CHƯƠNG 59: MAY MẮN CỨU ĐƯỢC LINH HỔ RỒI THU DƯỠNG
Ta đem Băng kéo vào trong sơn động. Nhìn miệng vết thương băng bó đơn giản không ngừng xuất huyết, ta chỉ có nhìn hắn khóc. Không thể khóc ! Ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp cứu hắn ! Nhất định có thể !
Ta tìm một khối đá đặt ở dưới nách hắn nhằm giảm xuất huyết. Ta nhớ rõ trước kia tên bạn bác sĩ thiên tài đã dạy ta cách trị liệu thương thế khi đi dã ngoại như thế này. Ta nhớ rõ có loại thảo dược có thể cầm máu, ta chạy ra sơn động phát hiện ra loại thảo dược này bèn hái mấy nhúm mang về, ở trong lòng yên lặng nói: “Băng, có phải loại thảo dược này hay không ta cũng không xác định, nhưng đây là kí ức duy nhất ta có, kế tiếp chỉ có trông vào tạo hóa của ngươi !”
Ta đem thảo dược bỏ vào miệng mình nhai rồi nhả ra đắp vào miệng vết thương của hắn “Ân ~~~~~~~” Hắn đau quá hừ một tiếng !
Ta hoảng sợ, bất quá không có việc gì xảy ra. Rất nhanh đã đến buổi tối, ta kiểm chút nhánh cây đem về đốt, tránh cho dã thú tìm đến đây, sau đó ta ngồi cạnh bên người Băng , sợ hãi mà ôm chặt lấy hắn. Nhược Tư khi nào thì mới trở về cứu ta? Ta sợ nga !
Lúc này ở khách ***, “Có tin tức của Triệt Nhi chưa?” Lãnh Nhược Tư sốt ruột nhìn quan binh.
“Hồi Hoàng Thượng, vẫn chưa có” Quan địa phương khúm núm trả lời.
“Vương gia sẽ làm sao? Buổi tối Vương gia không thể ở một mình?” Tiểu Lan lo lắng nói.
“Lãnh Nhược Tư đều tại ngươi. Vì cái gì mỗi lần đều do ngươi liên lụy Triệt? Vì cái gì mỗi lần bị thương luôn là hắn?” Mộ Dung Vân điên cuồng chỉ trích Lãnh Nhược Tư.
“Vân, không nên như vậy ! Triệt sẽ không có việc gì”. Lăng Vân ôm lấy hắn.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng cũng không muốn a ! Thương tâm khổ sở không chỉ có mình người” Hạo Nhiên vì Lãnh Nhược Tư mà lên tiếng.
“Mộ Dung quân, Triệt cũng không nhất định sẽ có chuyện. Mọi người hãy cứ nghĩ đến những chuyện tốt thôi a !” Kỷ Tư Vũ khai sáng cho mọi người.
“Đúng vậy, ca ca nói không sai” Kỷ Lăng đồng ý nói.
“Nguy hiểm ……”
“Tiểu Hương, ngươi nói cái gì?” Tiểu Lan khó hiểu nhìn nàng.
“Nếu không tìm được Vương gia, Vương gia sẽ gặp nguy hiểm”. Tiểu Hương kích động nói.
Mọi người khó hiểu nhìn nàng. Tiểu Hương đột nhiên quỳ gối trước Mộ Dung Vân “Thực xin lỗi Hoàng Thượng, nô tỳ có chuyện không nói với ngài. Kỳ thật chuyện ngài lo lắng từ lúc Vương gia mười lăm tuổi đã xảy ra, chỉ là sau đó không có việc gì nên Vương gia bảo ta không được nói với ngài, tránh cho ngài lo lắng”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi vì cái gì không nói sớm? Sớm biết như thế, ta căn bản sẽ không để Triệt đi hòa thân”. Mộ Dung Vân phẫn nộ nắm chặt lấy nàng.
“Thực xin lỗi, Hoàng Thượng phải nhanh tìm được Vương gia. Vương gia kỳ thật rất sợ tối, lần đó chính là bởi vì……”
“Vân, ngươi bình tĩnh một chút, tâm tình của ngươi ta hiểu được” Hắn khi nào thì có thể sửa tật xấu yêu đệ thành si này đây?
“Ngươi cái gì cũng không biết” Mộ Dung Vân gạt tay hắn.
Mọi người đều choáng váng “Ngươi biết phụ hoàng, tổ phụ của ta chết như thế nào sao?”
Mọi người lắc đầu, “Bọn họ tất cả đều là bởi vì một căn bệnh mà chết. Phụ hoàng của ta tất cả đều là suy tim mà chết. Bọn họ đều không sống quá bốn mươi tuổi, đây là Mộ Dung gia chúng ta nhiều thế hệ tương truyền bệnh, phụ hoàng mẫu hậu của ta lúc trước bởi vì sợ hài tử sẽ như vậy nên không dám sinh. Nhưng họ vẫn có dũng khí sinh hạ ta, ngự y xem xét ta không sao mới yên tâm nhưng Triệt thì không giống như vậy. Triệt là bị sinh non, trong ngực mẫu hậu thời điểm mang thai hắn không tốt. Thật vất vả cố chịu đến bảy tháng thì sinh non, ngự y nói hắn có khả năng sẽ giống phụ hoàng. Nhưng Triệt nhưng không có dấu hiệu suy tim, ngự y nói cho ta biết, chỉ cần hắn qua 20 tuổi mà không có bệnh trạng như đã nói thì hẳn là sẽ không có gì !”
“Cái gì? Ngươi vì cái gì không nói sớm với trẫm?” Sớm nói với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để Triệt Nhi chịu một chút thương tổn nào ! Sắc mặt Lãnh Nhược Tư u ám.
“Ngươi có biết vì chuyện này mà mười mấy năm qua ta sống như thế nào không? Ta mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, ta sợ đột nhiên có một ngày Triệt vĩnh viễn tiêu thất. Thấy ta lo lắng thống khổ như vậy, Triệt bảo ta đáp ứng hắn, không được nói cho người hắn yêu. Hắn không hy vọng ngươi cũng giống như ta, nhưng ngươi lại làm cái gì?” Mộ Dung Vân thương tâm khóc.
Triệt Nhi ngốc của hắn, không nói chỉ càng làm cho hắn lo lắng “Mọi người nghe lệnh, dốc toàn lực đi tìm cho trẫm, tìm không thấy không cần trở về gặp trẫm!”
Mọi người tìm chúng ta suốt đêm, đến cả bọn Vũ Liệt cũng vậy. Trải qua một đêm cũng không tìm được, hôm sau Băng tỉnh lại, ta vui vẻ nhìn hắn “Triệt, cám ơn ngươi giúp ta xử lý miệng vết thương”
“Không cần, là ngươi đã cứu ta a ! Đây là việc ta nên làm, ta đi tìm chút thảo dược cùng trái cây đem về” Ta ở trên đất viết.
“Cẩn thận một chút.”
Ta gật gật đầu đi ra ngoài, ta đi không xa liền thấy một con bạch hổ làm ta bị dọa tới choáng váng ! Nhất thời hô hấp không thong. Kỳ quái ! Từ ngày hôm qua ta đã bắt đầu xuất hiện tình trạng khó thở, ta nhớ rõ rang ta không có tật xấu này, ta đây là bị sao đây ? Con bạch hổ hung ác nhìn ta, ta vừa định chạy trốn thì phát hiện nó bị bẫy sắn làm cho bị thương. Ta lớn gan hướng nó đi đến, trong lòng mặc niệm: “Ta không muốn đả thương ngươi, ngươi cũng không được đả thương ta nga!”
Bạch hổ tựa hồ đã hiểu, thu hồi biểu tình hung ác. Ta đi qua rồi dùng sức mở bẫy thú ra, xé một mảnh vải trên ống tay áo của ta để giúp nó băng bó miệng vết thương, sờ sờ đầu của nó ý bảo nó về sau phải cẩn thận. Ta bắt đầu đi hái thảo dược, ta phát hiện nó từng bước đi theo ta. Oa, liệt ~~~~ nó không phải là giống lấy oán trả ơn chứ? Ta ở trên đất viết: “Ngươi muốn theo ta sao?”
Ta thấy ta đúng là trúng tà. Bạch hổ như thế nào khả năng nhìn mà biết được? Nhưng ta phát hiện nó thế nhưng lại gật gật đầu, nó sẽ không là linh hổ như truyền thuyết chứ? Ta cũng không ngăn cản nó. Ta ở trên vách đá phát hiện thảo dược, ta đi lên để hái thảo dược, đột nhiên ngực xuất hiện một trận đau đớn. Nhẹ buông tay, ta lăn xuống dưới, chỉ thấy con Bạch hổ vội vàng chạy đi rồi thì ta lâm vào hôn mê bất tỉnh.
“Các ngươi nói bọn Triệt có thể đi đến nơi nào ?” Vũ Liệt hỏi một ngu ngốc.
Mọi người không để ý đến hắn, “A ~~~~~~” Kỷ Lăng đột nhiên thét chói tai !
“Làm sao vậy?” Mọi người vội vàng chạy tới.
“Lão…… Lão hổ” Kỷ Lăng lắp bắp .
Khi Kỷ Tư Vũ vừa mới chuẩn bị giết lão hổ, chợt nghe thấy Mộ Dung Vân hô to: “Dừng tay ! Các ngươi xem trên đùi nó là quần áo của Triệt”
Bọn họ bị lời Mộ Dung Vân hấp dẫn, bạch hổ nhân cơ hội đi qua cắn quần áo Mộ Dung Vân kéo hắn đi về phía trước, “Ngươi là muốn ta đi theo ngươi sao?”
Bạch hổ gật gật đầu, bọn Mộ Dung Vân kinh ngạc đi theo bạch hổ “Triệt, Triệt Nhi……”
Mộ Dung Vân cùng Lãnh Nhược Tư vội vàng ôm lấy ta, “Triệt Nhi mau tỉnh lại” Lãnh Nhược Tư sốt ruột vỗ vỗ mặt của ta.
Ta gian nan mở mắt trên mặt đất viết: “ Băng ngay trong sơn động phía trước. Còn có, bạch hổ cám ơn ngươi !” Viết xong ta lại ngất đi.
Lãnh Nhược Tư nhanh chóng mang ta trở về. Mặc khác, bọn người Vũ Liệt cùng nhau đi cứu Băng còn bạch hổ vẫn đi theo ta. Trên đường, mọi người bị nó dọa tới vội vàng chạy trốn, phố xá náo nhiệt nhất thời trở nên vắng tanh. Chúng ta vào khách ***, bạch hổ cũng theo vào, người trong khách *** sợ tới mức không dám động đậy. Lãnh Nhược Tư nhẹ nhàng đặt ta lên giường, Duẫn Dung khám bệnh cho ta. “Hoàng Thượng, hoàng hậu bị kinh hách, ngoại thương cũng không nghiêm trọng. Bất quá hoàng hậu có dấu hiệu khó thở, nếu việc này cứ tiếp diễn, hoàng hậu có lẽ sẽ phát sinh bệnh tim, nghiêm trọng hơn là suy tim”.
“Vậy có thể chữa khỏi hay không?” Lãnh Nhược Tư lo lắng hỏi.
“Thần không chắc. Trước mắt, hoàng hậu có bệnh tim hay không thì còn cần quan sát mới biết được, nhưng tuyệt đối không thể kích thích hắn”. Duẫn Dung dặn dò.
Lãnh Nhược Tư gật gật đầu, đau lòng nhìn ta chăm chú “Hoàng Thượng, con bạch hổ này phải làm sao bây giờ?” Huy Hoàng không biết phải xử lí ra sao .
“Để cho nó vào”. Nó giống như có linh tính, hơn nữa cũng là nó cứu Triệt Nhi.
Bạch hổ thoải mái vào được, ghé vào bên giường của ta. Cứ như vậy năm ngày sau ta tỉnh “Triệt Nhi, ngươi tỉnh ! Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn ta.
Ta lắc đầu muốn ngồi dậy nhưng cả người vô lực. Thấy thế Lãnh Nhược Tư vội vàng đỡ ta ngồi dậy “Nhược Tư, Băng không có việc gì chứ?” Ta lo lắng hỏi hắn.
“Không có việc gì, thương thế của hắn đã sắp khỏi rồi. Triệt Nhi, vì cái gì không nói cho trẫm chuyện ngươi có khả năng di truyền bệnh suy tim của Mộ Dung gia các ngươi chứ?” Hắn hai mắt lộ ra lo lắng.
A? Suy tim? Này, Nguyệt lão cho ta trọng sinh cũng nên tìm cho ta một thân thể tốt a ! “Thực xin lỗi, ta không muốn để ngươi lo lắng” Ta đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Đứa ngốc, trẫm không trách ngươi. Về sau không cho gạt trẫm. Triệt Nhi, trẫm không muốn mất ngươi, trẫm sợ mất đi ngươi” Hắn phát run ôm chặt ta.
Ta cũng ôm chặt hắn rồi vỗ vỗ hắn, đúng lúc này Mộ Dung Vân vọt vào “Triệt, ngươi không sao chứ?”
“Ca ca ta không sao” Ta cười cười.
“Thật tốt quá ! Hù chết ca ca ! Muốn cám ơn thì hãy cám ơn bạch hổ này nè” Hắn chỉa vào bạch hổ bên giường của ta.
“Ân, bạch hổ cám ơn ngươi. Ngươi vì cái gì không quay về?” Ta kỳ quái nhìn nó.
Nó kêu hai tiếng, “Ngươi là nói ngươi muốn đi theo ta?” Ta nghi hoặc phiên dịch lời nó.
Nó gật gật đầu. Oa ~~~ ta chưa từng nghĩ tới ta có dưỡng hổ như sủng vật a!
“Nhược Tư, ta muốn lưu nó lại!” Ta cầu xin nhìn hắn.
“Có thể, trẫm hội đối cả nước tuyên bố nó là linh hổ, sẽ không đả thương người, để cho mọi người yên tâm”. Lãnh Nhược Tư cười cười sờ sờ đầu của ta.
“Ân ! Ta gọi là ngươi Cầu Cầu được không?“Ta nhìn bạch hổ hỏi.
Bạch hổ gật gật đầu. Sau đó ta phát hiện Cầu Cầu đối với ta cùng ca ca là nói gì nghe nấy, đối những người khác thì bình thường nhưng đối Lãnh Nhược Tư thì vô cùng hung ác, thật không rõ là vì cái gì. Có lẽ cái này chính là “một rừng không thể có hai hổ” mà giang hồ đồn đãi à nha?
“Mới là lạ ! Ai kêu hắn mỗi lần đều chiếm lấy chủ nhân a ! Cầu Cầu cũng muốn được chủ nhân để ý ! Cầu Cầu nghiêm trọng kháng nghị !” Cầu Cầu vô thanh trả lời
_END 59_