Mạc Kỳ Diễn tức giận chẳng phải cho Lăng
Tuyết Mạn xem, hắn thật sự giận không thể nuốt, hắn cũng không biết, mấy đứa con hắn lại xa lánh Ly Hiên một đứa mất mẹ như vậy! Bọn chúng còn
dám lớn gan nhục mạ và động thủ với Lăng Tuyết Mạn, là ai dạy cho bọn
chúng?
Sắc mặt tái xanh, hắn hung hăng nhìn ba
đứa con quỳ trên đất, chậm rãi ghé mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn, lại hướng
bọn chúng ra lệnh: “Dập đầu thỉnh tội cho Tứ hoàng thẩm của các ngươi, đều tự vả miệng mười cái!”
“Vâng, phụ vương!”
Ba người kia đứa nhỏ dập đầu bồm bộp lạy ba cái, nói: “Tứ hoàng thẩm, cháu sai lầm rồi, thỉnh tứ hoàng thẩm thứ tội!” Nói xong, ‘bốp bốp’ bắt đầu tự mình đánh vào miệng mình.
Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, như trước
không nói, tiếng tát tai thanh nghe vào trong tai, lại hết sức chói tai, liền lạnh lùng mở miệng, “Ngày mai ngài đưa Hiên nhi cho ta, ta nghe lời giao cho ngài, nếu như ngài không cách nào làm cho ta vừa lòng, ta
phải đi gặp phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng làm chủ!”
Tiếng nói vừa dứt, Lăng Tuyết Mạn vung tay áo, liền một mình rời đi.
Mạc Kỳ Diễn nhìn theo bóng lưng cô độc
của nàng, trong lòng như bị phỏng, cả đời có thể được một người bất kể
hậu quả che chở như vậy, chính là đã chết cũng có thể nhắm mắt lại mà
cười đi? Hắn, còn có cơ hội này sao?
Khe khẽ thở dài, Mạc Kỳ Diễn nói: “Tam đệ, Ngũ đệ, các đệ giúp ta xin phụ hoàng nghỉ, ta mang mấy đứa con hư đốn này đi về trước.”
“Được, Nhị ca đi thong thả!”
“Ừ.”
Lăng Tuyết Mạn đi rồi, Mạc Kỳ Dục muốn đi theo, Mạc Kỳ Lâm cũng muốn đuổi theo, cuối cùng đều không dám biểu lộ
ra, bốn người đi trở về ngự hoa viên, gặp Mạc Ngự Minh giải thích đơn
giản một chút, cũng thuận tiện cho thấy nguyên nhân Lăng Tuyết Mạn không để ý quy củ kéo Mạc Kỳ Diễn chạy đi, Mạc Ngự Minh tức giận, không nói
gì thêm.
Một tiếng sau, Mạc Kỳ Minh lại ho khan không thôi, vì thế, hướng Mạc Ngự Minh xin nghỉ, ra cung về phủ.
Một mình Lăng Tuyết Mạn đi một chút, dừng một chút, lung tung không có mục đích, đi tới hồ Thúy Trà ngoài điện
Thái Hòa, gió lạnh thổi, ngửi hương hoa, tâm hỗn độn dần dần bình phục
lại, ngồi xổm xuống ven hồ, ôm chặt hai chân, ánh mắt không chớp, chát
chát, muốn khóc, lại không muốn làm cho người ta thấy bộ dáng nàng yếu
ớt.
Bởi vì Ly Hiên, khiến nàng nhớ tới mẹ ở
hiện đại, nàng xuyên qua, thân thể của nàng không biết chết chưa? Mẹ
không biết ra sao? Không ai có thể nói cho nàng biết…
Đang lúc hỗn độn, nàng lại nghĩ tới Ly
Hiên, cũng nghĩ đến Tình nhân, nếu có một ngày, Tình nhân có thể mang
nàng đi, Ly Hiên sẽ đi cùng nàng sao? Nếu ba người bọn họ có thể vui vẻ
sống cùng một chỗ, về sau nàng sinh một đứa nhỏ, kêu Ly Hiên là ca ca,
huynh đệ hoặc là huynh muội bọn chúng nhất định là tương thân tương ái…
Trong góc xó cách đó không xa, có một
bóng dáng, không chớp mắt theo dõi nữ tử ngồi xổm ven hồ, trong mắt hiện lên phức tạp, tối nay nàng, đã thương tổn nặng nề, hắn còn muốn lợi
dụng nàng sao? Lại dọa nàng sao?
Trên đời thật sự rất khó có 2 mẹ con
giống bọn họ, không hề liên hệ máu mủ, lại thân thiết còn hơn nhừng đôi
mẹ con thật sự, sâu trong nội tâm âm u của hắn lại bị xúc động thật sâu, vì Ly Hiên, nàng ném đi bề ngoài nghịch ngợm gây sự, vươn đầy gai góc
của nàng, không cho phép bất kỳ kẻ nào khi dễ Ly Hiên của nàng, tư thế
liều mạng kia, hai mắt nhuốm đỏ kia…
Mạc Kỳ Minh do dự, chần chờ, lắc đầu một
chút, cố xua đuổi lui thiện tâm hắn không nên có, chậm rãi suy nghĩ đến
đêm hôm đó phụ vương hắn chết, bức họa mẫu thân trong phòng hắn, còn có
lời nói phụ vương nói cho hắn từ lúc hắn còn nhỏ, Kỳ Minh, con nhớ
kỹ, mẫu thân con là do người kia bức chết, hạnh phúc cả đời phụ vương
đều hủy ở trong tay hắn, một nhà ba người chúng ta cách biệt âm dương,
đều là bởi vì người kia, con nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ, giang sơn của
hắn, niềm vui gia đình của hắn, đều là dẫm nát trên thống khổ của chúng
ta…
Khuôn mặt lạnh lẽo bởi vì cảm xúc nội tâm dao động, mà trở nên vặn vẹo, trong bóng đêm, thân mình Mạc Kỳ Minh run rẩy, không! Hắn tuyệt không thể buông tha! Vô luận là ai, cũng không
thể thay đổi thế trận hắn tỉ mỉ bày ra nhiều năm qua! Hắn muốn giang
sơn, muốn hủy diệt hoàn toàn con người kia!
Tâm tư thay đổi thật nhanh, lại phát hiện nữ tử kia đứng dậy muốn rời đi, không chần chờ, hắn vung một hòn đá nhỏ kẹp chặt trông ngón tay, đưa vào nửa phần nội lực, đánh về phía mắt cá
chân của nàng, đồng thời nhảy lên!
Trúng một cú, Lăng Tuyết Mạn cảm giác mắt cá chân đột nhiên đau một cái, thân mình mất thăng bằng, “A!” kêu sợ hãi một tiếng, ngã xuống đất!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một
bóng dáng bay vút đến, một cánh tay tráng kiện kịp thời nắm ở eo nhỏ của Lăng Tuyết Mạn, để cho nàng không có xui xẻo té xuống!
“Như thế nào? Không sao chứ?”
Một tiếng nói vang lên ở bên tai, Lăng Tuyết Mạn giật mình, tay vỗ ngực thuận khí, chuyển mắt, hơi có chút giật mình nói: “Tam Vương gia? Tại sao là ngài?”
“Ha ha, tại sao không thể là ta?” Mạc Kỳ Minh cười khẽ một chút, thu cánh tay về, chắp ở phía sau, lại không tự chủ được ho lên, mới nói tiếp: “Ta bị phong hàn vài ngày nay, vừa hướng phụ hoàng xin nghỉ, chuẩn bị xuất
cung về phủ, có việc đi ngang qua nơi này một chút, đã thấy nàng té,
liền muốn học Nhị ca anh hùng cứu mỹ nhân một lần, không từng nghĩ…”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn thoáng chốc liền đỏ mặt, xin lỗi nói: “Ta không phải ý đó, ta chỉ là có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới bản
thân mình sẽ xui xẻo khắp nơi, cũng không nghĩ tới sẽ có người cứu ta
khắp nơi, thật không hiểu ông trời là đùa ta đâu, hay là đang thương
ta.”
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Mạc Kỳ Minh hơi có chút kích động lại ho lên, “Tuyết Mạn, nói rõ nàng phúc lớn mạng lớn, vận khí không tính là kém.”
“Phải không? Haiz, Tam Vương gia ngài
nhanh đi về đi, ngài bệnh chắc không thể ra gió, lúc trước mặt ta bị
thương hàn, nằm trên giường mấy ngày, lại uống thiệt nhiều thuốc mới
khỏe đó.” Lăng Tuyết Mạn cau mày nói.
“Ta… Khụ khụ…” Mạc Kỳ Minh muốn nói chuyện, lại ho càng thêm lợi hại, sắc mặt cũng có chút tái.
“Tam Vương gia, xe ngựa của ngài ở nơi nào? Ta đỡ ngài đi thôi, ngài phải nhanh trở về uống thuốc, nếu không
bệnh nặng rất phiền toái.” Lăng Tuyết Mạn có chút lo lắng nói.
Trên trán Mạc Kỳ Minh hơi hơi rịn ra một chút mồ hôi, suy yếu cười, “Tuyết Mạn, nàng đối với người nào cũng đều thiện lương như vậy sao?”