Toàn bộ kinh thành, phố lớn ngõ nhỏ, quán trà tiệm sách, ầm ĩ bàn tán chuyện Liễu đại tiểu thư phủ Thái Phó Liễu
Ngô Đồng mưu sát đương kim Tứ Vương phi, bố cáo dán khắp nơi, quan binh
cầm bức họa điều tra, dân chúng người người cảm thấy bất an, cửa thành
càng kiểm tra nghiêm mật, đến một con ruồi bọ cũng đừng nghĩ bay ra
ngoài.
Bốn phía phủ Thái Phó đầy cơ sở ngầm, có
Nhị Vương gia, có Tam Vương gia, có Lục, Ngũ, Thất Vương gia, còn có ám
vệ Tứ Vương phủ.
Hết thảy náo nhiệt đều từ một người – Liễu Ngô Đồng!
Nhưng giờ phút này, hắn đứng ở trên
đường, không cần quay đầu lại, cũng biết có vô số ánh mắt đang âm thầm
theo dõi nhất cử nhất động của hắn, mà hắn thanh thản đi dạo phố, đi đến một quán nhỏ, mua một con diều đầu heo, ngồi xổm xuống, nhìn diều trên
tay, trong đầu nổi lên toàn là hình ảnh ngày đó, nàng cũng nhìn con diều này cười to vui vẻ, tiếng cười dễ nghe, khuôn mặt tinh xảo, tươi cười
sáng lạn…
Khóe môi hơi vểnh, cũng là giơ lên một
chút cười chua sót, đây là thứ duy nhất có thể làm cho nàng nhớ hắn đi!
Từ hôm nay về sau, nàng vẫn là thân Vương phi cao cao tại thượng, hắn
còn lại là tù nhân, hoặc là tử tù, từ đây không gặp mặt lại, trọn đời
này vĩnh biệt…
…………..
Tứ Vương phủ.
Trải qua ba bốn ngày tỉ mỉ điều dưỡng,
yết hầu Lăng Tuyết Mạn đã khỏi hẳn, vết bầm trên gáy cũng mất đi, giờ
phút này tâm tình thật tốt, kích động muốn ca hát lên, không dám lớn
tiếng sợ Xuân Đường Thu Nguyệt nghe được, báo cáo cho Mạc Ly Hiên, nàng
lại bị giáo huấn, cho nên liền nho nhỏ hát thầm như niệm kinh.
Nhưng, âm điệu nhỏ vụn vẫn là bay vào tai Thu Nguyệt đang sửa sang lại giường, lặng lẽ liếc mắt, trong ánh mắt
lóe ý cười giảo hoạt, “Vương phi, ngài đang làm gì a? Đang hát sao?”
“Không, không có a, ta chính là vài ngày không nói chuyện, đang hoạt động môi mà thôi.” Lăng Tuyết Mạn cười ha ha nói.
“Thật không? Ha ha, Vương phi cũng
không thể lừa nô tì đâu, tiểu Vương gia dặn dò, muốn Vương phi trân
trọng cổ họng, chờ trị liệu xong rồi mới có thể nói chuyện bình thường.” Thu Nguyệt hảo tâm nhắc nhở.
“Hì hì, sẽ không, ta lập tức bịt chặt miệng.” Lăng Tuyết Mạn xin lỗi cười, hai tay che miệng.
Tiếng bước chân vang lên, mày nàng giật giật, chưa quay đầu lại.
Mạc Ly Hiên tiến vào là lúc, Lăng Tuyết
Mạn nhịn không được che miệng cười trộm. Nàng đưa lưng về phía bình
phong, tất nhiên là không thấy được Mạc Ly Hiên, sau đó chỉ cảm thấy
trước mặt bỗng tối sầm, một đôi tay bịt kín ánh mắt nàng, nhất thời còn
nghĩ rằng là Xuân Đường đến sau lưng lừa nàng, liền “Khụ khụ” hai tiếng hắng giọng một cái, nói: “Muốn đánh người cướp của phải không? Xin hỏi đại hiệp là giật tiền hay là
cướp sắc a? Nếu giật tiền, bổn cô nương không có bạc, ngay cả có cũng
không muốn cho ngươi, đại hiệp vẫn là cướp sắc đi!”
Xuân Đường lúc này ôm chăn bông tiến vào, cùng Thu Nguyệt hai mặt nguýt nhau, biểu tình rất là khó nói.
Mạc Ly Hiên bị nghẹn, khuôn mặt tuấn mỹ
nhỏ nhắn vàng thành màu gan heo, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt càng là trợn mắt hốc mồm! Mạc Ly Hiên rất là quẫn ép chậm rãi buông lỏng tay, cúi
đầu kêu một tiếng, “Mẫu thân, là con.”
“Hả?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, xoay người, nhất thời xấu hổ muốn đập đầu vào tường chết cho rồi, “Hiên… Hiên nhi, sao con lại tới đây?”
“Mẫu thân…” Mạc Ly Hiên khóc không ra nước mắt.
“Ta nghĩ con là Thu Nguyệt!” Lăng Tuyết Mạn trợn mắt một cái, đặt mông ngồi ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ vừa hồng vừa xanh.
“Con… Con muốn cùng mẫu thân… đùa giỡn, liền không có lên tiếng…” Mạc Ly Hiên càng lắp bắp, không nói được một câu đầy đủ.
Lăng Tuyết Mạn ảo não vỗ vỗ miệng mình nói: “Xem ta đây vừa há mồm, là dạy hư con trai rồi!”
Quản gia vừa vặn đến đây, phá vỡ cục diện lúng túng của hai mẹ con.
Thời điểm quản gia nhìn đến Lăng Tuyết Mạn, trong nháy mắt có do dự, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Vương phi, Liễu đại công tử gửi bái thiếp, muốn gặp ngài!”
“Liễu Thiếu Bạch?” Lăng Tuyết Mạn kinh nghi một chút, nhận bái thiếp từ tay quản gia, mở ra xem, liền nói: “Mau mời! À, mời đến phòng khách Cúc Thủy Viên.”
“Vương phi, lượng thứ cho nô tài lắm
miệng, Liễu công tử lúc này tới chơi, nhất định là vì vụ án của Liễu Ngô Đồng, Vương phi… Vương phi sẽ mềm lòng sao?” Quản gia chần chờ, cuối cùng thật lòng hỏi.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không biết.”
“Mẫu thân, không thể mềm lòng, ả làm
chuyện sai lầm, nên bị trừng phạt, hơn nữa việc này không phải nhỏ, Hiên nhi chỉ có ngài là mẫu thân, ả lại gần như bóp chết ngài, con sẽ không
đồng ý khinh xuất tha thứ cho ả, phụ vương cùng các hoàng thúc cũng sẽ
không đáp ứng.” Mạc Ly Hiên có chút kích động nói.
Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi, ta thật sự không biết, ta cái gì cũng đều không quản được, mọi
người muốn sao thì làm như vậy, nhưng ta không thể không gặp Liễu Thiếu
Bạch, hắn không có phạm sai lầm, hắn là bằng hữu của ta.”
Mạc Ly Hiên không nói nữa, chỉ chậm rãi dời ánh mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, có thâm trầm không đúng tuổi.
Lăng Tuyết Mạn nhấp nhẹ môi, trầm mặc một chút, nhìn về phía quản gia, “Đi mời Liễu công tử!”
“Vâng!” Quản gia đáp ứng đi ra ngoài.
Ở bên trong phòng khách, Liễu Thiếu Bạch
mặc quần áo tuyết trắng chắp hai tay sau người, lẳng lặng đứng ở trước
giàn hoa, xuất thần nhìn đóa hoa vẫn đang nở rộ trong mùa đông. Bởi Liễu Thái Phó ngày thường danh vọng cực cao, vì vậy, lúc Hoàng đế Mạc Ngự
Minh tức giận, chỉ hạ lệnh vây bắt hung phạm quy án, mà vẫn chưa định
tội Liễu gia, vì vậy, Liễu Thiếu Bạch có tự do tuyệt đối.
“Thiếu Bạch!” Lăng Tuyết Mạn hàm chứa ý cười, khẽ gọi.
“Thiếu Bạch?…” Liễu Thiếu Bạch thì thầm, lặp lại, từ lúc nàng gọi lên, sóng lòng đã sôi sục, nàng không
gọi hắn Liễu công tử, lại thân thiết gọi hắn Thiếu Bạch, giờ phút này
nghe nàng nhẹ nhàng hỏi hắn, tâm hắn nhộn nhạo, chỉ dại ra hỏi một câu, “Vì sao… gọi ta Thiếu Bạch?”
“Hì hì, ta gọi ngươi như vậy không
được sao? Trước kia thực xin lỗi ngươi, giễu cợt ngươi làm cho ta vui
vẻ, ta đúng là không có tâm không có đức, hiện tại ta sửa lại, gọi ngươi là Thiếu Bạch được chứ?” Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu, tươi cười tinh khiết, như đó Tuyết Liên ở thiên sơn, thánh khiết làm người ta không dám chạm.
“Tứ Vương phi, sao nàng… không gọi ta…” Liễu Thiếu Bạch chắp tay, rất nhanh khôi phục thần sắc bình thường, khẽ hỏi.
“Không có tại sao vậy, ngươi là bằng
hữu của ta, ta không gọi ngươi Thiếu Bạch thì gọi là gì? Chẳng lẽ ngươi
thích ta gọi ngươi Liễu công tử?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc không thôi, cuối cùng, môi đỏ mọng chu chu, nhỏ giọng giống như oán giận nói: “Nhưng, ta không thích kêu xa lạ, vẫn là kêu Thiếu Bạch thân thiết hơn.”
Liễu Thiếu Bạch chấn động, tim đập có
chút nhanh rồi chậm rãi trở lại, dung nhan mỹ lệ, nụ cười rực rỡ, như
ngày đó, thay đổi chỉ là xưng hô…