Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 239: Chương 239




Ra Cúc Thủy Viên, quản gia đi phía trước dẫn đường, nhưng không hướng chính sảnh, mà là vòng qua hậu viên, đi qua một hành lang dài, quản gia dừng lại trước một cánh cửa gỗ sơn màu đỏ, đưa tay đẩy ra, bởi nhiều năm không người ở, một ít vụn gỗ từ trên khung cửa rơi xuống, mang theo từng trận tro bụi, phát ra thanh âm ‘kẹt’.

“Lăng đại nhân, mời!” Quản gia chưa thay đổi biểu tình, đưa tay mời.

“Quản gia, đây là đi nơi nào?” Lăng Bắc Nguyên nghi ngờ hỏi, hắn lại không nghĩ tới, Tứ Vương phủ cư nhiên sẽ lớn như vậy!

“Lăng đại nhân không cần lo ngại, tiến vào sẽ biết.” Quản gia mỉm cười, đi vào.

Đầu óc Lăng Bắc Nguyên nhanh động, không được vài giây, liền cắn răng một cái bước chân lên, có câu là, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!

Vào cửa, Lăng Bắc Nguyên lại kinh ngạc phát hiện, đó cũng không phải một gian phòng, mà là có cửa thông vào một nơi khác, quản gia dừng lại ở phía trước cửa, mở ra, lại đi vào, Lăng Bắc Nguyên do dự, lại vẫn kiên định đi vào theo, hai cửa phía sau đột nhiên tự động đóng lên, Lăng Bắc Nguyên cả kinh, sắc mặt trắng bệch.

“Lăng đại nhân, mời!”

Quản gia ra tiếng, đưa tay chỉ hướng phía trước, trong giọng nói không có chút xíu biến hóa.

Lăng Bắc Nguyên lại máy móc theo ở phía sau, hai bên đường lát đá, có cỏ dại, mặt trên còn tuyết đọng, giống như thật lâu chưa từng dọn dẹp qua, lại càng đi càng vằng, tầm mắt không thể nhìn thấy ai.

“Quản gia, ngươi rốt cuộc muốn dẫn bản quan đi chỗ nào?” Lăng Bắc Nguyên sinh một cỗ sợ hãi, không khỏi nâng cao giọng.

Quản gia chưa ngừng bước chân, cũng không quay đầu lại nói: “Lăng đại nhân chớ hoảng sợ, lập tức tới ngay.”

Vượt qua một bức tường đá, trước mắt xuất hiện một tòa lầu nhỏ, quản gia lấy chìa khóa ra, mở khóa, mặt hướng Lăng Bắc Nguyên, vẫn cười, “Lăng đại nhân, mời vào!”

Lăng Bắc Nguyên liếc mắt theo dõi quản gia, chậm rãi nói: “Hay là quản gia hôm nay mời bản quan đến thăm nữ nhi, là có mục đích khác sao?”

Quản gia không đổi sắc mặt, khóe môi lại cong lên, mang theo nhiều điểm cười nhạo, “Thế nào, Lăng đại nhân không dám đi vào sao? Hôm nay Lăng đại nhân vào Tứ Vương phủ thăm Vương phi, mọi người đều biết, Lăng đại nhân còn sợ hãi đi không ra khỏi Tứ Vương phủ sao?”

Lăng Bắc Nguyên cứng đờ, cũng cười, “Bản quan là người làm quan, tự nhận thấy không làm điều gì hổ thẹn, trời đất chứng giám, cây ngay không sợ chết đứng!”

Nói xong, cất bước đi vào.

Quản gia đi theo vào, đóng cửa lại.

Trong lầu các, còn có ám các, cũng là ẩn ở sau một bức tường đá.

Trong phòng tối mười thước vuông, chỉ có một cái bàn tròn, bốn cái ghế dựa, lúc này trên bàn còn có thêm một bộ bình trà, đá chứa sẵn trà nóng.

Quản gia nhìn mặt Lăng Bắc Nguyên hiện lên kinh sợ, vẫn chưa lên tiếng, mà là đến trước bàn rót hai chén trà, đặt trước mặt Lăng Bắc Nguyên một chén, còn một chén trước mặt mình, nói, “Lăng đại nhân có thể yên tâm, Tư Khuynh vẫn chưa hạ độc.”

Lăng Bắc theo dõi quản gia, tiếp nhận chén trà, trực tiếp uống một hớp, hỏi: “Quản gia Tư Khuynh rốt cuộc có ý gì? Xin cứ nói!”

Quản gia cúi đầu, nhìn ấm trà, chỉ cười không nói.

Lăng Bắc Nguyên không nhịn được, “Bản quan…”

“Lăng đại nhân, ngài rất quan tâm chuyện chủ tử nhà ta phải không?” Quản gia bỗng dưng ngẩng đầu, đột nhiên mở miệng, ánh mắt sắc bén cực kỳ.

Lăng Bắc Nguyên bị hỏi trở tay không kịp, biểu tình cứng ngắc, bị quản gia thu hết vào đáy mắt, không cho hắn thời gian thở dốc, ngay sau đó lại hỏi: “Lăng đại nhân đối với việc thái tử điện hạ đã qua đời rất quan tâm phải không?”

“Quản gia, ngươi…” Lăng Bắc Nguyên chấn kinh một lúc, mờ mịt lại sắc bén hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Quản gia Tứ Vương phủ Tư Khuynh!” Quản gia nhìn Lăng Bắc Nguyên, nói: “Thân phận của ta, Lăng đại nhân không cần hoài nghi!”

“Vậy ngươi hỏi ta mấy việc này làm cái gì?” Lăng Bắc Nguyên nhíu mày.

“Lăng đại nhân, nếu đến nơi này, ta không ngại nói thẳng với ngài, ta muốn hỏi ngài, từ khi thái tử điện hạ mất, ngài tựa hồ quan tâm quá mức đến Tứ Vương phủ, đến chủ tử nhà ta, đây là vì sao? Ngài hoài nghi cái gì? Lại đang điều tra cái gì? Chẳng lẽ…” Quản gia tới gần một bước, trong mắt mang theo lãnh ý khiếp người, “Lăng đại nhân cùng chủ tử nhà ta có thù oán?”

“Không có!” Lăng Bắc Nguyên cơ hồ là lập tức đáp, nói: “Lăng mỗ cùng Tứ Vương gia sao lại có thù oán?”

“Vậy thì hôm nay xin Lăng đại nhân cho câu trả lời thỏa đáng!” Quản gia lại gần một bước.

Lăng Bắc Nguyên cũng là không tự chủ được lui một bước, sắc mặt trắng bệch, cố nói: “Nếu Lăng mỗ không có lời nào để nói thì sao?”

“Hừ!” Quản gia cười lạnh một tiếng, “Vậy chỉ sợ hôm nay Lăng đại nhân không cách nào đi ra khỏi nơi này! Chuyện Tứ Vương phủ, chuyện Hương Đàn Cư, trên đời này có không ít người tò mò, muốn tìm tòi, đáng tiếc đều là có đi không có về! Tứ Vương phủ phải xử chết một người thám tử hoặc là cơ sở ngầm, rấtdễ dàng, chẳng sợ cho dù là Lăng đại nhân ngài!”

“Ngươi! Ngươi chỉ là một quản gia mà thôi, dám giết hại mệnh quan triều đình sao? Tư Khuynh, nếu như Lăng mỗ hôm nay chết ở chỗ này, con gái của ta định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lăng Bắc Nguyên khiếp sợ vạn phần trừng mắt nhìn, lớn tiếng cảnh cáo.

“Lăng đại nhân, Tư Khuynh cũng không muốn giết chóc nhiều, cái này muốn xem Lăng đại nhân có phối hợp hay không! Lúc trước Lăng đại nhân gả con gái tiến vào, chỉ sợ không phải ôm mục đích phụng chỉ tứ hôn đơn thuần đi!” Quản gia cười, ánh mắt hình như có thâm ý nhìn về phía chén trà trên bàn, cũng nói: “Trà này, cũng không tệ!”

Nghe vậy, Lăng Bắc Nguyên cả kinh, “Ngươi hạ độc trong trà? Không phải ngươi cũng uống sao?”

“Ta đã uống thuốc giải trước.” Quản gia lại cười, “Lăng đại nhân không cần bướng bỉnh, Tư Khuynh nếu dám làm như thế, đương nhiên không sợ Vương phi, theo ta được biết, Lăng đại nhân cùng đọc sách bên cạnh thái tử điện hạ đã qua đời từ lúc ngài ấy mới mười tuổi, cùng điện hạ quan hệ vô cùng tốt, ba năm trước khi điện hạ bệnh chết, đã giới thiệu đại nhân làm Ngự Sử, đại nhân mới rời điện hạ đi đúng không?”

“Đúng, Lăng mỗ mang ơn điện hạ, cả đời không gì báo đáp, nhưng điện hạ lại…” Khuôn mặt Lăng Bắc Nguyên ngẩn ngơ, thương tâm, trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Quản gia, ngươi hỏi chuyện điện hạ là có ý gì?”

“Lăng đại nhân cũng biết, chủ tử nhà ta ba năm này làm cái gì chứ? Chủ tử luôn luôn tra hung thủ hại chết điện hạ rốt cuộc là ai?” Quản gia nói thẳng.

Lăng Bắc Nguyên chấn động, nhìn quản gia hồi lâu, hít sâu một hơi, kiên định nói: “Được, dù sao ta đã trúng độc, cái gì cũng không sợ! Ta cứ việc nói thẳng, ta ở bên cạnh điện hạ nhiều năm, đối với tình trạng thân thể ngài rõ như lòng bàn tay, thân thể ngài luôn luôn cường kiện, làm sao có thể đột nhiên phát bệnh mà chết đâu? Ta cũng hoài nghi là có người âm thầm hãm hại điện hạ, mà điện hạ đối với người khác hiền lành, nhân phẩm vô cùng tốt, có thể có cái gì làm cho người ta mơ ước cùng thù hận? Đơn giản là thân phận của ngài ấy, thân phận thái tử!”

“Theo quy chế của Minh quốc, thái tử nếu như chết, liền do hoàng tử con vợ cả Tứ Vương gia kế thừa vị thái tử, như vậy, Tứ Vương gia bị hoài nghi không phải nhiều nhất sao? Ta mới theo dõi Tứ Vương gia, ta nghĩ muốn tra được chân tướng sự tình, chẳng sợ liều mạng chết, cũng phải vì điện hạ báo đại thù, ai ngờ, Tứ Vương gia rất nhanh cũng tăng thêm bệnh tình, làm ta nghĩ rằng Tứ Vương gia giấu đầu hở đuôi, che dấu tai mắt người khác, càng thêm hoài nghi là hắn hại chết điện hạ!”

“Nhưng ta càng không nghĩ tới chính là, Tứ Vương gia về sau lại bệnh không dậy nổi, thẳng đến khi Hoàng Thượng tứ hôn, làm Tuyết Mạn gả cho Tứ Vương gia xung hỉ,, ta phụng chỉ, đồng thời muốn cho Tuyết Mạn thử Tứ Vương gia rốt cuộc là bệnh thật hay là giả bộ bệnh? Nào biết, Tuyết Mạn còn chưa gả vào phủ, Tứ Vương gia liền thật sự bệnh qua đời, hừ, ta luôn không tin trên đời lại có chuyện khéo như vậy, tất cả Hoàng tử Vương gia khác đều thân thể khoẻ mạnh, chỉ riêng hai con của Hoàng Hậu nương nương chết yểu, ta nghĩ, có lẽ còn có độc thủ sau lưng, tựa như Tuyết Mạn, luân phiên gặp nạn, đây không phải là có người thao túng sau màn sao?”

Ánh mắt Quản gia dừng ở Lăng Bắc Nguyên trên mặt, chưa dời nửa phần, suy nghĩ lời nói của hắn, nhìn biểu tình của hắn, cơ bản có thể xác định hắn không có nói sai, như vậy, “Lăng đại nhân, lời nói này có những câu là thật hay không? Có dám thề với Tư Khuynh không?”

“Hừ, người đến lúc sắp chết, còn muốn giả dối sao, Lăng Bắc Nguyên ta tiếc nuối duy nhất chính là báo không xong đại thù cho điện hạ, sau khi xuống Hoàng Tuyền sẽ thẹn với điện hạ! Ngươi muốn nghe thề, có thể!” Lăng Bắc Nguyên nhắm hướng đông vén áo quỳ xuống, giơ tay phải lên, thanh âm trầm ổn, “Ta Lăng Bắc Nguyên hôm nay thề với trời, ta theo dõi Tứ Vương phủ, chỉ vì tra tìm hung phạm, nếu có chút nửa lời nói dối, cả nhà Lăng gia ta, toàn bộ chết không tử tế!”

“Lăng đại nhân!”

Quản gia bước lên phía trước đỡ Lăng Bắc Nguyên lên, chân thành nói: “Mới vừa rồi bất kính đối với đại nhân, xin đại nhân chớ trách!”

“Quản gia ngươi…”

Nhìn ra Lăng Bắc Nguyên nghi hoặc, quản gia nhẹ nhàng giải thích: “Đại nhân đối với điện hạ hết sức chân thành, khiến người khâm phục, chủ tử ta Tứ Vương gia cùng đại nhân hoài nghi điện hạ là bị người làm hại, vì vậy, cũng luôn âm thầm điều tra, cũng từng hoài nghi là có người mua chuộc đại nhân hạ độc thái tử điện hạ, nhưng về sau đã kiểm chứng, đại nhân là trong sạch, hiện tại, ta nghĩ muốn hỏi đại nhân một sự kiện, thỉnh đại nhân nói chi tiết cho ta biết!”

“Chuyện gì?”

“Trước khi điện hạ qua đời năm năm, tức Thái Tông năm hai mươi bảy, liệu có cái người dị thường gì tiếp cận Đông cung không? Tiếp cận điện hạ không? Bởi vì điện hạ là trúng độc mà chết, độc đến từ Miêu Cương, có thời kỳ ủ bệnh năm năm, vô màu vô vị, thân thể người trúng độc trong vòng năm năm không có gì khác thường, thẳng đến đột nhiên độc phát, loại độc này hiếm thấy, đại phu thái y căn bản chẩn không ra!”

“Đến từ Miêu Cương? Năm hai mươi bảy? Người dị thường?” Lăng Bắc Nguyên rơi vào trầm tư, một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Điện hạ chết vào mồng tám tháng ba, nếu tính lên năm năm, thì phải là mồng tám tháng ba năm hai mươi bảy, ta nhớ… Ngày đó, ta bồi điện hạ đi du ngoạn trên đường, có một người du côn lưu manh khi dễ một cô nương bên đường, điện hạ ra tay cứu viện, gặp cô nương kia đáng thương, liền cho cô nương kia một ít bạc, cô nương kia lại muốn báo ân lấy thân báo đáp cho điện hạ, điện hạ không đáp ứng, về sau chúng ta đi uống rượu, cô nương kia luôn luôn theo ở phía sau, trong bữa tiệc, từng mời điện hạ một ly rượu… Đúng rồi, nhất định là chén rượu kia có vấn đề!”

“Chuyện cách tám năm, đại nhân xác định sao?”

“Đương nhiên, bởi vì trong ba tháng điện hạ chỉ ra ngoài một lần, thời gian còn lại đều ở Đông cung, trong hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, điện hạ ăn mỗi một đồ ăn, mỗi một chén nước cùng rượu, đều phải nghiệm độc ít nhất mười lần, ngoại trừ ngày đó! Tự điện hạ mất, ta không ngừng nhớ lại chuyện phát sinh cùng điện hạ mười mấy năm, dùng để tưởng nhớ điện hạ, cho nên nhớ việc này rất rành mạch!”

“Cô nương kia về sau đi đâu vậy?”

“Không biết, điện hạ không có lưu cô nương kia, cô nương kia rời đi rồi.”

“Được, Lăng đại nhân, trong trà không có độc, đại nhân không cần phải lo lắng, nhưng ta muốn nhắc nhở đại nhân một câu, chuyện hôm nay không thể tiết lộ nửa câu, bằng không hậu quả đại nhân rõ ràng. Mặt khác, ngày sau đại nhân cần cẩn thận một người, Tam Vương gia!”

“Cái gì? Chẳng lẽ là Tam Vương gia?”

“Rất có khả năng, nhưng bây giờ còn không chứng có xác thực cứ, ta còn đang điều tra.”

“Quản gia, Tứ Vương gia đã qua đời, mặc dù ngươi tra được, thì phải làm thế nào đây? Tam Vương gia là người rất lợi hại a!”

“Ha ha, đại nhân chờ xem kết quả ngày sau là được!”

Sau nửa canh giờ, Hương Đàn Cư.

Quản gia đứng yên phía dưới, Mạc Kỳ Hàn trầm tư nửa ngày, mới mở miệng nói: “Nói như thế, bảy năm trước nữ tử hạ độc bổn vương và đại ca là cùng một người, mà nàng trốn ở trong Tam Vương phủ, hoặc là ở bên cạnh Tam Vương gia.”

“Bên cạnh?” Ánh mắt quản gia như bị kiềm hãm, “Đúng rồi, nô tài nghĩ tới, hôm qua ở phủ Thái Phó, sát cạnh Tam Vương gia có một cái tùy tùng, tướng mạo thoạt nhìn không khác nam tử, nhưng dáng người lại rất nhỏ, luôn luôn không có biểu tình gì, lúc ấy nô tài chỉ cảm thấy kỳ quái, tùy tùng Tam Vương gia chắc chắn là người võ công cao cường, dáng người không nên nhỏ như vậy, nhìn là lạ, nhưng không nghĩ ngờ nhiều lắm, bây giờ nghĩ lại người này có thể có vấn đề hay không?”

“A? Có chuyện này sao?” Mạc Kỳ Hàn hơi suy tư, rùng mình, “Đúng rồi, chính là Mộng Thanh thời gian trước ở Tam Vương phủ tìm được một nữ tử kỳ quái! Mộng Thanh biết dịch dung, cho nên người của hắn cũng có thể biết dịch dung, tuy rằng không thể xác định tuyệt đối, nhưng vô cùng có khả năng!”

“Vâng!”

“Bất quá cuối cùng một sự kiện làm cho bản Vương cảm thấy yên tâm, Lăng Bắc Nguyên cũng là trong sạch, cũng có thể an tâm về Vương phi!” Mạc Kỳ Hàn nói.

Cúi xuống, mắt hẹp dài của Mạc Kỳ Hàn nheo lại, lãnh đạm nói: “Ngô Đồng có tung tích chưa?”

“Bẩm hủ tử, chưa có tin tức, hôm nay quan binh cũng xuất động, nghe nói là Ngũ Vương gia sai.” Quản gia trả lời.

“Theo dõi cho kỹ, tuyệt không thể cho Ngô Đồng rơi vào trong tay Tam Vương gia, nếu như bị hắn tìm ra, chỉ sợ sự tình sẽ phiền toái hơn!” Mắt Mạc Kỳ Hàn hiện ra âm u, như bị sương mù bao phủ.

“Vâng, nô tài hiểu rõ, vừa có tin tức nô tài sẽ lập tức báo với chủ tử!”

“Ừ, lui ra đi.”

“Vâng, nô tài cáo lui!”

Mạc Kỳ Hàn nângchén trà, môi mỏng nhấp lại thành một đường thẳng, dịch dung? Nữ tử? Phía trước ở Lăng phủ dịch dung thànhnha hoàn, Miêu Cương vu cổ thuật…

“Người đâu!”

Vô Cực lắc mình tiến vào, “Chủ tử, nô tài ở đây!”

“Vô Cực, bổn vương có một chuyện giao cho ngươi, lập tức khởi hành đi Miêu Cương, điều tra người nổi tiếng nhất Miêu Cương biết vu cổ thuật và dịch dung là ai? Có từng thu đệ tử hay khôgn? Tóm lại, hễ là tư liệu có liên quan, bổn vương muốn toàn bộ!”

“Vâng, nô tài tuân mệnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.