Cảm thụ một hồi cảm giác làm lão đại,
Lăng Tuyết Mạn đắc ý bước vào Cúc Thủy Viên, tắm trong thùng tắm rải
cánh hoa đầy mỹ lệ, thay đổi một bộ quần lụa mỏng, trang điểm xong, cảm
giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Thu Nguyệt vén rèm tiến vào, “Vương phi, quản gia đến xin chỉ thị, có thể bắt đầu dùng bữa chưa?”
“Ta đói sắp dẹp bụng rồi!” Lăng Tuyết Mạn hoạt bát nháy mắt, nhìn đến chiến lợi phẩm của nàng để trên bàn, nói: “Xuân Đường, ngươi giúp ta lấy một cái rương đến, sau đó đem ngân phiếu cùng
Thủy Tinh Cầu, còn có quạt lưu ly của ta bỏ vào. Đúng rồi, ngươi cùng
Thu Nguyệt mỗi người lấy một trăm lượng đi, ta cho các ngươi.”
“Vương phi, chúng nô tì không dám!” Xuân Đường Thu Nguyệt sợ hãi lắc đầu, Vương phi vừa ra tay chính là hai trăm lượng, hai nàng cho dù có mọc thêm hai cái đầu cũng không dám nhận!
“Vì sao không dám? Của ta đưa các ngươi, không phải là các ngươi trộm được, các ngươi vất vả hầu hạ ta
bao lâu, hoàn toàn xứng đáng. Huống chi các ngươi không cần tiếc bạc
thay ta, dù sao đây là của Vương gia các ngươi lúc còn sống để lại, các
ngươi cảm tạ hắn đi, hì hì!”
Lăng Tuyết Mạn cười cười, cảm xúc nhanh chóng chuyển biến, cắn răng nói: “Vương gia nhà các ngươi thật biết thưởng thức, có hai tiểu lão bà cực phẩm
như vậy! Thật sự là ghê tởm. Từ nhỏ đến lớn chưa thấy qua nữ nhân sao,
đến loại hàng này cũng thích, khinh bỉ hắn! Thật là, nam nhân duy nhất
cũng đã chết, còn tranh cái gì? Đều ở dưới một mái hiên làm quả phụ, vì
sao phải khi dễ người như vậy? Thật cho là cô nãi nãi ta là quả hồng
mềm, muốn bóp liền bóp sao?”
“Vương phi…”
Hai nha hoàn không còn gì để nói, mắt mở
to như chuông đồng, nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong lòng đang suy nghĩ, chủ
tử yêu cầu mọi cử động của vương phi đều phải bẩm báo, vậy mấy lời nói
này có phải bẩm báo hay không?
Không đợi các nàng quyết định, Lăng Tuyết Mạn đã vén rèm đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bà cô ta càng bị áp chế lại càng hăng, ai dám đụng một sợi lông của ta,
đừng trách ta độc ác, cùng lắm thì lại bị lấy củi thiêu cháy thêm một
lần thôi!”
Hai mặt nguýt nhau, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đều giơ ngón tay cái lên!
………………….
Bữa cơm trên bàn, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên ăn rất ngon. Nhưng Lăng Tuyết Mạn cảm giác thiếu một chút gì
đó, nhìn trái nhìn phải một phen, vỗ bàn một cái, “Quản gia, mang rượu tới!”
“Vương phi, ngài muốn uống rượu sao?” Quản gia có chút kinh ngạc, “Hay là nô tài châm trà cho ngài đi!”
“Haiz, quản gia ngươi có ý tứ gì? Ta thật vất vả mới mang được đầu trở về, sao có thể không lấy rượu chúc mừng?” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi buồn bực nói.
Quản gia âm thầm nhăn mày, nhiệm vụ này
khó làm, hắn nên xử lý như thế nào đây? Vương phi đã trở lại, 90% chủ tử hắn buổi tối sẽ đi Cúc Thủy Viên, nếu Vương phi uống rượu, chủ tử uống
thuốc tránh thai sẽ không có tác dụng a!
“Quản gia, lấy chút rượu cho mẫu thân ta đi. Ta cùng mẫu thân uống một chén là tốt rồi.” Mạc Ly Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng nói.
Quản gia nhíu mày sâu hơn, hắn là một nô tài, không thể từ chối.
“Tiểu Vương gia, Vương phi, nô tài đi lấy ngay!”
Quản gia khom người lui ra ngoài.
Cơm no rượu say, Lăng Tuyết Mạn nằm lười trên ghế không muốn nhúc nhích.
Mạc Ly Hiên thấy thế, cười hì hì nói: “Mẫu thân, ngài bây giờ giống như bé mèo lười, đừng nằm nữa, chúng ta đi tản bộ trong vườn đi!”
“Không được, ta ăn rất no, đi không nổi.” Lăng Tuyết Mạn kêu rên.
Quản gia đứng ở một bên, muốn nói lại thôi, nửa ngày mới mở miệng xen vào: “Vương phi, nô tài có một câu nói, không biết có nên nói hay không.”
“Ách, ngươi muốn nói thì nói,
không muốn nói thì thôi, cái gì mà nên hay không nên, dù sao muốn lấy
lại bạc là không có khả năng.” Lăng Tuyết Mạn ợ một cái, lười biếng nói.
“Đúng rồi, quản gia, ngươi làm sao có thể chuẩn bị một vạn hai cho Thất thúc?” Mạc Ly Hiên làm như tò mò hỏi, mắt lại là nháy cũng không nháy, theo dõi quản gia.
Quản gia trầm tĩnh trả lời: “Thưa tiểu Vương gia, nô tài ngày ấy chính mắt nhìn thấy Vương phi cầm cây
quạt giá trị xa xỉ của Thất Vương gia, nô tài nghĩ rằng cho dù Vương gia mất, Vương phi không có chỗ dựa vững chắc, vậy cũng không thể làm cho
người ta coi thường. Một vạn hai, Tứ Vương phủ vẫn là lấy ra được, huống hồ trước khi Vương gia mất có lệnh nô tài chiếu cố hầu hạ tốt Vương
phi, nô tài liền tự đến phòng kế toán lấy bạc, nghĩ rằng tiểu Vương gia
hiếu thuận với Vương phi, chắc chắn đáp ứng, sau này sẽ bẩm lại cho tiểu Vương gia.”
Những lời này, quản gia đã sớm nghĩ cẩn thận, lựa lời hoàn mĩ, tìm không ra một tia sơ hở!
Mạc Ly Hiên gật đầu, “Ta đã biết.”
Lăng Tuyết Mạn càng không muốn quản nó,
chỉ cần có người hậu thuẫn nàng, nàng nên cười trộm! Ha ha, về sau nàng
có thể cây ngay không sợ chết đứng mà xài tiền!
Quản gia chau mày nhìn vẻ mặt sung sướng của Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi mở miệng: “Vương phi, hôm nay ngài xử trí Cốc Trắc phi cùng Tôn trắc phi có chút thiếu
sót. Hiện thời Vương gia đã mất, nói như thế nào, Tứ Vương phủ chúng ta
cũng có chút thất thế, phụ thân hai vị trắc phi đều là đại thần trong
triều, mặc dù chức quan trung đẳng lại đều nắm giữ những vị trí quan
trọng của Đại Minh ta, hiện thời Hoàng Thượng đối với Vương phi là mặt
rồng không vui, nếu Cốc đại nhân cùng Tôn đại nhân bẩm báo lên Hoàng
thượng, chỉ sợ Vương phi lại gặp họa. Nô tài nghĩ rằng tiểu Vương gia
rất được lòng vua, nếu như Vương phi bất mãn hai vị trắc phi, chỉ cần
kêu tiểu Vương gia ra mặt, như vậy cho dù Hoàng Thượng biết cũng sẽ
không trách tội tiểu Vương gia, Vương phi cũng có thể không bị mắc họa.”
Miệng Lăng Tuyết Mạn há thành trứng gà, tròng mắt trừng nửa ngày, không nháy mắt một cái, sau đó hữu khí vô lực nói: “Quản gia tiên sinh thân ái, vậy ngươi vì sao không nói sớm, a a a a a!”
Nghe vậy, quản gia luôn luôn bình tĩnh
lại mềm nhũn hai chân, phịch một tiếng quỳ ở trên mặt đất, trên trán đổ
rất nhiều rất nhiều mồ hôi, nâng tay lung tung lau một cái, nơm nớp lo
sợ nói: “Vương phi, ngài ngàn vạn không thể xưng hô như vậy, người ngoài mà biết, đầu nô tài sợ là phải dọn nhà!”
Sợ chết mất! Người ngoài đương nhiên là
chỉ chủ tử nhà hắn! Tim quản gia đập nhanh, đã có thể đoán được Mạc Kỳ
Hàn sẽ có loại sắc mặt gì!
Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên trợn tròn mắt, còn Xuân Đường cùng Thu Nguyệt là khóc không phải khóc cười không
phải cười, biểu tình thật cứng ngắc, đứng ở đằng kia bi thương hết sức.
Các nàng đang suy xét những lời này có phải bẩm báo cho chủ tử hay
không.
“Khụ khụ, ta thuận miệng nói thôi, quản gia ngươi khẩn trương cái gì? Ai sẽ nghe được a? Không có việc gì, không có chuyện gì.” Lăng Tuyết Mạn hắng giọng một cái, chê cười an ủi.
Người cổ đại có suy nghĩ cũng thật là cổ! Haiz -
Lời nói ‘thân ái’ có sao đâu, người ta cũng thường xuyên hay nói với mấy con vật nuôi trong nhà mà!
Mạc Ly Hiên lườm quản gia một cái, lại nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn, “Mẫu thân, ngài nói chuyện một chút cũng không rụt rè, thật là có chút lời nói phải kiêng kị!”