Lăng Tuyết Mạn lắc đầu cười, đưa tay đỡ hắn, nhẹ giọng nói: “Không phải, ta đâu có nhân ái như vậy? Ta là người mà ai tốt với ta, ta liền
tốt gấp bội với người đó, ai khi dễ ta, ta khẳng định cũng sẽ không bỏ
qua cho hắn.”
Mạc Kỳ Minh được nàng dìu đỡ, bước chân
đi theo con đường dự định của hắn, cũng là đi rất chậm, rất chậm, khoảng cách gần trong gang tấc, hắn có thể rõ ràng ngửi đến mùithơm ngát trên
người nàng, loại này mùi không phải mùi phấn son dung tục, mà là nhè
nhẹ, như mùi hoa tự nhiên, trong nháy mắt hắn lại dứt bỏ lý trí, tinh
thần nhộn nhạo.
Hắn bởi lời của nàng, lại một lần nữa trở nên không quả quyết, nàng lo lắng thân thể hắn, quan tâm hắn, coi hắn
như người đối xử tốt với nàng, giờ phút này, nàng tín nhiệm hắn như vậy, vạn lần không nghĩ đến hắn sẽ xuống tay với nàng…
“Tam Vương gia, đêm nay ta làm các ngài giật mình phải không? Ta biết, bộ dáng ta hung hăng không khác gì người đàn bà chanh chua, lời
dơ bẩn gì ta cũng có thể nói ra, kỳ thực đây mới là bản tính của ta, các ngài nói ta thiện lương, nói ta thiện lương có thể tha thứ Ngô Đồng, nhưng ta chính là không thể tha thứ người khi dễ Hiên nhi, nội tâm mỗi người
đều có một điểm mấu chốt không thể đụng vào, thân nhân của ta, chính là
điểm mấu chốt của ta.”
Lăng Tuyết Mạn nói, mắt nhìn phía trước, trong hốc mắt dần dần lại đầy nước, dừng một chút, lại quật cường nói tiếp: “Nhưng ta không sợ các ngài chê cười, không sợ các ngài nói ta không thục nữ,
không hiền đức, ta chính là một người như vậy, làm theo ý mình, ta cũng
không để ý ánh mắt thế gian, mặc dù có hoàng quyền, mặc dù có nhiều giáo điều quy củ, nhưng bản tính ta khó dời, cũng không cách nào thay đổi.”
“Tuyết Mạn…” Mạc Kỳ Minh đột nhiên ngừng lại, nhìn nàng, trong mắt thoáng tối lại, cũng có chút lóe sáng, “Kỳ thực ta với nàng giống nhau, thân nhân cũng đúng là điểm mấu chốt trong nội tâm của ta, ai cũng không thể đụng vào.”
“Tam Vương gia, có phải ta gợi lên chuyện thương tâm của ngài không?” Lăng Tuyết Mạn nhìn biểu tình của Mạc Kỳ Minh, có chút bất an nhỏ giọng hỏi.
Mạc Kỳ Minh cười nhạt một tiếng, nhẹ lắc
đầu, lại tiếp tục đi về phía trước, rất xa, một chiếc xe ngựa đứng có
màn nhung xanh biếc chờ bên đường, một gã xa phu trung niên canh giữ ở
bên xe, trên xe có chữ ‘Tam’ rất lớn.
“Tam Vương gia, đó là xe ngựa của ngài sao?” Lăng Tuyết Mạn chỉ tay hỏi.
Mạc Kỳ Minh nhìn xe ngựa, nhíu nhíu mày, có chút bồn chồn nói: “Ta không phải cho xe ngựa đứng ở cổng Thuận Đức sao? Sao lại ngừng ở đây?”
“Ách… Ha ha, dừng ở nơi này thì không cần phải đi xa.” Lăng Tuyết Mạn khẽ cười nói.
“Haiz, lũ nô tài càng lúc càng lớn mật, khi trở về ta phải giáo huấn họ, lập lại quy củ!” Mạc Kỳ Minh tức giận, sắc mặt trầm xuống, lại nhịn không được ho khan.
Khi cách xe ngựa mười thước xa, Mạc Kỳ
Minh thật sự ho khan không chịu được, hơi khom người, che miệng không
ngừng ho, phu xe nhìn thấy, cuống quít chạy tới, thay Lăng Tuyết Mạn đỡ
Mạc Kỳ Minh, lo lắng nói: “Vương gia, ngài sao rồi?”
Thân mình Mạc Kỳ Minh có chút bất ổn, hơn một nửa sức nặng đều dựa trên người phu xe, phu xe khẩn trương vô cùng, “Vương gia, trên xe có thuốc, nô tài đi lấy cho ngài.”
Phu xe muốn rút người ra đi lấy, toàn bộ
thân mình Mạc Kỳ Minh lại ngã vào trên người hắn, làm hắn động không
được, Mạc Kỳ Minh đã ho đến giống như phổi sắp văng ra, khuôn mặt đỏ
bừng, trên trán mồ hôi dày đặc.
Lăng Tuyết Mạn thấy thế, cũng lo lắng không thôi, nhìn nhìn xe ngựa, nói: “Phu xe, ngươi chiếu cố Vương gia, ta đi lấy thuốc, ở trên xe ngựa sao?”
“Cảm ơn Tứ Vương phi! Thuốc ở trong hộp gấm trên xe ngựa.” Phu xe cảm động đến rơi nước mắt nói.
“Được, Tam Vương gia ngài kiên trì một chút, ta lập tức tới ngay.”
Lăng Tuyết Mạn gật đầu, liền nâng váy vội vàng chạy tói xe ngựa, leo lên, bởi vì trời lạnh, ngoài toa xe che màn
nhung xanh biếc thật dày, nhấc màn lên, dùng sức đẩy cửa xe ra, Lăng
Tuyết Mạn không hề cảnh giác chui vào xe ngựa, nhìn thấy hộp gấm, sắc
mặt vui vẻ, liền đưa tay đi lấy, đột nhiên nhìn đến một cái bóng, đang
lúc sinh lòng kỳ quái, miệng mới mở, phía sau cổ liền truyền đến một cảm giác đau đớn, trước mặt bỗng tối sầm, cắm đầu ngã quỵ trên sàn xe!
Ngay sau đó, trên xe nhảy xuống một nữ
tử, tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, dung mạo đẹp đẽ, chính là ánh
mắt cùng biểu tình quá mức lạnh lùng, nhếch môi, đặt Lăng Tuyết Mạn trên ghế, sau đó hai ngón tay điểm huyệt ngủ của nàng, làm cho nàng hoàn
toàn mê man.
Môi đỏ mọng gợi lên một cụ cười lạnh, nữ
tử thô lỗ dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ quần áo của Lăng Tuyết Mạn, lấy
đi nữ trang trên tóc nàng, sau đó cởi áo của mình, đổi đồ cho Lăng Tuyết Mạn, lại từ trong hộp gấm lấy ra một cái gương, soi vào, phục sức y hệt Lăng Tuyết Mạn,.
Cuối cùng, từ trong lòng áo lấy ra một
cái hộp gấm rất nhỏ, mở ra, một mặt nạ da người mỏng như cánh ve xuất
hiện trong tay, đây là nàng ngày đó cẩn thận quan sát dung mạo Lăng
Tuyết Mạn rồi tỉ mỉ chế tác, soi vào gương, cẩn thận đem mặt nạ dán trên mặt, ngay lập tức một chị em song sinh của Lăng Tuyết Mạn xuất hiện ở
trong gương.
Cầm thuốc, mở cửa xe, nữ tử chậm rãi
xuống xe, động tác và biểu tình đều không khác Lăng Tuyết Mạn, chỉ thấy
nàng vừa xuống xe ngựa, liền sốt ruột chạy đến gần Mạc Kỳ Minh đã ngồi
xổm xuống ho khan không thôi.
Bởi vì quá mức sốt ruột, thanh âm cũng lớn hơn, “Tam Vương gia, thuốc đem đến rồi!”
Tiếng nói này, ai cũng không thể nghe ra
khác thường, ngay cả hai người Vô Ngân Vô Giới luôn luôn ẩn ấp từ một
nơi bí mật gần đó theo dõi bảo hộ Lăng Tuyết Mạn cũng không thấy có gì
không thích hợp.
Nữ tử chạy tới trước mặt, vội đem thuốc đưa tới trong tay Mạc Kỳ Minh, thân thiết nói: “Tam Vương gia, mau uống thuốc đi, uống thuốc rồi sẽ khá hơn một chút.” Mạc Kỳ Minh cảm kích ngước mắt, miễn cưỡng cười cười ra vẻ vô sự, nói: “Tuyết Mạn, cám ơn nàng, khiến nàng vất vả đi một chuyến, thân thể ta, thật không chịu nổi rồi.”
“Tam Vương gia, ngài đừng nói như vậy, ta cũng xem ngài như bằng hữu thôi, đừng khách khí với ta. Nhanh uống thuốc trước đã.” Nữ tử hơi chút oán hận, thúc giục Mạc Kỳ Minh, ánh mắt cùng ngữ khí tương tự Lăng Tuyết Mạn chừng chín phần.