Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 472: Chương 472




Cung Đế Hoa.

Ngồi ở trong bồn tắm cực lớn, Lăng Tuyết Mạn cảm giác như là nằm mơ, trên người đầy cánh hoa, bốn cung nữ hầu hạ tắm rửa, bốn cung nữ bưng khay, đứng ở hai bên, có áo khoác mỏng manh, có trang sức, có hương liệu, có son phấn.

Tắm rửa xong, các cung nữ hầu nàng mặc sa y, cũng là bỏ bớt yếm cùng quần lót, độ trong suốt khiến cho mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ bừng, vội hỏi: “Nữ tử thị tẩm cho Hoàng thượng đều mặc như vậy à?”

“Hồi Lăng nương nương, các nương nương khác đều là tắm rửa ở tẩm cung của mình, ăn mặc chỉnh tề đến triệu tập, còn Lăng nương nương mới là được Hoàng thượng đặc biệt đối đãi.” Một cung nữ đáp.

“Cái gì? Hoàng thượng không cho ta mặc nội y, mà… mà trực tiếp mặc áo khoác? Trời ạ, cái đó so với không mặc có gì khác đâu!” Lăng Tuyết Mạn vừa kêu sợ hãi, vừa cúi đầu nhìn bản thân, áo khoác tơ lụa này như ẩn nếu như hiện, thật… thật là…

Vài cung nữ cười trộm lên, một người nói: “Chúc mừng nương nương! Nếu như tối nay nương nương hầu hạ tốt, Hoàng thượng vui vẻ, nương nương liền khổ tận cam lai!”

Lăng Tuyết Mạn hung hăng trợn mắt mấy cái, buồn bực nói: “Chải đầu cho ta đi.”

“Vâng, nương nương, mời nương nương dùng huân hương!”

“Haiz, huân hương thì không cần, ta không có thói quen dùng huân hương.”

“Nương nương, các nương nương khác đều dùng đó, các nương nương đều trang điểm cho chính mình thơm ngào ngạt, làm Hoàng thượng vui a!”

“Ta không dùng cũng có thể làm Hoàng thượng các ngươi say mê choáng váng đầu óc! Đúng rồi, buổi tối, son phấn cũng không cần, chải tóc cho ta, trang sức gì đó, đều đừng đeo, ta mệt chết đi được, các ngươi làm nhanh chút, ta muốn đi ngủ.”

Nghe vậy, vài cung nữ giật mình mở to hai mắt nhìn, một người lập tức nói: “Nương nương, Hoàng thượng còn chưa tới đây!”

“Hắn chưa tới, ta không thể ngủ trước sao? Ta thật sự mệt nhọc nha!” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ làm phi tử của Hoàng đế không thể tự do ngủ sao?

Các cung nữ lắc đầu lia lịa, mỗi người nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt đều có khó hiểu.

“Aiz, vậy lau tóc cho ta đi.” Lăng Tuyết Mạn yêu cầu.

May mà không bao lâu liền nghe tiếng bước chân vang lên, giày rồng vừa tiến vào, một đám cung nữ vội quỳ xuống đất, “Nô tì tham kiến Hoàng thượng!”

“Bình thân!”

“Tạ Hoàng thượng!”

Lăng Tuyết Mạn từ bàn trang điểm đứng lên, vừa tính hành lẽ theo cấp bậc lễ nghĩa, đã thấy Mạc Kỳ Hàn chăm chú nhìn nàng, môi cười rất là âm hiểm, không khỏi lập tức đỏ mặt, vội đem hai tay che bộ ngực, cúi đầu muốn xoay người, lại phát hiện dưới thân cũng trong suốt, nhất thời khó có thể chiếu cố cả cao lẫn thấp, hai gò má nóng bừng lên, tức giận, dứt khoát không hành lễ, trừng mắt nhìn hắn, nhanh chóng chạy vào trong màn.

Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, tâm tình thoải mái cực kỳ, “Toàn bộ lui ra đi!”

“Vâng, Hoàng thượng, nô tì cáo lui!”

Mạc Kỳ Hàn ngậm cười, nhấc màn lên tiến vào, con ngươi tràn đầy quỷ dị trần trụi nhìn Lăng Tuyết Mạn từ trên xuống dưới, chậc chậc thở dài: “Mạn Mạn, cái áo lụa mỏng này, nàng mặc vào nhìn mơ mơ hồ hồ, so không mặc quần áo còn… khụ khụ, còn câu hồn hơn!”

“Chàng, chàng dâm tặc sắc lang! Còn không phải chàng kêu ta mặc sao!” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, tiến lên, kiễng chân lên, hai tay che mắt Mạc Kỳ Hàn, “Không được xem!”

“Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười nhẹ lên, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nhanh chóng trộm môi thơm, cười xấu xa nói: “Đúng vậy, là trẫm không cho nàng mặc áo trong, mặc vào, lát nữa lại phải cởi, rất phiền toái!”

“Ây da, chàng sắc quá! Chàng nghe đây, ngoan ngoãn ngủ, không được có động tác hạnh kiểm xấu gì đó, bằng không, ta về mật thất, một mình chàng ngủ ở chỗ này.” Đôi bàn tay trắng như phấn của Lăng Tuyết Mạn đấm nhẹ lên ngực Mạc Kỳ Hàn, thẹn thùng.

Mạc Kỳ Hàn ý cười càng sâu, thình lình ôm thắt lưng nàng, đi đến giường rồng, vừa đi vừa cười nói: “Bảo bối, nàng nghĩ thị tẩm là có ý gì? Là hiến thân cho trẫm! Nàng muốn trẫm ngoan ngoãn ngủ, có khả năng sao? Trẫm đói bụng mấy ngày rồi!”

Thân mình Lăng Tuyết Mạn hơi chạm giường, liền cơ trí chui vào góc giường, sau đó ‘khanh khách’ cười nói: “Chàng xuất chinh hơn một năm, không phải mỗi ngày đều đói sao? Bây giờ mới bảy tám ngày đã không nhịn được sao?”

“Ha ha, lúc ấy muốn a, có đôi khi muốn đến ngủ không yên, sau đó phải đi tắm nước lạnh, lúc đó trẫm suy nghĩ, chờ trẫm trở về, nhất định phải làm cho nàng bồi thường trẫm thật tốt, bây giờ không phải nàng nên chủ động một chút sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, vừa nói, vừa tháo dây lưng cởi áo.

“Tình nhân, ta đang mang thai, có thể sao?” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, bất an hỏi.

Mạc Kỳ Hàn cởi cái áo cuối cùng, tháo giày, lên giường, hướng Lăng Tuyết Mạn ngoắc ngoắc ngón tay, “Mạn Mạn, nàng lại đây.”

“Hả? Làm chi?”

Lăng Tuyết Mạn hồ nghi, nhưng nhìn vẻ mặt Mạc Kỳ Hàn nghiêm chỉnh, liền đi qua, ai ngờ, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cười, lôi nàng tới nằm xuống bên cạnh hắn, sau đó từ phía sau lưng ôm lấy nàng, bàn tay hạnh kiểm xấu chui vào váy nàng, cười xấu xa: “Mang thai cũng có thể sinh hoạt vợ chồng a, chẳng qua động tác không thể quá mạnh, trẫm sẽ đúng mực, nàng chỉ cần đừng từ chối trẫm nữa là tốt rồi.”

“Ách…” Lăng Tuyết Mạn không phản bác được, bỗng dưng nghiêng đầu hỏi: “Bình thường chàng ở trong này sủng hạnh… sủng hạnh bọn họ sao?”

“Ha ha, đúng vậy!” Mạc Kỳ Hàn nghiền ngẫm nhếch môi, nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn rõ ràng biến sắc mặt, mới chậm rãi nói: “Nếu nàng muốn, trẫm sai người đi đổi tất cả đệm giường.”

“Thay đổi có ích lợi gì?” Lăng Tuyết Mạn bực tức rống một câu, quay đầu lại, tức giận thẩm vấn: “Chàng rốt cuộc có chạm qua bon họ hay không?”

“Không có.” Mạc Kỳ Hàn vẫn cười.

Lăng Tuyết Mạn càng tức giận, lại xoay đầu hỏi: “Không chạm qua, vậy làm sao chàng sủng hạnh?”

“Ha ha, Mạn Mạn, đêm nay thị tẩm mới là danh xứng với thực a!” Mạc Kỳ Hàn dán môi lên vành tai mềm mại của Lăng Tuyết Mạn, môi mỏng khẽ cười, nói nhỏ: “Quá trình sủng hạnh bọn họ là như vậy…”

“Cái gì? Bọn họ, bọn họ đến bây giờ còn là… tấm thân xử nữ?” Lăng Tuyết Mạn nghe xong, lập tức kinh ngạc, không thể tin hỏi.

Mạc Kỳ Hàn gật đầu, “Đúng vậy, nàng thấy trẫm làm vua dễ dàng sao? Canh ba còn chạy về, đuổi người đi, sau đó chạy đến với nàng, trẫm luôn ngủ không ngon giấc như vậy, cũng khổ hai nha đầu Xuân Đường Thu Nguyệt!”

“Ách, ta có chút không tin a, có ảo thuật thần kỳ như vậy sao? Mê huyễn dược ta còn có thể tin, nhưng ảo thuật này thật huyền diệu a!” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, không ngừng chớp mắt, biểu tình không thể tin.

“Nàng không tin, trẫm chỉ có thể chờ đến khi xong chuyện, cho nàng thấy tận mắt một lần, cho nàng biết, nàng là thế nào không tín nhiệm trẫm, thẹn với trẫm! Hừ!” Mạc Kỳ Hàn cau mày, chậm rãi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.