Cuối mùa thu, mưa đêm dần dần nhỏ giọt, phát ra tiếng vang nho nhỏ ở trên song cửa sổ.
Tâm tư Lăng Tuyết Mạn nặng nề, ngủ không được, dựa vào đầu giường chờ dâm tặc đến.
Kỳ thực nàng không thể biết lúc nào hắn
sẽ đến. Hắn quả thực là tới vô ảnh đi vô tung, nàng muốn nắm bắt hành
tung của hắn, muốn biết hắn làm sao có thể không kinh động thủ vệ mà lẻn vào. Đáng tiếc, mỗi lần chờ nàng mở to mắt thì hắn đều đã đứng ở bên
giường hoặc là nằm bên cạnh nàng.
Xuân Đường cùng Thu Nguyệt sớm đã bị Lăng Tuyết Mạn phái đi ra. Nàng sợ bọn họ thấy mà bị nam nhân kia giết người diệt khẩu, cho nên hiện tại nàng chỉ vểnh tai cẩn thận lắng nghe động
tĩnh, thậm chí đang ngồi, một lát sau nhịn không được, chân trần đi
xuống giường, nhẹ nhàng đến bên cạnh bình phong thò đầu ra lặng lẽ nhìn
cửa sổ.
Gian ngoài không có chút đèn, nhưng bên
trong có ánh nến chiếu rọi, cho dù không thể thấy rõ bộ dáng dâm tặc, ít nhất lúc hắn vừa tới nàng cũng có thể thấy đại khái.
Đáng tiếc, Lăng Tuyết Mạn vĩnh viễn không phải là đối thủ của Mạc Kỳ Hàn.
Nàng tập trung hơn nửa ngày, cổ đã mỏi
cứng ngắc, vừa xoay cổ thư giãn một chút thì vách tường nhẹ nhàng di
động. Một chút ánh sáng chiếu lại, đôi mắt sâu của Mạc Kỳ Hàn phút chốc
căng thẳng, môi mỏng cười thâm sâu, một viên ám khí từ trong tay bay về
phía bình phong!
Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một cái gì đó bay vèo tới, ngã ngồi xuống đất. Bình phong hơi động
một chút, sau đó vẫn đứng như cũ giống như không có chuyện gì, nhưng nến đặt trên bàn đột nhiên tắt!
Thân mình cao lớn đi ra, từ trên cao nhìn xuống Lăng Tuyết Mạn, khóe miệng giơ lên khinh bỉ trêu tức, “Sao giờ này không ngủ, ngồi trên đất làm gì?”
“Ta… ta… ta đang đợi ngươi…” Lăng Tuyết Mạn lắp bắp trả lời.
Rình coi thất bại, nàng lại một lần nữa cảm giác mình rất ngốc!
Một bàn tay to đưa đến trước mặt, Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, ngước mắt, Mạc Kỳ Hàn thở dài, ôn nhu nói: “Đứng lên, trên đất lạnh.”
Đáy mắt Lăng Tuyết Mạn đột nhiên chát
chát, mấp máy môi, để tay vào trong bàn tay Mạc Kỳ Hàn, để hắn đỡ nàng
đứng lên, lại cùng nhau đi đến giường, ngồi xuống.
Mạc Kỳ Hàn ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: “Nàng ở đây chờ ta là để nhìn lén ta vào bằng cách nào sao? Đừng phí công sức cho việc này. Ban ngày nàng chỉ cần kiếm gì đó giải trí, thiếu cái gì
thì cứ việc sai quản gia đi mua, buổi tối ngoan ngoãn chờ ta là tốt rồi. Ta không biết khi nào thì đến, chính là lúc đến đây, chỉ nghe hơi thở
sẽ biết nàng đang ở đâu, là ngủ thật hay là giả bộ ngủ. Đừng phí tâm tư
nữa, về sau nàng tự nhiên sẽ biết.”
“Vậy ngươi nói cho ta tên của ngươi đi. Chẳng lẽ ngươi hi vọng ta gọi ngươi là dâm tặc mãi sao?” Lăng Tuyết Mạn hỏi thật vô lực.
“Ách, nàng tùy tiện kêu tên gì cũng được, chỉ cần không kêu dâm tặc là tốt rồi.” Mạc Kỳ Hàn rút rút môi nói.
“Ta chắc nên gọi ngươi tình nhân đi!” Lăng Tuyết Mạn giận trừng mắt.
Mạc Kỳ Hàn đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười khẽ lên: “Ha ha, tốt, tên gọi này so với dâm tặc dễ nghe hơn, ít nhất nói rõ không phải ta bắt buộc nàng, là nàng tự nguyện ở cùng ta.”
“A! Không đúng, ta nói sai, không gọi tình nhân, mà gọi phạm nhân!” Lăng Tuyết Mạn kịp phản ứng, vội vươn tay che miệng Mạc Kỳ Hàn, trách móc.
Mạc Kỳ Hàn bật cười, nắm tay nhỏ bé của nàng đặt ở bên miệng hôn một cái nói: “Nha đầu đừng sửa lại, hãy kêu Tình nhân đi. Ta thích cách gọi này.”
“Ngươi thích cái rắm! Ta không thích!” Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt.
“Ha ha, cứ quyết định như vậy. Xuất giá tòng phu, nàng phải nghe lời ta.” Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của Lăng Tuyết Mạn.
Nhưng ngay sau đó hắn lại bị người nào đó dùng sức đẩy ra. Lăng Tuyết Mạn thở gấp, gầm nhẹ: “Đây là phòng của Vương gia tướng công ta. Ngươi không chỉ ở nơi này chiếm lấy ta, còn dám nói ta là cái gì xuất giá tòng phu. Ta chính là muốn tòng cũng là phải tòng tướng công, ta tòng ngươi cái rắm! Lại nói Lăng Tuyết Mạn ta không phải là tiểu nữ tử giáo điều ở nơi này. Cái gì tam tòng tứ đức với ta mà nói, không tồn tại!”
Đỉnh đầu bay tới vô số quạ đen, nhuộm đen khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn, ho khan hai tiếng mới nói: “Tuyết Mạn, không phải nàng không muốn thủ tiết cho Tứ Vương gia sao? Không
phải nàng mắng hắn là hỗn đản sắp chết còn hại nàng sao? Sao nàng còn
sinh ra tình cảm với vong phu?”
“Không cần ngươi lo! Tóm lại nếu hắn không chết, sẽ là một nam nhân thật tuấn mỹ, ít nhất đẹp trai hơn ngươi nhiều!” Lăng Tuyết Mạn cười lạnh.
“Khụ khụ!”
Mạc Kỳ Hàn đen mặt, khuôn mặt tuấn tú
căng thẳng. Lâm Mộng Thanh đáng chết! Dịch dung cho người chết lại đẹp
trai hơn hắn sao. Lần tới gặp tiểu tử kia, thế nào cũng phải đánh hắn
một trận mới được!
Bất quá Mạc Kỳ Hàn lại trừng mắt, “Nàng cũng chưa gặp qua dung mạo của ta, làm sao biết ta không đẹp bằng nam nhân của nàng?”
“Ha ha, đó là trực giác của nữ nhân! Có bản lĩnh ngươi cho ta xem mặt của ngươi coi.” Lăng Tuyết Mạn khiêu khích.
“Phải không? Nha đầu, khích tướng đối với ta là vô dụng. Được rồi, xưng hô quyết định như vậy rồi, nàng đừng nghĩ sửa.”