Xuân đi hè đến, nắng vàng rực rỡ, trăm hoa khoe sắc, trong cùng một tháng,
kinh thành lần lượt nghênh đón mấy hôn sự long trọng. Thứ nhất, Thiên
Phương công chúa và Mạc Song Bách kết mối lương duyên; thứ hai, Nhị công chúa gả cho trưởng nam Vĩnh Bình Hầu là Chu Minh Dương; thứ ba, thiên
kim nhà Tể Tướng Nhậm Hiểu Ngọc thành hôn với Ngự tiền hành tẩu Hứa
Chiếu Tiến; thứ tư, tân khoa tiến sĩ Tô Trọng Tinh thành hôn cùng biểu
muội La Minh Tú.
Bởi vì bốn đám cưới này đều là trai tài gái sắc, nên ai nấy đều rất quan tâm, đám cưới kết thúc rồi mà tửu lâu quán trà
vẫn thảo luận không ngớt. Những cử nhân chưa hồi hương thậm chí còn lôi
sách vở điển tích ra phân tích bốn đám cưới này sẽ dẫn dắt thế cục thay
đổi theo chiều hướng nào.
Thật ra thay đổi trong triều rất rõ
ràng, Nguyên Tông hoàng đế muốn bồi dưỡng một thế lực mới, từ khi các
tiến sĩ Liễu Châu được bổ nhiệm thế lực này càng lúc càng rõ ràng. Hơn
nữa người quan trọng nhất Liễu Châu nhất phái là Liễu Vĩnh được sự tiến
cử đến phương nam khắc phục thiên tai, nghe nói cách giải quyết vấn đề
rất ổn thỏa, thành tích càng lúc càng rõ ràng, dù chưa thăng quan, tiền
đồ rộng mở. Giờ có Mạc Song Bách vị hôn phu của Thiên Phương Công Chúa
là đồng hương kiêm bạn tốt của Liễu Vĩnh, vị hôn phu của Nhị Công chúa
là anh vợ Liễu Vĩnh, không cần nói cũng biết, địa vị Liễu Vĩnh vô hình
trung đã lên một tầng cao khác.
Khi Liễu Vĩnh đến phía nam, phu
nhân Vĩnh Bình Hầu liền đón Lâm Mị quay về Hầu phủ ở, dặn Vương đại phu
thường xuyên tới bắt mạch, chăm sóc càng thêm chu đáo, người hầu trong
phủ so với khi Lâm Mị chưa đi lấy chồng càng thêm tỉ mỉ. Tất nhiên Lâm
Mị biết mọi người đối xử với nàng chu đáo hơn là vì Liễu Vĩnh đang thành đạt. Vợ quý nhờ chồng, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lại
nói Nhị công chúa gả đến Hầu phủ, hoàn toàn không ngang ngược kiêu ngạo
như mọi người lo sợ, trái lại đối với Lâm Mị và Chu Mẫn Mẫn thân thiết
không ngờ, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng được thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có
một vấn đề khiến bà đặc biệt buồn bực, nhưng lại không thể tìm Chu Minh
Dương để hỏi, càng không tiện tìm Chu Mẫn Mẫn là cô nương chưa lập gia
đình thảo luận, bất đắc dĩ, đành tìm Lâm Mị bàn bạc.
Lâm Mị vừa
nghe thì há hốc mồm. Nhị công chúa và Chu Minh Dương thành thân đã hơn
nửa tháng, nhưng vẫn chưa động phòng, nếu truyền đến tai Hoàng đế, Chu
Minh Dương làm sao thoát tội?
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngập ngừng
kể: “Theo ta thấy, là Nhị công chúa tính hơi đỏng đảnh, không chịu chủ
động thân mật, Minh Dương cũng có ý nghĩ đó, không chịu xuống nước, mới
thành thế này. Giờ cần nghĩ một biện pháp tác hợp cho hai đứa, bằng
không, hậu quả khó mà tưởng tượng được.”
Có thể có biện pháp gì?
Chẳng lẽ hạ mị dược hai người đó? Lâm Mị toát mồ hôi hột, một lúc sau
mới nói: “Con nghĩ phải thăm dò ý muốn của họ trước, nếu là hai người
không chịu xuống nước trước thì dễ xử lý thôi. Nhưng nếu cả hai chướng
mắt lẫn nhau thì hơi nan giải.”
Lúc này Nhị Công chúa đang ở
trong phòng đâm nát một bức tranh, lẩm bẩm nói: “Ngươi cứ giả vờ đi, cứ
giả vờ cho ta xem nào! Trước kia giả vờ làm nàng dâu nhỏ, giờ suốt ngày
giả vờ đen mặt. Ta xem xem ngươi có thể giả vờ đến lúc nào?” Chu Minh
Dương chết tiệt, ngươi không thể nhường nhịn bổn Công chúa một chút sao? Đã hạ gả đến Hầu phủ nhà ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa mới vừa
lòng? Xem hoàng tỷ đi, rạng rỡ từ đầu mày đến cuối mắt, chỉ nhìn là biết hoàng tỷ phu thương yêu hoàng tỷ đến thế nào. Nhưng xem ngươi đi, . . . , nhường người ta một chút cũng không được, không lẽ còn muốn bổn Công
chúa thưa gửi thẽ thọt với ngươi sao?
“Công Chúa, Phò mã gia
triệu một hầu gái xinh đẹp vào thư phòng.” Một quản sự lặng lẽ báo cáo,
kề tai Nhị Công chúa thì thầm: “Mấy ngày gần đây hầu gái kia liên tục
lượn qua lượn lại trước mặt Phò mã gia, giờ. . .”
“Làm phản rồi,
làm phản rồi, coi trời bằng vung!” Nhị Công chúa tức giận một cách không hiểu nổi, “Đi, đi bắt đôi gian phu dâm phụ, xem xem phụ hoàng có làm
chủ cho ta không?”
Quản sự cô cô thấy Nhị Công chúa không thay áo đã đi, vội vàng lấy một túi thơm, đuổi theo cài vào vạt áo Nhị Công
chúa, nói: “Trời nóng, Công chúa đeo túi thơm cho át mùi mồ hôi!”
Nhị công chúa không để ý tới quản sự cô cô, phẫn nộ lao đến thư phòng. Cứ
thế mở toang cửa, chỉ hai ba bước đã đi qua bình phong đến gian nghỉ,
vừa vén màn lật chăn liền giật mình sững sờ, hai má đỏ bừng.
Chu
Minh Dương chỉ mặc quần đùi, chớp mắt nhìn Nhị Công chúa đầy vẻ vô tội,
hầu gái xinh đẹp trong truyền thuyết tuyệt không thấy bóng dáng đâu.
“Người đâu?” Nhị công chúa buột miệng nói xong thì cũng nhận ra có chỗ không
ổn, vung tay hất chăn lên người Chu Minh Dương, xoay người muốn đi.
Chu Minh Dương duỗi tay kéo lại, hít hà: “Cô xông hương gì?”
“Tránh ra tránh ra!” Nhị công chúa đưa tay gạt tay Chu Minh Dương, không ngờ
lại chạm phải bờ vai trần của hắn, bèn rụt vội về, nghĩ muốn đi đường
vòng. Chu Minh Dương sao có thể buông tha cho Công chúa, xoay người chặn đường, cười xấu xa: “Định chạy đi đâu?” Thành thân cũng đã được nửa
tháng, tiếp tục giằng co không phải biện pháp. Giờ là cô tự đưa đến cửa, tất nhiên phải lưu lại. Sau này nhắc lại cũng là cô tìm tới ta, không
phải ta đi tìm cô. Xem cô còn toan tính gì được?
Một lúc sau, phu nhân Vĩnh Bình Hầu được mật báo, rằng Nhị Công chúa nghỉ trong thư
phòng với Chu Minh Dương, mới dám thở phào nhẹ nhõm mỉm cười.
Lâm Mị nghe được tin đó cũng phải cười trong lén lút. Hai người này chỉ là
tính cố chấp trẻ con, không chịu nhường nhịn đối phương mà thôi, chỉ cần khéo léo an bài để họ xuống thang là được. Ban ngày nàng ngủ hơi nhiều, buổi tối khó ngủ, ra ngoài vườn lại sợ kinh động mọi người, bèn lấy thư Liễu Vĩnh ra đọc. Đọc xong lại vỗ về lên bụng thì thầm: “Bé con, phụ
thân con thật lợi hại, mới đến phía nam một tháng, đã bắt được tham quan ô lại, phân phát đồ cứu tế đến tay nạn dân. Nghe nói có địa phương mang ơn phụ thân con, nhân dân vùng đấy còn tặng một tấm hoành phi!”
Ở Tô phủ, sau khi thành thân cùng Tô Trọng Tinh, La Minh Tú bị Tô phu
nhân dạy dỗ mỗi ngày, khổ cực không lời nào nói được, còn thường xuyên
bị bới móc, ngày nào cũng mệt mỏi bực dọc, có lúc lại trút giận lên đầu
Tô Trọng Tinh. Bị trút giận nhiều, Tô Trọng Tinh quay gót sang với Ngô
Ngọc Y, Ngô Ngọc Y hân hoan vô cùng. Không đến hai tháng Ngô Ngọc Y liền có bầu. Biết tin đó, La Minh Tú khóc sưng hết cả mắt.
Tô phu
nhân biết tin Ngô Ngọc Y có bầu, liền cho người đưa thuốc bổ đồ bổ đến
phòng Ngô Ngọc Y, vừa quay đầu thấy La Minh Tú đang sa sầm nét mặt,
không khỏi cảm thấy xúi quẩy, thản nhiên nói: “Từ ngày rước Ngọc Y về,
Trọng Tinh chưa từng bước chân vào phòng nó, vì sao vừa thành thân với
chị đã chạy đến phòng nó? Chị cũng nên tự ngẫm lấy đi?” Dứt lời vung tay đi.
La Minh Tú về phòng khóc nức nở không thôi, Tô Trọng Tinh
thấy phiền, không có kiên nhẫn dỗ dành, lại quay gót sang với Ngô Ngọc
Y. Mãi sau mới có La nhũ mẫu nghe thấy tiếng khóc, tìm cớ chạy vào.
Lúc trước vì La nhũ mẫu giúp La Minh Tú hãm hại Lâm Mị, nên bị Tô Trọng
Tinh đuổi đến trang trại, mãi đến đầu năm nay, La Minh Tú tìm trăm
phương ngàn kế mới đón được bà vú trở về. Bà vú thấy La Minh Tú thành
thân với Tô Trọng Tinh rồi mà địa vị trong phủ thua xa trước kia, không
khỏi rầu rĩ nói: “Tiểu thư vừa mới thành thân chưa bao lâu, Tô gia đã
dung túng cho vợ lẽ có bầu, nếu nhà ngoại chịu làm chủ, đã phải ra mặt
chất vấn từ lâu rồi, giờ…”
Phụ thân La Minh Tú được bổ nhiệm vào kinh năm ngoái, có thế Tô phu nhân mới chịu để Tô Trọng Tinh cưới La Minh Tú.
Đến tận lúc này La Minh Tú mới ý thức được tầm quan trọng của nhà ngoại,
nếu lúc trước chịu về nhà, sao có ngày hôm nay? Cho dù mẹ kế không yêu
thương cô ta, nhưng phụ thân còn sống một ngày, mẹ kế vì giữ danh tiếng
sẽ vẫn phải ra mặt những khi cần thiết. Như tình huống này, chỉ cần cô
ta về nhà khóc lóc kể lể, mẹ kế sẽ phải ra mặt nói mấy câu, Tô phu nhân
cũng không thể làm chuyện quá đáng. Nhưng trước giờ cô ta không coi mẹ
kế ra gì, chưa từng thăm hỏi, giờ còn mặt mũi nào về nhà khóc lóc?
Không tôn trọng nhà ngoại, thì nhà chồng cũng sẽ không tôn trọng cô ta.
La Minh Tú cảm thấy cay đắng, nhớ lại trước kia, chỉ cần cô ta vừa rơm rớm nước mắt, biểu ca liền nghĩ cách dỗ dành, dỗ cho đến khi cô ta vui mới
thôi. Từ khi nào, hắn bắt đầu không dỗ dành cô ta nữa?
Cuối cùng
bà vú cũng đưa ra được một chủ ý: “Giờ tiểu thư phải nghĩ cách lôi kéo
được lòng cô gia. Chỉ cần tiểu thư cũng có bầu, sinh được con trai thì
đó là trưởng nam, con của vợ lẽ cũng chỉ là dòng thứ, còn phải gọi tiểu
thư hai tiếng ‘mẹ cả’,….”
Đúng, có con mới là biện pháp đúng đắn. La Minh Tú lau khô nước mắt, trang điểm cẩn thận. Cô ta lớn lên bên Tô
Trọng Tinh, biết rất rõ sở thích của Tô Trọng Tinh thế nào, nếu muốn lấy lòng hắn, có rất nhiều phương pháp.
La Minh Tú chịu thay đổi,
quả nhiên lôi kéo được Tô Trọng Tinh. Cô ta nhanh chóng có bầu như mong
muốn. Cô ta vừa có bầu thì Ngô Ngọc Y liền bị bỏ rơi. Nhưng khó khăn lắm Ngô Ngọc Y mới được Tô Trọng Tinh chú ý, sao có thể bỏ qua dễ dàng, bèn kiếm đủ cớ để gặp Tô Trọng Tinh. La Minh Tú cũng chẳng vừa, lấy cớ mang thai lần đầu nghén ngẩm mệt mỏi, giữ rịt lấy Tô Trọng Tinh. Người ngoài nhìn vào, đều cho rằng vợ chồng nhà này thật là yêu thương nhau, không
thể xa lìa.
Tô phu nhân thấy La Minh Tú và Ngô Ngọc Y đều có bầu
thì rất vui mừng, nhất thời nghĩ đến Lâm Mị bụng mang dạ chửa đang ở Hầu phủ, lại lo Chu Mẫn Mẫn sắp đi lấy chồng, người của Hầu phủ bận rộn,
chỉ sợ chăm sóc không chu đáo, liền ngồi kiệu đến Hầu phủ thăm, hỏi đến
ngày dự sinh, Lâm Mị cười nói: “Đại phu nói con còn hơn một tháng nữa
mới sinh, có mẫu thân chăm sóc, cũng không có gì đáng lo. Chỉ không biết tháng sau Liễu đại ca có về chưa. Nếu anh ấy chưa trở về, con…”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân cùng nói: “Có chúng ta lo liệu, con không phải bận tâm.”
Có nhà ngoại lo lắng cho thật là tốt! Lâm Mị xúc động vạn phần, ưỡn bụng tạ ơn phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân.
Tô phu nhân còn có chuyện khác muốn nói với Lâm Mị: “Song Kỳ lên kiệu hoa
trong tháng này, nó nhờ ta nhắn với con, tuy là tỷ muội tình thâm, nhưng con đang bầu bí thế này đừng qua, đám cưới nhiều người lại va chạm ảnh
hưởng.”
Lâm Mị cười nói: “Con nặng nề thế này, cũng chỉ sợ làm
mọi người thêm phiền, thật cũng không định đi. Có phần lễ vật, xin nhờ
phu nhân gửi đến chị ấy hộ con.”
Tô phu nhân nhận lời, lại cảm
thán Mạc phu nhân có phúc, con trai làm Đại phò mã, con gái nuôi đến
mười bảy tuổi lại gả được cho tân khoa tiến sĩ.
Cuối tháng sáu,
Lâm Mị xin phu nhân Vĩnh Bình Hầu để về Liễu phủ. Tục lệ kinh thành là
không được sinh con ở nhà ngoại, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng không ngăn
cản, cười nói: “Mẫn Mẫn đã về nhà chồng, ta cũng được rảnh rỗi rồi, có
thể đưa con về Liễu phủ.”
Tô phu nhân nghe tin phu nhân Vĩnh Bình Hầu đưa Lâm Mị về Liễu phủ, vì Liễu phủ không xa Tô phủ, bà cũng thường qua thăm hỏi. Có phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân lo liệu, tìm bà
đỡ nhũ mẫu xong còn đón về Liễu phủ chờ sẵn, Lâm Mị thấy thế mới được an tâm, nhẩm tính ngày Liễu Vĩnh trở về.
Tối mùng hai tháng bảy,
Lâm Mị bắt đầu đau bụng, nàng lẩm bẩm nói: “Bé con, phụ thân con nói đầu tháng bảy sẽ về đến kinh thành, con không chờ kịp sao?”