễu Vĩnh
ngụy biện mấy câu, thấy Lâm Mị lặng lẽ cười, liền nhào qua như hổ đói,
nói nhỏ: “Phi Phi cũng lớn rồi, chúng ta nhanh chóng sinh thêm một đứa
nữa đi!”
Khi Lâm Mị sinh con trai thứ hai Liễu Hồng Nhạn, Liễu
Vĩnh lại được thăng quan, thăng làm tam phẩm Bộc xạ. Lâm Mị cũng được
phong tam phẩm cáo mệnh phu nhân. Trong cung không ngừng ban thưởng,
nhất thời vinh quang khó ai bì kịp.
Thấy Liễu Vĩnh được lòng vua, phu nhân Vĩnh Bình Hầu sợ Lâm Mị không giữ được trái tim hắn, lặng lẽ
hỏi có cần tìm mấy nàng hầu xinh đẹp không, Lâm Mị cự tuyệt, cười nói:
“Sau khi con sinh Phi Phi và Nhạn Nhạn, Liễu đại ca liền thở phào nhẹ
nhõm, nói nhà họ Liễu đã có người nối dõi, mặc kệ tương lai thế nào, anh ấy tuyệt đối không nạp thiếp. Mỗi lần có người tặng tỳ thiếp mà không
từ chối được, anh ấy đều tặng lại người khác ngay sau đó, không hề lưu
luyến.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Lâm Mị khẳng định như thế,
cũng không hỏi nữa, chỉ cười nói: “Phi Phi mới hơn năm tuổi, nhưng xem
ra đã thông minh xuất chúng, không chừng tương lai cũng là Trạng nguyên! Còn Nhạn Nhạn rất biết cách khiến người khác thương yêu, mỗi khi tới
Hầu phủ, Hầu gia đều khen không hết lời. Con trai của Minh Dương Hầu gia cũng không khen nhiều như thế.”
Lâm Mị tự dưng nghĩ đến một vấn đề, bèn hỏi: “Anh hai vẫn chưa thấy ý định cưới xin gì ạ?”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu lắc đầu, thở dài: “Phòng nó có rất nhiều nàng hầu
xinh đẹp, ngay cô em họ của Liễu Vĩnh tên Lý Tình Hảo đó cũng bằng lòng
đi theo hắn, con bảo đời nào nó chịu thành thân? Nếu có ai trị được nó
thì quyết định tiếp.”
Vĩnh Bình Hầu lại nhắc tới Nhậm Hiểu Ngọc,
cười nói: “Con lấy chồng sinh được hai con trai, Nhậm Hiểu Ngọc kia lại
sinh liên tiếp ba con gái, nghe nói mẹ chồng cô ta không vui, đã chọn
mấy nàng hầu xinh đẹp cho Hứa Chiếu Tiến.”
Từ khi Nguyên Tông
Hoàng đế trọng dụng Liễu châu nhất phái, tiếng nói của Nhậm Tể tướng đã
không còn sức nặng như trước kia, con rể ông ta là Hứa Chiếu Tiến cũng
có xu hướng làm thân với phe Liễu Châu nhất phái. Nhậm Hiểu Ngọc thấy
Hứa Chiếu Tiến như thế, tất nhiên là bất mãn, rồi cằn nhằn, Hứa Chiếu
Tiến cười lạnh phản bác: “Hoàng thượng trọng dụng Liễu Vĩnh, chỉ vỏn vẹn mấy năm đã thăng đến tam phẩm Bộc xạ, giờ đã là người lãnh đạo trực
tiếp của ta, cô bảo ta xa lánh hắn? Ta nói cho cô biết, chờ thêm mấy năm nữa, không chừng đến cả cha cô hắn cũng vượt qua được. Lúc đấy mới làm
thân thì đã quá muộn. Cô gả cho ta thì mọi việc phải biết coi ta quan
trọng hơn tất cả, chứ không phải hở cái là lôi cha cô ra dọa.”
Hứa Chiếu Tiến thấy mặt Nhậm Hiểu Ngọc biến sắc, lại nói: “Cha cô rốt cuộc
sẽ có ngày cáo lão hồi hương, không thể che chở cho chúng ta mãi. Mà
Liễu Vĩnh đang lúc được Hoàng thượng ân sủng, Liễu châu nhất phái nhân
tài đông đúc, đều coi hắn như thủ lĩnh, cục diện triều đình thế nào,
chẳng lẽ còn phải băn khoăn sao. Giờ đắc tội Liễu Vĩnh, tương lai…”
Nhậm Hiểu Ngọc sa sầm nét mặt lạnh lùng chặn lời Hứa Chiếu Tiến: “Không có
tiền đồ!” Dứt lời phất tay áo bỏ đi, khiến Hứa Chiếu Tiến giận muốn bốc
khói.
Lần đó hai vợ chồng Nhậm Hiểu Ngọc chiến tranh lạnh hơn
tháng trời. Cuối cùng, là do Nhận Tể tướng đón Nhậm Hiểu Ngọc về Tướng
phủ, tâm sự chân thành: “Chiếu Tiến nói thế cũng không sai, con đã hiểu
lầm nó rồi. Từ lúc Liễu Vĩnh lộ diện trước mắt Hoàng thượng, rồi được
triệu vào Hàn Lâm Viện, cha đã biết lòng vua đã ngả phía hắn, hơn nữa
Thái tử cũng dụng tâm mượn sức hắn, địa vị trong triều của Liễu Vĩnh
không thể coi thường nữa rồi. Bà nội con tuổi tác đã cao, cũng chẳng
sống được lâu nữa, dù Hoàng thượng không phũ phàng, cha cũng phải rời
kinh để tang ba năm. Ba năm sau, triều đình là thiên hạ của ai không cần nói cũng biết. Em trai con tuy thông minh nhưng còn nhỏ tuổi. Biện pháp lúc này cũng chỉ có để Chiếu Tiến làm thân với Liễu Vĩnh, đến lúc đó
mượn thế lực Liễu Vĩnh, còn có thể giữ lại ít người của phe ta. Chờ em
trai con lớn thêm một chút, có thể dựa vào thế lực còn giữ được mà vào
triều so cao thấp với Liễu Vĩnh.”
Nhậm Tể tướng làm chuyện gì
cũng tính đường lùi, ông ta chỉ làm trung thần cho Nguyên Tông Hoàng đế, không theo phe Thái tử. Nhưng mặt khác lại lặng lẽ để con trai Nhậm Kế
Tông làm ra vẻ bất đồng quan điểm với cha, làm người dưới trướng Thái
tử. Tương lai thái tử đăng cơ, Nhậm Kế Tông cũng có thể nước lên thuyền
lên. Về phần ông ta cũng từ quan an toàn. Chỉ không ngờ rằng, giữa đường lại có một Liễu Vĩnh chen vào.
Nhậm Hiểu Ngọc nghe Nhậm Tể tướng nói thế thì im lặng, một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Tháng mười là
sinh thần Liễu Vĩnh, Chiếu Tiến đã chuẩn bị lễ vật, đến lúc đó con sẽ
cùng Chiếu Tiến đến Liễu phủ chúc mừng.”
Nhậm Tể tướng gật đầu,
dặn dò: “Nên chịu khó làm thân với phu nhân Liễu Vĩnh là Lâm Mị. Lâm Mị
kia chẳng qua chỉ là một bé gái mồ côi, lại được phu nhân Vĩnh Bình Hầu
và Tô phu nhân yêu quý, sau khi gả cho Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh chưa từng
ngó ngàng đến nữ nhân khác, không có một vợ lẽ nàng hầu nào, đủ biết cô
ta không đơn giản.”
Tuy Nhậm Hiểu Ngọc không trực tiếp xích mích
với Lâm Mị lần nào, nhưng giờ bảo cô ta xuống nước làm thân, cô ta không làm được. Cuối cùng cô ta cắn răng, quyết định ra tay với trẻ con. Con
gái cô ta tên Hứa Uyển tuy chưa đầy năm tuổi, nhưng thông minh lanh lợi, rất biết đoán tâm trạng người khác, đến lúc đó cô ta sẽ dẫn con gái đến Liễu phủ, để con gái đi làm quen với con trai Lâm Mị là Liễu Hồng Phi,
chỉ cần hai đứa trẻ thân nhau, quan hệ với Lâm Mị tự nhiên sẽ chuyển
biến tốt đẹp.
Đến sinh thần Liễu Vĩnh, Liễu phủ náo nhiệt phi
thường, rất nhiều trẻ con vây quanh Liễu Hồng Phi. Con gái Nhậm Hiểu
Ngọc là Hứa Uyển và con gái La Minh Tú là Tô Như Bội chen gần nhất,
tranh nhau lấy lòng Liễu Hồng Phi.
Liễu Hồng Phi bắt chước người
lớn, ngồi một cách rất khí thế trên ghế nhỏ, chỉ huy Hứa Uyển và Tô Như
Bội đấm lưng cho mình. Một lúc sau, đám trẻ bàn nhau là muốn chơi trò
“cường đạo cướp tân nương”. Hứa Uyển và Tô Như Bội tranh nhau làm tân
nương, Liễu Hồng Phi chẳng thèm nhìn đến hai cô bé nói: “Hai đứa không
xinh đẹp bằng em trai ta, làm tân nương nỗi gì? Làm hầu gái của tân
nương thôi! Để em trai ta làm tân nương.”
Hứa Uyển và Tô Như Bội
nghe thế, quay sang nhìn Liễu Hồng Nhạn, thấy Liễu Hồng Nhạn hơn hai
tuổi da trắng, mắt to tròn đen láy, quả thật rất xinh đẹp, đành làm hầu
gái, hóa trang cho Liễu Hồng Nhạn, xong đỡ lên ngồi kiệu hoa.
Đối với trò chơi truyền thống này, Liễu Hồng Phi còn thay đổi một chút, sau khi cướp tân nương, còn giả ý đe doạ hai hầu gái của tân nương, hăm dọa là nếu thức thời thì làm thị thiếp, bằng không sẽ ném xuống núi. Hứa
Uyển và Tô Như Bội vội phối hợp, tỏ vẻ phi thường sợ chết, cam tâm làm
thị thiếp.
Người hầu trông bọn trẻ thấy thế, cắt cử một người đi báo cho Nhậm Hiểu Ngọc và La Minh Tú biết.
Nhậm Hiểu Ngọc nghe được chuyện con gái mình bị Liễu Hồng Phi chơi đùa, còn
tự hạ thấp làm hầu gái hầu hạ Liễu Hồng Phi, ngực như tắc nghẹn. Liễu
Vĩnh được lắm, năm xưa ngươi ỡm ờ với ta, giờ lại để con trai ngươi đến
chơi đùa con gái ta ah ?
La Minh Tú nghe thấy bảo con gái mình
đang lấy lòng Liễu Hồng Phi, cũng rất giận dữ. Tô Trọng Tinh đối với Lâm Mị nhớ mãi không quên, giờ con gái cô ta lại bám lấy con trai Lâm Mị.
Lẽ nào lại như vậy!