Ánh mặt trời chiếu vào phòng, cửa phòng
ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, Thu Nguyệt nhẹ bước tiến vào, đứng ở đầu giường nhìn Lăng Tuyết Mạn ở bên trong màn che còn đang ngủ say, mỉm cười, thu thập hỗn độn trên giường dưới giường, sau đó sẽ lặng lẽ lui ra ngoài.
Cả đêm triền miên, Lăng Tuyết Mạn cực kỳ
mệt mỏi, ưm một tiếng, lật người tính tiếp tục ngủ, theo thói quen, nàng vươn tay ra rơi vào khoảng không, liền lập tức tỉnh lại, nhìn bên cạnh
trống rỗng, ngớ ra nửa ngày, đáy mắt xông lên nước mắt đau xót, từ từ
đặt tay đến trên đệm giường, nhẹ nhàng vuốt ve, một mảnh lạnh lẽo, hắn
đi đã lâu rồi.
Nhẹ nhàng nhấc chăn lên, thân mình trần
trụi, người đầy dấu hôn, Lăng Tuyết Mạn dùng sức trừng mắt, chua sót
toét miệng, nếu không có chứng cớ rõ ràng này, nàng sẽ cho rằng, đêm qua lại là một giấc mộng mà thôi.
Tuy hắn lại đi rồi, nhưng ít ra hắn trở
lại bên cạnh nàng, có lẽ, có lẽ tối hôm nay hắn đến, nàng nên giữ tâm
tình tốt chờ đến ban đêm, không phải sao?
Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc cười, dời thân
mình, ngủ ở trên vị trí của Mạc Kỳ Hàn, khóe miệng treo tươi cười mĩ
mãn, bờ bến vọng phu… Tình nhân, mục tiêu sống của ta hiện tại chính là
chờ chàng, chờ chàng…
Ánh mắt nhắm lại, không lâu, lại nặng nề ngủ…
Mạc Ly Hiên bồi hồi ở ngoài cửa, đợi đã lâu, thỉnh thoảng giơ tay lên muốn gõ cửa, lại khẽ cắn môi buông xuống.
“Tiểu Vương gia, không bằng ngài dùng bữa trước đi, Vương phi không biết lúc nào mới tỉnh ngủ đâu!” Xuân Đường nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Tối hôm qua Mẫu thân không ngủ sao? Giờ đã sắp buổi trưa, ngài sẽ đói bụng.” Mạc Ly Hiên nhíu chặt đầu mày, hắn đã đáp ứng phụ vương phải chiếu cố kỹ lưỡng mẫu thân, cái này…
“Cái này…” sắc mặt Xuân Đường có chút ửng đỏ, nàng nên giải thích thế nào đây? Quẫn!
Thu Nguyệt lè lưỡi, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lại nghe được trong phòng vang lên thanh âm của Lăng Tuyết Mạn, “Xuân Đường Thu Nguyệt, chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa!”
“Vâng, Vương phi!”
Hai nha hoàn vội vàng trả lời một tiếng, liền muốn đi chuẩn bị, đi lên một bước lại nhớ lại cái gì, xoay người lúng túng nói: “Tiểu Vương gia, ngài không nên đi vào, Vương phi sợ là… không có mặc quần áo.”
Mạc Ly Hiên mở miệng, ngớ ra chút nữa,
hoảng hốt, vội quay đầu chạy lấy người, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn
đỏ bừng một mảnh, cắn cánh môi, một đường đi ra Cúc Thủy Viên đứng ở
dưới cây quế, hung hăng đá cây quế một cước, thầm mắng mình, phụ vương
sủng hạnh mẫu thân, có lẽ ngày sau mẫu thân chính là Hoàng Hậu, nó nên
vì mẫu thân cảm thấy cao hứng không phải sao? Không thoải mái cái gì?
Sau nửa canh giờ.
Nhìn một bàn đồ ăn, Lăng Tuyết Mạn nhìn quanh một vòng, nghi ngờ hỏi: “Xuân Đường, nếu không ngươi nói Hiên nhi đang đợi ta dùng bữa sao? Nó đâu? Còn bà bà đi đâu vậy?”
“Vương phi ngài chờ một chút, nô tì đi mời tiểu Vương gia lại đây!”
“Vương phi, nô tì đi mới bà bà.”
Xuân Đường Thu Nguyệt vội trả lời, đi ra ngoài.
Lăng Tuyết Mạn sờ sờ bụng đói trống trơn, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn, kết quả mới ăn được vài miếng, lại nghe
được một thanh âm vang lên ở ngoài cửa, “Nha đầu Mạn Mạn!”
“Hả? Ai đó?” Lăng Tuyết Mạn rụt
rụt khóe miệng, đứng dậy lặng lẽ đi ra cạnh cửa, thấy lộ ra một khuôn
mặt tươi cười, Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là ngẩn người, kích động vui vẻ
kêu lên: “Lão gia gia!”
“Hì hì, nha đầu Mạn Mạn, đã lâu không gặp a!” Thiên Cơ lão nhân cười tủm tỉm tiến vào.
“Lão gia gia, ông vào bằng cách nào? Quản gia của chúng ta…” Lăng Tuyết Mạn trợn tròn mắt, nhìn hướng ra ngoài, thị vệ hạ nhân đều ở đây, nhưng không ai nhìn về bên này.
“Nha đầu đừng sợ, ta tìm đến bà lão của ta, quản gia cùng tiểu Vương gia đương nhiên cho ta đi vào.” Thiên Cơ lão nhân nháy nháy mắt, giảo hoạt xoay xoay tròng mắt, hít mũi một cái, “Nha đầu, con đang ăn cơm a?”
“Đúng vậy, lão gia gia cùng ăn a, mau tới đây!” Lăng Tuyết Mạn vui mừng kêu Thiên Cơ lão nhân ngồi xuống, tò mò hỏi: “Lão gia gia, lão bà bà là phu nhân của ngài sao? Ngài là ai?”
“Khụ khụ!”
Một tiếng ho khan vang lên, ngay sau đó
một thân ảnh vọt tới như gió lốc, một tay chống ở trên bàn cơm, một tay
chỉ vào khuôn mặt tươi cười vô tội của Thiên Cơ lão nhân, tức giận gầm
nhẹ: “Ông không phải nói tự mình nấu canh cho ta sao? Sao chạy đến đây?”
Mạc Ly Hiên theo ở phía sau, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, nhìn tình huống trước mắt, lặng lẽ hỏi: “Mẫu thân, đây là phu quân của Hoa Mai bà bà sao? Con mới nghe quản gia bẩm báo, nói đến tìm Hoa Mai bà bà.”
“Ách, ta cũng không rõ, hẳn là vậy đi.” Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn, “Hai người này thật đúng là trời đất tạo nên a! Một đôi dở hơi!”
“Ta đến gặp nha đầu Mạn Mạn không được sao? Bà lão này, chút nữa làm cho bà, bà liền chết đói sao?” Thiên Cơ lão nhân đen mặt.
“Không được! Tự ông nói muốn bồi thường ta!” Hoa Mai bà bà tức, nhéo lỗ tai Thiên Cơ lão nhân một cái, “Đi, hiện tại đi phòng ăn, ta muốn coi ông làm!”
Thiên Cơ lão nhân lập tức nhăn mày, đứng lên, lại kêu rên: “Đau a, bà nhẹ chút được không?”
“Không được!”
“Bà thật là độc ác! Ta… Ta… cuộc sống này ta không thèm!”
“A? Cái gì? Ông lặp lại lần nữa xem!”
“Không thèm! Không thèm! Vẫn là một mình ta tự tại hơn!”
“Ông ông… Ông không có lương tâm! Ta
chờ ông bốn mươi năm, ông còn nói không thèm, được, ta cũng không thèm,
ta lập tức bỏ chạy lấy người!”
Hoa Mai bà bà tức giận đẩy Thiên Cơ lão nhân ngã xuống đất, chạy ra ngoài!
“Haiz! Haiz -” Thiên Cơ lão nhân choáng váng, vội đứng dậy đuổi theo, “Bà lão, bà đừng đi a, coi như ta sai lầm rồi được không?”
Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên quả thực
muốn rơi tròng mắt, bất quá, trên cơ bản, Mạc Ly Hiên hiểu rõ, lúc trước Hoa Mai bà bà tiến vào Tứ Vương phủ, hẳn là phụ Vương sắp xếp đi! Bà bà dạy nó võ công hơn một năm, đây cũng là ý phụ vương sao? Vậy bây giờ
lão gia gia râu bạc này thì sao? Phụ vương nói có người xấu, vậy lão gia gia này là tới bảo vệ mẫu thân à?
Mạc Ly Hiên còn đang đoán, Lăng Tuyết Mạn lại vỗ trán một cái, nâng váy đuổi theo, “Lão gia gia chờ một chút, con có lời hỏi ngài!”
“Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên phản ứng kịp hô một tiếng, đã thấy Lăng Tuyết Mạn chạy đi ra ngoài.
Thiên Cơ lão nhân đuổi theo Hoa Mai bà bà, kéo cánh tay của bà tươi cười nói: “Hoa Mai, đừng nóng giận được không? Ta chỉ đùa thôi mà.”
“Ông…”
Hoa Mai bà bà đỏ mặt lên, mới nói chuyện, đã thấy Lăng Tuyết Mạn đuổi theo không kịp thở, “Lão… lão gia gia, ngài chờ con một chút! Bà bà, ngài… ngài đừng đi a!”