Lúc Lăng Tuyết Mạn tới, không dẫn Xuân
Đường cùng Thu Nguyệt theo, Mạc Ly Hiên cũng không có theo tới, toàn bộ
hạ nhân ở bên trong phòng khách đều bị nàng vừa vào liền vẫy tay đuổi đi xuống, nàng biết, Liễu Thiếu Bạch sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến nàng, bởi vì nàng có thân phận Tứ Vương phi, hắn hôm nay đến, sẽ chỉ vì Liễu
Ngô Đồng.
Ánh mặt trời xuyên qua phòng khách, chiếu vào trên sườn mặt Lăng Tuyết Mạn, hai gò má trắng nõn lung linh tràn
đầy sắc màu, ở bên trong cặp đồng tử trong như nước mùa thu có ủy khuất
nhè nhẹ, lông mi dài mà cong chớp một cái, đột nhiên nhẹ nhàng cười,
lông mày cong cong như trăng non, thuần khiết không tỳ vết, con có phong tình vạn chủng.
Tim Liễu Thiếu Bạch đập loạn nhịp một
trận, có một khoảnh khắc bình tĩnh nhìn khuôn mặt như ngọc trước mặt
này, quên mất hô hấp, quên mất ngôn ngữ, chính là nhìn nàng trong chớp
mắt, coi như muốn đem dung nhan của nàng khắc sâu vào trong đầu, rồi
xoay người lại.
Liễu Thiếu Bạch nháy một cái mắt, cười nhẹ, đau thương vô hạn, “Tứ Vương phi, nàng muốn kêu Thiếu Bạch, liền kêu đi, ta đương nhiên cũng
không thích nàng kêu là Liễu công tử, chính là… Chuyện cho tới bây giờ,
nàng còn muốn coi ta là bằng hữu sao?”
“Làm sao lại không? Ta luôn luôn xem
ngươi như bằng hữu, tuy rằng ta bình thường chọc phá ngươi, nhưng trong
lòng ta thực coi ngươi là bằng hữu! Thiếu Bạch, ngươi cũng không nên gọi ta là Tứ Vương phi, giữa bằng hữu không thể có khúc mắc về thân phận,
ngươi tựa như lần trước, gọi ta là Tuyết Mạn đi!” Lăng Tuyết Mạn nói có chút vội vàng, cho thấy quyết tâm của mình.
“Được, ta gọi nàng Tuyết Mạn.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi gợi lên tươi cười như lúc mới gặp, như ánh mặt trời mê người.
“Ha ha, thật tốt.” Lăng Tuyết Mạn thả lỏng tâm, mỉm cười.
Liễu Thiếu Bạch đi tới trên bàn thấpcầm lấy diều đầu heo, đưa lưng về phía Lăng Tuyết Mạn, mấp máy môi, đi trở lại, cười khẽ, “Tuyết Mạn, hôm nay đi ngang qua phố Nam, nhìn đến nó liền thuận tiện mua tặng cho nàng, nàng giữ lại đi, thời tiết này không thích hợp chơi diều,
thân nàng cũng yếu ớt, đợi cho đến sang năm, ba tháng mùa xuân ấm áp,
gió nhẹ, là có thể chơi diều.”
“Thiếu Bạch, sao ngươi lại mua con diều đầu heo này? Hì hì, ta sẽ nhịn không được lại muốn cười ngươi.” Lăng Tuyết Mạn vừa nói vừa nhận diều, vừa nhớ đến lúc bọn họ mới gặp, hắn ôm con heo trắng, ánh mắt không khỏi cong lên.
“Không có việc gì, muốn cười thì cứ việc cười đi, nàng vui vẻ là được rồi.” Liễu Thiếu Bạch nhẹ giọng nói.
“Tốt, ta đây nhận, ta bắt nó giấu đi,
đợi đến mùa xuân đi hồ Nguyệt Lượng chơi diều, hoặc là đi đạp thanh, ha
ha, ngươi nếu nhìn đến trên trời có diều đầu heo này, sẽ biết là ta!” Lăng Tuyết Mạn khoan khoái cười, bỏ qua bi thương, lúm đồng tiền như hoa.
Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, “Tuyết Mạn, ta cuối cùng cảm giác nàng không giống với những người chúng ta
nơi này, không nhiễm thế tục, tinh khiết như sen, mỗi ngày vui vẻ mà
cười, hoạt bát, ngày đó, ta tiến cung làm việc, đi ngang qua Phượng thần cung, nhìn đến các nàng đá bóng, nàng tựa như đứa bé trai, khoan khoái
chạy, lớn tiếng kêu to, không cần kiêng kị mà biểu đạt hỉ nộ ái ố, điều
này làm cho ta thật hâm mộ, cũng thật cao hứng cho nàng, nhân sinh của
nàng nên như vậy, cả đời vui vẻ. Tuyết Mạn, ta hi vọng nàng vẫn là cái
dạng này, không cần thay đổi, được không?”
“Thiếu Bạch, ngươi… ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải có việc muốn nói cùng ta sao?” Lăng Tuyết Mạn cảm giác rất không đúng, mấy lời này sao nghe giống như để lại di ngôn?
Liễu Thiếu Bạch nhấp nhẹ môi, nhìn nàng sốt ruột, trong lòng hỗn độn không thôi, có ngọt, có chát, cũng có khổ…
“Thiếu Bạch, chuyện Ngô Đồng…” Lăng Tuyết Mạn ngập ngừng, nói không lên một câu hoàn chỉnh, như xương cá nghẹn ở bên trong cổ họng, khó chịu!
“Không có, hôm nay ta tới chính là gặp nàng, và nói với nàng một vâu thật xin lỗi.” Liễu Thiếu Bạch vẫn cười khẽ, lại lui ra phía sau một bước, vén áo bào quỳ xuống trước mặt Lăng Tuyết Mạn, “Tuyết Mạn, ta không phải vì Ngô Đồng mà gặp nàng cầu tình, nó phạm vào quốc
pháp, nên bị trừng phạt, là ta người đại ca này không có dạy dỗ nó, làm
cho nó thương tổn nàng, ta thật đau lòng, Tuyết Mạn, thực xin lỗi!”
Lăng Tuyết Mạn chấn động, lại nghe trên đất vang tiếng dập đầu, bỗng dưng bừng tỉnh, vội kéo Liễu Thiếu Bạch, “Thiếu Bạch, không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần quỳ trước mặt ta, ngươi đứng lên đi!”
“Tuyết Mạn, không nên ngăn cản ta, bằng không cả đời ta trong lòng khó an!” Liễu Thiếu Bạch chưa động, tiếp tục dập đầu ba cái, mới đứng dậy, nhìn Lăng Tuyết Mạn khổ sở, ấm áp cười, “Tuyết Mạn, bảo trọng bản thân thể, ta phải đi.”
Nhìn bộ dáng hắn dại ra, trong lòng nàng
nảy lên một cỗ bi thương nồng đậm, huynh muội bọn họ tay chân tình thâm, lại cùng một mẹ sinh ra, giờ phút này nhất định là vì Ngô Đồng mà sốt
ruột cùng thương tâm đi!
“Thiếu Bạch, ngươi…” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn hắn, không rõ hắn rốt cuộc có ý gì, vì sao không cầu nàng buông tha Ngô Đồng?
Liễu Thiếu Bạch vẫn cười, “Nơi này gió lùa, nàng nhanh trở về phòng đi, ta phải đi rồi.”
Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác gật đầu, sau đó nhìn Liễu Thiếu Bạch bước ra phòng khách, rời khỏi tầm mắt nàng.
Trong lòng đột nhiên trầm xuống, nàng lập tức chạy ra ngoài, hướng về bóng lưng của hắn hô: “Thiếu Bạch!”
Thân mình Liễu Thiếu Bạch bị kiềm hãm, chậm rãi quay trở lại, vẫn tươi cười ấm áp, tiếng nói vẫn nhu hòa, “Tuyết Mạn, trở về nhà đi.”
Nói xong, xoay người, đi nhanh, không quay đầu lại.
Lăng Tuyết Mạn ngã ngồi dưới đất, liếc
mắt theo dõi thân ảnh kia cách nàng ngày càng xa, thẳng đến nhìn không
thấy, trong lòng thẫn thờ, phiền chán không chịu nổi.
“Mẫu thân! Ngài đừng kích động!” Mạc Ly Hiên bước vào, khẩn trương đỡ Lăng Tuyết Mạn.
Vẻn vẹn một buổi sáng, Lăng Tuyết Mạn đều nghĩ về Liễu Thiếu Bạch, suy tư về mỗi một câu của hắn, suy đoán dụng ý của hắn, nhưng đều không rõ ràng, thẳng đến buổi trưa, quản gia mang
đến một tin tức, nàng mới bị hoàn toàn kinh ngạc!
“A?”
Lăng Tuyết Mạn không thể tin được mở to hai mắt, hỏi: “Quản gia, ngươi lặp lại lần nữa!”
“Vương phi, nô tài nghe được tin tức,
là Liễu công tử đến Đại Lý tự đầu thú, nói Liễu Ngô Đồng là bị hắn sai
khiến mới mưu hại Vương phi, tình nguyện chịu toàn bộ tội trạng, thỉnh
cầu một mình gánh vác tội mưu sát!” Quản gia cúi đầu, thần sắc khác thường lặp lại một lần.
“Tại sao có thể như vậy?” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, sắc mặt dần dần trắng bệch, “Sẽ không, không phải Thiếu Bạch, không phải, ta không tin, ta một chút
cũng không tin! Hắn nhất định là vì giúp Ngô Đồng thoát tội, hắn không
muốn làm cho Ngô Đồng bị xử chết tội, đúng vậy, nhất định là như vậy!”