Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 96: Chương 96




Cốc Vũ Mị yêu kiều dùng khăn bịt mũi, ra vẻ toàn thân run lên, “Thật là khó ngửi! Vương phi tỷ tỷ, tỷ từ trong thiên lao đi ra không có tắm rửa sao? Thật là thúi!”

Sắc mặt Xuân Đường, Thu Nguyệt biến thành màu đen, ngó nhìn Lăng Tuyết Mạn, thấy Lăng Tuyết Mạn mím đôi môi đỏ mọng thành một đường cong, nhàn nhạt mỉm cười, trong mắt tràn đầy hứng thú xem cuộc vui.

Biểu hiện của Lăng Tuyết Mạn làm Cốc Vũ Mị và Tôn Uyển Dung giật mình, lập tức trao đổi ánh mắt một chút. Tôn Uyển Dung đến gần hai bước, dạo qua Lăng Tuyết Mạn một vòng, không nóng không lạnh cười nói: “Vương phi thật hăng hái, mới khắc chết phu quân của chúng ta, liền làm hại tiểu Vương gia suýt chết. Loại nữ nhân mang điềm xấu giống tỷ còn về vương phủ này làm cái gì?”

“Nếu là muội, muội đâu còn có mặt mũi mà trở về!” Cốc Vũ Mị nhướng lông mày một chút, đột nhiên khóc lên, “Phu quân đáng thương của chúng ta! Oa… oa…”

Một màn biểu diễn này, thủ vệ canh cửa Cúc Thủy Viên đều hơi giật mình nhìn Lăng Tuyết Mạn.

“Haiz, các ngài nói bậy bạ gì vậy?” Thu Nguyệt không nhịn được, bước lên một bước, vẻ mặt tức giận.

Xuân Đường cắn răng nói: “Hai vị trắc phi, Vương phi ra sao đến phiên các ngài nói năng lộn xộn sao?”

“Làm càn! Hai nha đầu các ngươi quá lớn gan. Các ngươi còn coi chúng ta là chủ tử sao?” Cốc Vũ Mị xanh mét mặt, quát.

Lăng Tuyết Mạn luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt, đến lúc này nàng sợ hai nữ nhân kia lại đánh người, liền đứng ở trước mặt Xuân Đường, Thu Nguyệt, mở miệng: “Muốn làm cái gì?”

Bốn chữ ngắn gọn mang khí thế bức người, làm Cốc Vũ Mị ngậm miệng, hơn nữa có chút kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết Mạn. Tôn Uyển Dung cũng ngẩn người, nhưng lập tức nghĩ đến các nàng có người nhà làm chỗ dựa vững chắc, lá gan liền to lên, nâng cằm, “Vương phi, hai người chúng ta dù sao cũng là người của Vương gia. Nha hoàn của Vương phi có thể không để ý tôn ti trật tự sao?”

Lăng Tuyết Mạn hôm nay đã tức giận, hai nữ nhân đáng chết này còn bới móc, mà lại nói nàng khắc phu khắc tử. Nếu nàng nhịn, mặt trời sẽ mọc từ huớng tây!

Biểu tình trên mặt Lăng Tuyết Mạn không ngừng biến hóa, con ngươi phun lửa ngừng ở trên mặt hai người kia, môi đỏ mọng cong lên, rét lạnh nói: “Hai người các ngươi hiện tại nói xin lỗi ta còn kịp! Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội!”

“Sao?”

Hai người ngẩn người, tiện đà cười nhạo: “Chúng ta không muốn thì sao?”

“Ta nhìn thấy các ngươi chính là lợn chết không sợ phỏng nước sôi!” (kiểu như là điếc không sợ súng) Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng nhếch môi, hướng vài tên thủ vệ ra lệnh: “Đem Cốc Trắc phi cùng Tôn trắc phi nhốt ở Thấm Trúc Hiên cho bổn Vương phi. Không có mệnh lệnh của ta, không kẻ nào được ra vào Thấm Trúc Hiên nửa bước!”

“Ngươi! Lăng Tuyết Mạn ngươi thật to gan. Ngươi dám nhốt chúng ta sao?” Cốc Vũ Mị biến sắc mặt, cao giọng quát lên.

Tôn Uyển Dung trừng gã thủ vệ, khẩu khí sắc bén nói: “Ai dám nhốt ta? Ta tốt xấu cũng gả cho Vương gia mấy năm. Vương gia mất chưa được bao lâu liền không để ta vào mắt sao?”

Thủ vệ bị vài tiếng rống này làm đứng yên tại chỗ, khó xử cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.

Thấy thế, Cốc, Tôn hai người lập tức đắc ý khiêu khích nhìn Lăng Tuyết Mạn, sau đó rất ăn ý liếc mắt trao đổi một chút, Cốc Vũ Mị cười nhạo nói: “Vương phi vẫn là nhanh đi tắm rửa đi, Cúc Thủy Viên yêu thích nhất của Vương gia đều bị ngươi làm thúi rồi!”

Nói xong xoay người đi.

Chủ tớ ba người Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt. Ngực Lăng Tuyết Mạn kịch liệt phập phồng, cắn răng nói: “Xuân Đường Thu Nguyệt ngăn người lại cho ta!”

“Vâng, Vương phi!”

Hai nha hoàn sớm có ý định này, giờ phút này vừa nghe được mệnh lệnh liền trả lời một tiếng đầy hào khí, chân nhẹ bật một cái nhảy lên, chắn trước thân Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung, hai tay cản lại, cười lạnh nói: “Hai vị trắc phi xin dừng bước!”

Xuân Đường Thu Nguyệt vừa lộ ra thân thủ làm kinh hãi Lăng Tuyết Mạn, cũng kinh hãi Cốc Tôn hai người!

“Ngươi… các ngươi biết võ?” Cốc Vũ Mị kinh hãi há hốc miệng.

Tôn Uyển Dung trợn tròn mắt, “Các ngươi học võ khi nào?”

“Hai người chúng ta vốn là nha hoàn bên cạnh chủ tử, đương nhiên phải có bản lĩnh bảo vệ chủ tử!” Xuân Đường lạnh lùng nói.

Lăng Tuyết Mạn tiêu hóa xong sự thật này càng thêm giật mình! Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt một chút, hai tay cũng nắm chặt, nàng đột nhiên nghĩ đến dâm tặc mỗi lần tới đều có thể làm Xuân Đường Thu Nguyệt biết võ công không chút hay biết, vậy võ công hắn cao bao nhiêu a!

Sợ chết! Nàng cũng đừng nghĩ thoát khỏi dâm tặc! Chính là cho dù nàng có mười con dao cũng dùng không đủ!

Run rẩy thân mình, Lăng Tuyết Mạn chậm rãi đi đến, ánh mắt sùng bái lườm liếc Xuân Đường Thu Nguyệt, lại dời về phía hai người Cốc Tôn, chậm rãi nói: “Không sai, võ công chính là dùng để đối phó kẻ ác, đối với hai nữ nhân này không cần khách khí!”

“Vâng, Vương phi!” Xuân Đường Thu Nguyệt đắc ý cong cong khóe miệng. Các nàng không sợ hai nữ nhân này, bởi vì chủ tử nhà các nàng dặn rõ phải bảo vệ Vương phi, bọn họ tất nhiên không dám để cho Vương phi chịu ủy khuất.

“Lăng Tuyết Mạn ngươi muốn thế nào?” Cốc Vũ Mị nổi giận vặn vẹo khuôn mặt.

“Ha ha, ta muốn thế nào ngươi cứ nói đi?” Lăng Tuyết Mạn cười lạnh, rống bốn gã thủ vệ: “Các ngươi thật to gan! Đến mệnh lệnh của bổn Vương phi cũng không tuân sao? Trắc Vương phi dám gọi thẳng tên của bổn Vương phi, là việc vô lễ thứ nhất! Thứ hai, thấy Vương phi không hành lễ, không thỉnh an! Thứ ba, dám vu khống bổn Vương phi, đại bất kính! Lập tức nhốt bọn họ vào Thấm Trúc Hiên, ai dám tự ý thả hai người này, đuổi khỏi Tứ Vương phủ!”

“Vương phi!” Bốn thủ vệ bị khí thế sắc bén của Lăng Tuyết Mạn làm khiếp sợ, vừa nghĩ đến tiểu Vương gia rất hiếu thảo, Lăng Tuyết Mạn nói gì nghe nấy, liền cuống quít chắp tay nói: “Nô tài tuân mệnh!”

“Lăng Tuyết Mạn, ngươi thật dám nhốt chúng ta sao?” Cốc Vũ Mị hoảng hồn bật thốt lên.

Lăng Tuyết Mạn lui một bước, hai tay ôm ngực, híp mắt, thốt ra: “Chết cũng không hối cải, tội tăng thêm! Xuân Đường, vả miệng!”

“Vâng, Vương phi!” Có cơ hội báo thù, Xuân Đường liền quăng ra một cái tát, bởi vì lực tay lớn, làm Cốc Vũ Mị lảo đảo ngã trên mặt đất, trên mặt hiện lên dấu năm ngón tay đỏ chói, khiếp sợ mở to hai tròng mắt, “Ngươi… ngươi chỉ là nha hoàn mà dám đánh ta?”

“Dẫn đi!”

Lăng Tuyết Mạn không muốn lại hao tâm tốn sức, mắt lạnh bắn xuyên qua, bốn gã thủ vệ không dám có dị nghị, cuống quít kéo Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung đi đến Thấm Trúc Hiên.

“Lăng Tuyết Mạn, ngươi dám nhốt chúng ta, phụ thân ta sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng!”

“Lăng Tuyết Mạn, phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Tiếng la thê lương vang dội, hai nha hoàn theo hầu bọn họ cúi đầu hết sức thấp, toàn thân co rúm lại. Lăng Tuyết Mạn khinh miệt nhìn Cốc, Tôn hai người bị bắt đi, rét lạnh hừ một tiếng, “Các ngươi từ hôm nay trở đi không cần phải hầu hạ bọn họ, bổn Vương phi sẽ kêu quản gia an bài cho các ngươi!”

“Vâng, Vương phi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.