CHƯƠNG 60: NGŨ NỮ TRUY NHẤT HỔ !
Từ ngày ta thu dưỡng Cầu Cầu, Lãnh Nhược Tư liền phái người tuyên cáo cả nước nói Cầu Cầu là linh hổ, mong mọi người không phải sợ nó. Mọi người dân nghe Hoàng Thượng anh minh của họ nói như vậy, ai cũng an tâm, người trong khách *** chẳng những không hề trốn tránh Cầu Cầu mà còn tò mò vây xem nó.
“Cầu Cầu” Ta nằm ở trên giường hô to. Gần đây Cầu Cầu trở thành ngôi sao, muốn gặp nó thật đúng là không dễ dàng a !
Cầu Cầu vừa nghe ta kêu vội vàng chạy vào “Cầu Cầu đi lên đây với ta !” Ta vẫy tay với nó.
Cầu Cầu do dự nhưng cuối cùng vẫn leo lên giường, nó vừa lên ta liền ôm lấy nó. Oa ~~~~~~~ lông hảo mịn nga ! Thật là thoải mái ! Đây là cơ thể điển hình để ôm nga ! Còn có da cũng có thể tận dụng!
Ta đem Cầu Cầu đặt ở đỉnh giường, đem đầu mình cùng nửa người trên đặt trên thân hình rộng lớn của nó, hưởng thụ nói: “Cầu Cầu, cứ để vậy cho ta ngủ”
Cầu Cầu vươn móng vuốt giúp ta đắp lại chăn, sau đó cũng ngủ. Đến chiều Lãnh Nhược Tư vào, thấy chúng ta một người một hổ ngủ thân mật thì vừa cười vừa lắc đầu. Triệt Nhi a! Cảm tình hắn đem Cầu Cầu trở thành gối đầu để dùng a!
Hắn nhẹ nhàng bước tới nhưng vẫn làm Cầu Cầu bừng tỉnh, Cầu Cầu bất mãn nhìn hắn. Hừ ! Lại đến tranh giành chủ nhân với nó rồi! Cầu Cầu bởi vì sinh khí nên thân thể cự đại phập phồng, cơ thể của ta cũng theo đó mà động, “Cầu Cầu, an tĩnh chút !”
Nó ủy khuất kêu một tiếng. Ta mở to mắt nhìn nó “Cầu Cầu, ngươi làm sao vậy?” Ta khó hiểu hỏi.
Chỉ thấy nó nhìn chằm chằm vào phía sau của ta, ta nghi hoặc quay đầu thì thấy “Nhược Tư, ngươi đã trở lại”. Ta vui vẻ đem đầu rút vào lòng hắn.
“Triệt Nhi, Tiểu Hương nói ngươi hôm nay không có ngoan ngoãn ăn cơm, làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Gần đây Triệt Nhi ăn không ngon miệng.
“Đáng ghét ! Tiểu Hương lại cáo trạng với ngươi” Rốt cuộc ai mới là chủ tử của nàng a?
“Ngươi nga ! Ngươi có một nửa sức ăn của Cầu Cầu trẫm sẽ rất vui vẻ!”
Cái gì ? Một nửa sức ăn của Cầu Cầu? Má ơi ! Vậy còn là người sao? Cầu Cầu một ngày ăn bao nhiêu a? “Cầu Cầu, đều là ngươi hại ta bị mắng !” Ta gõ đầu nó coi như trừng phạt, kỳ thật cũng không có dùng bao nhiêu khí lực.
Cầu Cầu ủy khuất vươn đầu lưỡi liếm liếm móng vuốt, đem móng vuốt sờ sờ lên đầu đang xám xịt rồi chạy ra ngoài, nhưng vẫn không quên hướng Lãnh Nhược Tư hung ác kêu một tiếng “Triệt Nhi, ngươi cố ý ?” Cầu Cầu đối với hắn đã rất không hài lòng !
“Không có a ! Nhược Tư, ôm một cái.” Ta làm nũng giang hai tay ra.
Hừ ! Không đem Cầu Cầu đối phó Lãnh Nhược Tư, thật sự là có lỗi với bản thân rồi. Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ ôm lấy ta, “Triệt Nhi, trẫm hỏi ngươi một vấn đề a!”
“Vấn đề gì?” Có chuyện gì sao?
“Ngươi nói Cầu Cầu tương lai như thế nào tìm lão bà a?” Không lẽ lại đi bắt một con hổ cái đến đây?
Này………… Ta thật sự chưa có nghĩ tới a ! “Đến lúc đó rồi nói sau ! Nếu nó tìm được tình nhân mình thích, muốn đi hay ở sẽ theo ý nó !” Chỉ cần nó cao hứng thì tốt rồi.
Cũng chỉ có thể như vậy ! Bất quá đến lúc đó, Triệt Nhi khẳng định sẽ thương tâm. Triệt Nhi càng ngày càng đẹp ! Hắn đa tình hôn, ta nhiệt tình đáp lại hắn. Ngay tại lúc chúng ta hôn đến thần hồn vong ngã, Duẫn Tuyết cùng Kỷ Lăng, Liễu Linh, Tiểu Hương, Tiểu Lan đến “Tiểu Triệt Triệt, ngươi tỉnh?” Các nàng đẩy cửa tiến vào.
Các nàng vừa tiến đến thì thấy ta cùng Lãnh Nhược Tư đi ra. Ngoại trừ Duẫn Tuyết, những người khác đều đỏ mặt cúi đầu, ta chạy nhanh đẩy Lãnh Nhược Tư ra không dám nhìn các nàng. “Duẫn Tuyết, ngươi trước khi vào không biết gõ cửa sao?” Lãnh Nhược Tư tức giận nhìn nàng.
“Ta như thế nào biết ngươi ban ngày ban mặt mà lại làm chuyện đó a?” Duẫn Tuyết không chút kiêng kị nói.
Nghe thế ta ngay cả tai đều cũng đỏ, Lãnh Nhược Tư thì đầu đầy hắc tuyến. Người này có phải nữ nhân hay không a? Nói những chuyện như vậy mà một chút kiêng kị cũng không có? Thật không rõ Duẫn Dung làm sao chịu được? “Nói như vậy thì là lỗi của trẫm rồi?” Như thế nào luôn là nàng phá hỏng “Chuyện tốt” của mình a?
Ta giành nói trước: “Nhược Tư, ngươi không phải nói còn có việc phải làm sao? Ngươi đi đi ! Ta không có việc gì”. Ta không muốn nhìn bọn họ cãi nhau.
Lãnh Nhược Tư gật gật đầu, giúp ta đắp chăn xong mới rời đi. “Tiểu Triệt Triệt, không nghĩ tới lão công ngươi chu đáo tới vậy a !” Duẫn Tuyết vui vẻ nhìn ta.
“Được rồi, các ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao?” Tất cả sẽ không chỉ tới để đánh giá Lãnh Nhược Tư ngaz ?
“Chúng ta là tới tìm ngươi cùng Cầu Cầu chơi”
“Cầu Cầu” Ta kêu nó vào.
Cầu Cầu vừa chạy vào, bọn Duẫn Tuyết liền vọt lại ôm lấy nó, “Oa ~~~~~~~ lông sờ thật thích, hảo khả ái nga !”
“Đúng vậy ! Ta trước kia chỉ thấy qua lão hổ, cho tới bây giờ chưa được sờ qua lão hổ như vầy đâu !” Hai mắt Kỷ Lăng sáng rực !
“Đúng, đúng, đúng”. Liễu Linh vội vàng gật gật đầu.
Kết quả năm nữ nhân ở trên người Cầu Cầu làm loạn. Cầu Cầu chịu không nổi hướng ta mà chạy tới, các nàng đuổi theo lại đây, Cầu Cầu vội vàng chạy đi. Nhất thời trong phòng của ta xuất hiện một màn truy đuổi. Năm nữ nhân truy một con hổ. Đây chính là cảnh tượng trước nay chưa từng có, ta ở đây trên giường cười đến đau cả bụng !
Ha ha ha ~~~~~~~~~ thật là giống nữ nhân tranh sủng hạnh với trượng phu của mình. Thật không biết lão công của Duẫn Tuyết cùng lão công tương lai của các nàng thấy thế này sẽ xuất hiện biểu tình gì? Thật sự là cười chết ta !
Khi ta cười đến vui vẻ, Cầu Cầu hướng ta chạy tới, phía sau năm nàng đuổi lại, ta sợ tới mức kêu to: “Cầu Cầu không cần lại đây !”
Vừa mới dứt lời thì Cầu Cầu đã vọt đến trốn sau lưng ta, bọn Liễu Linh chưa từ bỏ ý định nên xông lên dùng tay sờ Cầu Cầu, ta bị năm người các nàng cùng một con hổ kẹp ở bên trong. Bọn Duẫn Tuyết càng ngày càng tới gần Cầu Cầu, phạm vi không gian của ta càng ngày càng nhỏ, ta cảm giác không khí dường như bị cướp đi, hô hấp bắt đầu không thông!
Kế tiếp ta bắt đầu khó thở, ngực cũng phát đau, sắc mặt từ hồng biến thành trắng tái rồi chuyển sang xanh tím, Tiểu Hương phát hiện sự khác thường của ta, “Vương gia, ngươi làm sao vậy?”
“Hảo…… Thật là khó chịu” Ta thở dốc không thôi.
“Trời ạ ! Tiểu Triệt Triệt, sắc mặt của ngươi sao lại biến thành xanh tím như thế này?” Bọn Duẫn Tuyết bị dọa tới ngây người.
Cầu Cầu thì bình tĩnh hơn, vội vàng nhảy xuống giường chạy đi tìm Lãnh Nhược Tư. Lúc này Lãnh Nhược Tư cùng Mộ Dung Vân đang ở phòng bàn chuyện. Cầu Cầu xông vào cắn quần áo Lãnh Nhược Tư muốn lôi hắn đi, Lãnh Nhược Tư ngầm hiểu nói: “Có phải Triệt Nhi tìm trẫm hay không?”
Cầu Cầu lắc đầu rống lên mang hàm ý bảo hắn đi nhanh lên. Lãnh Nhược Tư cảm thấy sự tình nghiêm trọng, vội vàng chạy đến phòng ta. Đi vào thấy sắc mặt ta xanh tím, Lãnh Nhược Tư sợ tới mức vội vàng ôm lấy ta hỏi: “Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?”
Ta cả người vô lực không có biện pháp mở miệng nói chuyện, Duẫn Dung xông lên khám bệnh cho ta: “Hoàng Thượng, hoàng hậu bị khó thở dẫn tới ngực phát đau”
“Khó thở?”
“Ân. Thân thể Hoàng hậu còn chưa tốt, hô hấp vẫn chưa thông thuận. Vừa rồi khẳng định là bị hạn chế ở một khu vực nhỏ hẹp, không khí không đủ mới như vậy. Hiện tại không cần để hoàng hậu nằm thẳng, cứ để như vậy chờ ngài ấy hô hấp thông thuận rồi sau đó hãy giúp ngài ấy nằm thẳng”. Duẫn Dung giải thích.
Lãnh Nhược Tư gật gật đầu. “Kỳ quái. Triệt như thế bị hạn chế ở khu vực nhỏ hẹp chứ? Phòng này không đủ lớn sao?” Mọi người vì tránh cho loại sự tình này phát sinh thậm chí còn không cho nhiều người canh giữ ở đây mà.
Duẫn Tuyết các nàng biết sai cúi đầu. Tiểu Lan đem sự tình nói cho mọi người, mọi người nghe xong hoàn toàn choáng váng ! Lãnh Nhược Tư tức giận đến rống to: “Về sau không cho phép các ngươi bước vào phòng này nửa bước”. Lại đến một lần nữa Triệt Nhi sẽ chịu không nổi .
Bọn Duẫn Tuyết không nói chuyện “Hoàng Thượng, thần đi mua chút dược về”. Duẫn Dung mang theo tất cả mọi người đi ra ngoài.
Qua một hồi lâu sau “Triệt Nhi, khá hơn chút nào chưa?” Hắn lo lắng nhìn ta.
“Ân, tốt hơn nhiều rồi”.
“Triệt Nhi nằm xuống nghỉ ngơi đi” Sắc mặt Triệt Nhi thật kém !
“Không, cứ để ta nằm như vầy nghỉ ngơi” Ta vô lực trả lời hắn.
Duẫn Dung mang theo Mộ Dung Vân, Lăng Vân cùng Huy Hoàng đi ra mua thuốc. Đột nhiên Huy Hoàng kinh ngạc nói: “Vương gia ngươi xem, kia không phải Vụ Nhân sao?”
Duẫn Dung ngẩng đầu vừa thấy Huy Hoàng nói không sai, bất quá nàng như thế nào lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ nàng…………“Huy Hoàng, ngươi đi xem nàng làm cái gì ở đây. Đừng để nàng phát hiện ngươi, chú ý an toàn.”
“Dạ. Vương gia !” Huy Hoàng vội vàng đuổi theo.
“Duẫn Dung, làm sao vậy?” Mộ Dung Vân khó hiểu nhìn hắn.
“Đợi Huy Hoàng trở về sẽ biết hết thảy” Duẫn Dung ý vị thâm trường nói.
Bọn Lăng Vân không rõ nhìn nhau. Mặc kệ, không có gì quan trọng hơn so với việc đi mua thuốc cho Triệt,…………
_END 60_