“Để nàng chạy, trẫm cũng muốn nhìn xem, nàng có bản lĩnh chạy đến chỗ nào?” Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn âm trầm, nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn, trong mắt thâm thúy, hai tay chắp ở sau người, bỏ lại một câu, “Ở chỗ này chờ trẫm!” Sau đó liền cất bước đuổi theo.
Lăng Tuyết Mạn chỉ lo trốn chạy, gói đồ
không có, thò tay sờ sờ ngọc bội nàng giấu trong cái yếm, không khỏi âm
thầm cảm thấy may mắn, nàng không để trong bao đồ a!
Nhưng chạy một chút, bước chân không khỏi chậm lại, đầu óc có chút phản ứng, Tình nhân không có ngăn nàng sao?
Thế nhưng thả nàng đi rồi? Hắn… không tức giận nàng sao? Vừa nghĩ như
thế, không khỏi mím môi, hừ, không cần thì không cần, ai hiếm lạ! Hắn
đuổi Tam Vương gia đi, nhất định là đến chê cười nàng! Nam nhân thối,
nàng có chết cũng không thể cùng mười mấy nữ nhân hầu hạ một chồng!
Mạc Kỳ Hàn yên lặng đi theo, bước chân
hết sức nhẹ, nếu như nàng quay đầu lại, là có thể nhìn thấy hắn, nhưng
nàng không quay đầu lại, mà từ chạy biến thành đi, thấy sắp đến cổng
Vĩnh Đức, nàng lại dừng, đi đến tường thành ngồi chồm hổm xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân.
“Cửa cung mở rất rộng, sao không chạy ra?
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên thanh âm sẳng giọng, Lăng Tuyết Mạn chậm rãi ngẩng đầu, trong bóng tối, hắn như
đỉnh Thái Sơn ngăn chặn tất cả đường đi của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, cho dù là bóng tối,
nàng vẫn có thể nhìn đến cặp sáng quắc của hắn, trong con ngươi kia,
trong giọng điệu kia, có tức giận sâu sắc!
Nàng ngậm miệng không nói, cắn môi nghiêng mặt.
“Lăng Tuyết Mạn, nàng câu dẫn trẫm, đùa giỡn trẫm, lên giường trẫm, mang thai long chủng của trẫm, nàng còn muốn chạy?” Mạc Kỳ Hàn gằn từng tiếng, nhìn nàng, tiếng nói rét lạnh như băng, “Trẫm nghĩ rằng, tối nay nàng nói lời ngon tiếng ngọt với trẫm, là ghen tị,
là muốn cùng trẫm tiêu tan hiềm khích trước kia, không từng nghĩ, nàng
đúng là nổi lên tâm kế, đùa giỡn trẫm! Lăng Tuyết Mạn, trẫm đã cho nàng
ngôi vị hoàng hậu, nàng còn muốn trẫm làm gì nữa?”
Tâm, đột nhiên cảm thấy đau tê liệt, nàng bày ra tâm kế, còn hắn có bao nhiêu tâm cơ đây? Mù quáng tin hắn hai
năm, nàng như người mù, hắn nói cái gì chính là cái đó, khi người mù bất thình lình hồi phục thị lực, lại phát hiện thì ra thế giới ở trong đầu
chỉ là phác họa, khác hẳn hiện thực, hắn và nàng trong lúc đó, còn lại
bao nhiêu tín nhiệm?
Mắt cụp xuống, Lăng Tuyết Mạn cố nén chua xót trong mũi, hít một hơi, lại ngước mắt, môi đỏ mọng mở nhẹ, tao nhã mà cười, “Thực xin lỗi Hoàng thượng, ta là nữ nhân không sạch, làm sao xứng làm hoàng hậu đây?”
“Nàng oán trẫm? Lúc ấy toàn thành mang lời đồn về nàng cùng Nhị ca, trẫm hạ chỉ nói nàng không sạch, bất quá
là tương kế tựu kế, chẳng lẽ nàng sạch hay không sạch, trong lòng trẫm
không biết sao?” Mạc Kỳ Hàn mím môi, giọng điệu mềm mỏng một phần.
Lăng Tuyết Mạn cười nhạo, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn, nói rõ ràng: “Mạc Kỳ Hàn, ta không muốn ở cùng một chỗ với chàng!”
“Vậy vì sao nàng không đi? Nàng đi đi! Đi ra cửa cung này, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại!” Mạc Kỳ Hàn đột nhiên không khống chế được, hai tay nắm bả vai Lăng
Tuyết Mạn, kéo nàng đứng lên, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm, khàn giọng
quát lên.
“Được! Ta đi!”
Môi Lăng Tuyết Mạn run rẩy, dùng sức đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, quay đầu chạy tới cửa cung.
“Cái gì vọng phu, cái gì mỗi ngày
trông quân về, cái gì bồ lau sậy như tơ, cái gì kiên trinh vĩnh tùy, đều là giả! Tất cả đều là giả!”
Phía sau, Mạc Kỳ Hàn như bị bệnh tâm thần gầm lên, Lăng Tuyết Mạn đang chạy dần dừng lại, thân mình cứng ngắc, không bước nổi.
Trong trời đất, là lặng im, là tĩnh mịch trầm mặc, không còn một tiếng động nào nữa.
Cách xa cửa cung, thị vệ nghe được tiếng
gầm, muốn xông tới, lại thấy được long bào màu vàng sáng kia, khiếp đảm
dừng bước, sau đó coi như không thấy.
Đột nhiên, Lăng Tuyết Mạn quay lại, đứng cách ba trượng, rưng rưng kêu Mạc Kỳ Hàn, “Chàng đem Tình nhân của ta trả lại cho ta! Hắn là của ta! Hắn là người của ta!”
Mạc Kỳ Hàn chấn động, ngay sau đó, liền không chút do dự chạy vội tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, nghẹn ngào hỏi nàng, “Thế nào, nàng là muốn ở cùng một chỗ với Tình nhân của nàng sao? Hắn ở đây, luôn luôn ở đây, hắn cho tới bây giờ đều là của một mình nàng, chưa bao giờ thuộc về người khác, hắn đối với người khác lập mưu kế, làm thủ
đoạn, nhưng đối với nàng, là cả trái tim, trời đất chứng giám! Nếu nàng
còn có thể tin hắn, hắn vẫn nói là lời thề kia, tuyết nhớ hàn sương phát tề mi, sinh tử không rời đến đầu bạc!”
Thân mình Lăng Tuyết Mạn cũng chấn động,
trên má có dòng lệ nóng bỏng chảy xuống, cũng nhịn không được nữa, nhào
vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, ôm thật chặt hắn, thì thào, “Tình nhân… Tình nhân…”
“Mạn Mạn… Cho dù trẫm là Tình nhân,
hay là Hoàng đế, tình yêu dành cho nàng, chưa từng giảm bớt một phần,
nàng tin không? Tin không?” Mạc Kỳ Hàn cũng ướt hốc mắt, hai tay nắm lấy bả vai Lăng Tuyết Mạn, dần dần siết chặt.
“Tình nhân, ta tin… hiện tại ta tin rồi, mang ta về nhà… Có chàng, nơi đây liền là nhà của chúng ta.” Lăng Tuyết Mạn khóc, nói đứt quãng, dán mình trong lồng ngực ấm áp của hắn, lòng tràn đầy quyến luyến.
“Được, về nhà, chúng ta về nhà.”
Mạc Kỳ Hàn toét miệng, thỏa mãn cười, bồng người trong lòng lên, mở bước chân đi về Cung Đế Hoa.
Hoa Mai bà bà cùng Từ An buông lỏng khẩn trương, vui mừng đi theo sau.
Cung Đế Hoa.
“Đêm nay cung nữ Hoán Y Cục Lăng Tuyết Mạn thị tẩm!”
Mạc Kỳ Hàn nhìn cung nhân quỳ dưới thềm ngọc, trong giọng nói mang theo vui sướng nhè nhẹ, “Người đâu, đi đổi toàn bộ đệm chăn trong tẩm cung, hầu hạ chủ tử tắm rửa thay quần áo!”
“Vâng, Hoàng thượng!”
Một đám cung nữ thái giám quỳ lạy, “Chúc mừng Lăng nương nương!”
Lăng Tuyết Mạn có chút luống cuống, khẩn trương nhìn qua, Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, “Nàng bây giờ không có tẩm cung, tắm rửa ngay tại chổ của trẫm, đi thôi!”
“A, được.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu.
Nhìn các cung nữ giúp đỡ Lăng Tuyết Mạn vào trong điện, nụ cười trên mặt của Mạc Kỳ Hàn dần dần thu lại, “Từ An, dùng bồ câu đưa tin cho Lôi Việt, theo kế hoạch làm việc!”
“Vâng, Hoàng thượng!”
Từ An nghiêm trọng chắp tay, khom người lui ra ngoài.
Điện Thái Hòa, dạ tiệc bởi vì Hoàng thượng đau đầu nên đã kết thúc.
Thái tử Nam Chiếu cùng quan viên sứ đoàn, do Lục Vương gia cùng Thất Vương gia tiếp đãi, tạm ở trong cung.
Mà lúc Mạc Kỳ Minh xuất cung, đột nhiên bị hai thái giám truyền chỉ cản lại.
“Truyền khẩu dụ Hoàng thượng, lệnh Tam Vương gia ngày mai lâm triều, cùng thế tử lên điện, trẫm muốn khảo sát
văn võ của hoàng trưởng tử Mạc Ly Hiên cùng tam Vương thế tử Mạc Ly
Linh! Khâm thử!”
Mạc Kỳ Minh ngẩn người, trầm mặc một chút, chắp tay, nói “Thần tuân chỉ!”