Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Nguyên Đinh mang theo hai tuỳ tùng bỏ chạy không quay đầu, một cơn gió thoáng qua từ cánh cửa đang mở, hổi bay cả núi tiền vàng quanh góc, lấp đầy căn phòng tồi tàn bằng mùi tiền.
Trên đỉnh núi tiền vàng, Giả Tỳ Tu, người đã khôi phục lại hình người, lười biếng giơ tay duỗi người, những đường cơ bắp trơn nhẵn đặc biệt mãn nhãn dưới ánh sáng của dòng tiền vàng.
Nhưng trong mắt Hàn Bạc lại không phải như vậy.
Đệt ——
Nhìn hắn làm động tác “Khổng tước xòe đuôi”, Hàn Bạc nhịn không được nôn khan một tiếng.
Giả Tỳ Tu không nhận thấy sự buồn nôn của mị ma trước mặt mình, cũng không ý thức được mình đã biến trở về hình người... Mặc dù khi hắn giơ tay lên khiến núi vàng chuyển động rầm rầm, hiển nhiên đó không phải là do bàn tay của một chú hamster làm được.
Giả Tỳ Tu vò tóc mình hai lần, có chút buồn bực tại sao xúc cảm lại không mềm mại giống lúc trước.
Sau một giây suy nghĩ, hắn vẫn quyết định ra khỏi đống tiền vàng này trước đã.
Giả Tỳ Tu chống tay vào tường khó khăn đứng lên. Những đồng tiền vàng rầm rầm rơi xuống, thân hình cao lớn vững chãi nổi lên từ dòng sông bốc mùi tiền.
Hàn Bạc trơ mắt nhìn một người thỏa thân có vóc người cân xứng từ trong núi vàng đứng lên, da dẻ trắng nõn so với đống vàng càng hiện lên vẻ xa hoa đồi trụy.
Đệt mợ.
Chịu đựng đến phát nôn, Hàn Bạc hoảng hốt nghĩ đêm nay mình có thể bị đội chống mại dâm lôi vào cục cảnh sát.
Mà Giả Tỳ Tu, người đang đngứ thẳng dậy, rốt cục cũng ý thức được có gì không đúng.
Độ cao trần nhà mà có thể chạm vào bằng cách giơ tay lên chắc chắn không phải là điều mà hamster có thể có được.
Giả Tỳ Tu theo bản năng cúi đầu, thay vì cái bụng căng bóng mịn màng, cơ bụng tám múi cau có đang nói cho hắn biết một sự thật.
Chúc mừng.
Hắn đã khôi phục lại hình người, trần truồng chạy tại chỗ, còn muốn rớt ngựa.
Giả Tỳ Tu giật mình cả kinh ngồi xổm xuống, rầm một tiếng liền vùi mình đống tiền vàng, thậm chí chôn còn chặt hơn lúc hắn bước ra, vai và thậm chí cả đầu đều chôn xuống, chỉ còn dư ra bên ngoài cái xoáy trên đỉnh đầu.
Hai giây sau, Giả Tỳ Tu lặng lẽ chui ra từ núi vàng, liếc nhìn mị ma trước mắt.
Mị ma tóc vàng híp mắt, khó hiểu mà nhìn hắn.
Giống như nhìn một con cừu sắp bị làm thịt.
Nghĩ đến trải nghiệm đau buồn khi trở thành “lương thực dự trữ” trong những ngày gần đây, linh hồn Giả Tỳ Tu theo phản xạ có điều kiện mà run lên. Hắn nỗ lực nặn ra một nụ cười, cố gắng thể hiện sự tử tế: “HI~ “
“Tỳ Hưu phải không?” Tiểu mị ma kiên quyết cự tuyệt sở thích của mình, ngoài cười nhưng bên trong không cười mà để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Hàng trăm cái hamburger đã bị chôn thây bên trong những chiếc răng dịu dàng đó.
“ Sao đêm rồi ngài lại không ngủ mà trần truồng đến nhà tôi làm gì vậy?”
Tiểu mị ma dường như không nhận ra rằng mình là một con hamster trắng lớn.
Giả Tỳ Tu trong lòng vui vẻ.
Thật tốt là da không bị bong ra, nếu không thân phận này sẽ bị phơi bày. Không nói đến vấn đề an toàn, nhưng chuyện nguyên hình của tộc trưởng tộc Tỳ Hưu là một quả bóng trắng không to bằng lòng bàn tay người, nói ra thôi cũng đủ mất hết mặt mũi. Giả Tỳ Tu tạm thời còn muốn duy trì hình tượng thần thú oai phong và cao lớn của tộc Tỳ Hưu.
Không phát hiện là tốt rồi.
Đầu óc Giả Tỳ Tu liền hoạt động trở lại, bộ não linh hoạt của hắn bắt đầu hoạt động, tư duy gian dối được mài giũa trong lĩnh vực kinh doanh đã hồi sinh.
“ Đó là một câu chuyện dài...” Hắn mới vừa cố tỏ ra vẻ bí ẩn nói một câu đã bị cắt ngang.
“Ngài có nhìn thấy một con hamster lớn như thế này không?” Hàn Bạc miêu tả như miệng của một con hổ, “Màu trắng, có dây đeo màu vàng nhạt, giống như cái bánh bía vậy...”
“Xưa nay chưa từng thấy.” Giả Tỳ Tu như chặt đinh chém sắt.
“Thật là...” Hàn Bạc nhỏ giọng nói, “Vậy nó đi đâu ta? Lại đổi thành ngài tới...”
“Hay là, ngài chính là bánh Nuomici.” Hàn Bạc ngước mắt, ánh mắt sắc bén.
“Bánh Nuomici là ai?” Giả Tỳ Tu thần sắc trấn định, “Hamster như bánh bía kia hả?”
“Quên đi.” Thấy hắn không giống giả bộ, Hàn Bạc dời tầm mắt, kéo núi tiền vàng hai lần, “Lẽ nào bị chôn phía dưới...”
Thấy tiểu mị ma tin lời mình nói, Giả Tỳ Tu trong lòng vui vẻ...
Còn chưa vui vẻ xong, hắn cảm giác thân thể run lên, vài nét hoa văn hiện lên trước mắt.
Hoa văn này cũng xuất hiện khi bị Mã Môn chặn trên đường.
Bùa phục chế.
Không được.
Giả Tỳ Tu thầm nói, vội vã thuyên chuyển linh lực chống lại sức mạnh của bùa chú, nhưng năng lực bùa phục chế bá đạo, cuối cùng những nét hoa văn vẫn hiện càng rõ ràng trước mặt hắn.
Giả Tỳ Tu rên lên một tiếng.
Hàn Bạc đang tìm kiếm trong đống tiền vàng bị âm thanh thu hút, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một tia sáng trắng lóe lên, nam nhân tóc đen trần trụi biến mất, đồng tiền vàng thuận theo trọng lực ào ào trượt xuống rơi trên sàn.
Mấy giây sau, ánh sáng tản đi, một quả cầu tóc trắng lắc lư leo ra khỏi đống tiền vàng.
Giả Tỳ Tu vất vả lắm mới gỡ được đồng tiền vàng ra khỏi người, trên đỉnh đầu chợt thấy ớn lạnh.
Hắn nhạy bén ngẩng đầu, chính chính đang đối mặt với tiểu mị ma cúi người xuống, khuôn mặt thanh tú phóng đại trước mặt hắn.
Mị ma tóc vàng mắt tím đầy vẻ trào phúng: “Chưa từng thấy?”
Giả Tỳ Tu:...
Hắn duỗi móng vuốt ra vung vẩy lấy lòng:
“Chi...”
Âm thanh chi còn chưa dứt, thân thể Giả Tỳ Tu nhẹ bẫng đi, cả người bị treo lơ lửng trên không.
Hàn Bạc đứng thẳng người, cầm Giả Tỳ Tu ở trên cao nhìn xuống hỏi: “Hấp hay kho?”
“...”
“Chi!” Giả Tỳ Tu hoảng sợ đạp chân sau hai lần, dùng tốc độ bất khả tư nghị[45] móc máy truyền tin từ trong túi càn khôn ra, nhanh chóng gõ chữ vào đó: “Ta có thể giải thích!”
[45] Bất khả tư nghị: không cần suy nghĩ
“Ồ, còn mang cả máy truyền tin theo nữa.” Hàn Bạc châm chọc khiêu khích, “Không hổ là tộc trưởng đại nhân hâm mộ ta đã lâu, không nghĩ tới mất ăn mất ngủ còn đến nhà ta.”
“... Ta có thể giải thích.”
Hamster trong tay cúi đầu ủ rũ, biết được thân phận thực sự của nó, Hàn Bạc thật sự không thể đem tộc trưởng tộc Tỳ Hưu đi nấu, chỉ có thể nâng cằm nhân từ nói: “Nói đi.”
Giả Tỳ Tu như trút được gánh nặng, không ngần ngại giải thích tất cả.
“Cho nên sử dĩ ngươi biến thành như vầy do bị Mã Môn ám hại.” Nghe xong tự thuật, Hàn Bạc suy tư, “Tóc của ta có thể giúp ngươi khôi phục nguyên hình...”
Nghĩ đến đây, cậu híp mắt lại: “Ngươi muốn cạo đầu ta?”
Chi! (Không!)
Giả Tỳ Tu vội vã kêu một tiếng, thấy cậu một mặt không tin lại cẩn thận đánh thêm chữ.
“Không nhiều lắm đâu.”
Hàn Bạc không nói hai lời, đưa tay còn lại duỗi ra trước mặt hắn.
Giả Tỳ Tu từ từ kéo cổ, kéo xuống một vài sợi tóc.
Vừa nãy vì sử dụng Túi Càn Khôn, hắn dường như đã giao gần hết toàn bộ hàng dự trữ ra, vì vậy nên mới sử dùng quá nhiều năng lượng, trong thời gian ngắn đã khôi phục lại hình dạng con người của mình.
“Chỉ còn lại nhiêu đây thôi”
Hắn miễn cưỡng đánh chữ.
Hàn Bạc nhìn mấy sợi tóc vàng, tức giận vỗ đầu hắn một cái: “Thế nên ta mới nói tại sao ta luôn mơ thấy có con chuột giật tóc ta, hóa ra ăn trộm lại ở trong chính nhà mình.”
“Chi... (Xin lỗi) “
“Ngươi có biết mái tóc quý giá như thế nào đối với lớp trẻ ngày nay không? Ngươi có biết có bao nhiêu người để cái đầu phản quang lúc còn trẻ không? (ý là hói đó=))))” Hàn Bạc tức giận dùng ngón tay chỉ vào Giả Tỳ Tu, “Ngươi không biết! Cái đồ tư bản, thế giới hiện thực đã hại ta rụng tóc rồi, và giờ còn trực tiếp cạo đầu ta ở dị giới nữa chứ!”
Giả Tỳ Tu nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng vẫn bị oán khí của cậu cảm hoá, rụt cổ lại, không dám trả lời.
Hàn Bạc mắng vài câu, cũng hả giận, mở miệng hỏi: “Ngươi cần bao nhiêu sợi tóc mới có thể biến về hình người và cút đi?”
Giả Tỳ Tu bỗng cảm thấy phấn chấn: “Ngươi giúp ta khôi phục hình người?”
“Tùy tình huống đã.” Hàn Bạc nói, “Nếu ít, ta sẽ làm Bồ Tát một lần, còn nếu nhiều...”
Cậu nhấc tay Giả Tỳ Tu lên, làm động tác vứt đi.
“!” Giả Tỳ Tu vội vàng dùng máy truyền tin giải thích, “Không cần rút, chỉ cần trực tiếp hít vào là được.”
“Ý ngươi là gì?” Hàn Bạc vận dụng đầu óc, “Liệu có làm tổn thương tóc ta không? Có tác dụng phụ không? Có bị kiểu như qua một đêm đầu bạc trắng không.”
“Sẽ không đâu!” Giả Tỳ Tu nói, “Ta lấy tài sản của ta đảm bảo.”
Sau khi đến dị giới một khoảng thời gian, Hàn Bạc cũng đã hiểu rõ nhất định về sự giàu có và cuộc sống của tộc Tỳ Hưu.
Giờ khắc này Giả Tỳ Tu lấy “sinh mệnh” hắn ra đảm bảo, cậu tin tưởng nhất vào điều đó.
“Ta giúp ngươi khôi phục hình người, có ích lợi gì?”
“Ta có thể cho ngươi tiền.”
Hàn Bạc cúi đầu nhìn núi tiền vàng và biển tiền vàng: “Tất cả những thứ này đều cho ta?”
“... Một phần tư.”
“Ba phần tư.” Hàn Bạc cắn chết không bỏ.
“Hai phần năm.”
Hàn Bạc mắt cũng không nhấc: “Xào hay hầm?”
“...”
“Một phần hai, không thể nhiều hơn nữa!”
“Thành giao.” Hàn Bạc vừa thấy thành công liền cất đống đó đi, hài lòng thả Giả Tỳ Tu xuống, “Nhiều vàng như vậy ta không có chỗ để, ngươi trước tiên thu lại đi, khi cần thiết ta lại tìm ngươi lấy.”
Giả Tỳ Tu đáp xuống đất, hậm hực phủi mông một cái, khuất nhục mà khom lưng, nhặt mớ tóc cuối cùng còn sót lại, mở Túi Càn Khôn ra, nhét từng đồng tiền vàng vào bụng.
Khi hắn đang loay hoay thu thập tiền vàng, Hàn Bạc vỗ vỗ đầu: “Hệ thống?”
Không trả lời.
“Ta biết ngươi đang ở đây.” Hàn Bạc nói, “Nếu ngươi bị bắt phải tăng ca, làm sao ngươi có khả năng ngủ nhanh như vậy.”
【... 】
【 Có chuyện gì? 】 Âm thanh của hệ thống tràn đầy uể oải.
“Nhiệm vụ chính có tiến triển gì không?” Hàn Bạc hỏi, “Quay chụp quảng cáo với phát sóng trực tiếp hẳn là có hiệu quả.”
【 Nhiệm vụ chính —— Vạn nhân mê, đạt 5% 】
“Quả nhiên.” Hàn Bạc không ngạc nhiên nói, “Nhưng mà ngươi có phải có hơi quá đáng không, ta mà không hỏi chắc ngươi cũng định mãi mãi không nói à?”
【 Hệ thống là một hệ thống nhân tính hóa. Vì kí chủ lựa chọn không tuân theo thông lệ và chọn cách khác, hệ thống sẽ cho đối ứng[46] tự do 】
[46] Đối ứng: mối quan hệ một đối một tương đương, đều đặn về ngữ âm, từ vựng, ngữ pháp giữa các ngôn ngữ trong cùng một họ, dựa trên sự so sánh vốn từ cơ bản của chúng.
“Nói cách khác, ta bị nuôi thả.” Hàn Bạc tổng kết, liền mở miệng hỏi, “ Nhiệm vụ thứ nhất có chuyện gì sao?”
【 Kí chủ kích hoạt một nhiệm vụ ẩn, kế hoạch công lược cưỡng chế mở ra 】
“Có thể từ chối không?”
【 Không】
“...'Đối ứng tự do'?”
Bỏ qua linh khí kỳ lạ âm dương của ký chủ, hệ thống nói 【 Sau khi nhiệm vụ thành công, sẽ có cơ hội thực hiện điều ước 】
“Ồ?” Hàn Bạc trở nên hứng thú, “Có thể trực tiếp ước đưa ta trở về thế giới hiện thực không?”
【 Nội dung ước nguyện không được trùng với giải thưởng của nhiệm vụ chính 】
“Vậy ta hỏi cái này có ích lợi gì...” Tuy rằng nói như vậy, Hàn Bạc vẫn hỏi, “ Tiêu chuẩn hoàn thành nhiệm vụ là cái gì?”
【 Công lược tộc trưởng tộc Tỳ Hưu 】
“Cụ thể hơn đi.”
【 Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu thể hiện sự yêu thích với ký chủ, xem như nhiệm vụ thành công 】
“Vậy là...”
Giả Tỳ Tu đang vùi đầu nhét tiền vàng, bỗng nhiên bị Hàn Bạc túm gáy, cưỡng ép xoay người lại.
Chi!
Bị tóm lấy, xoay người không đàng hoàng như một con gà, Giả Tỳ Tu oán giận mà kêu lên một tiếng.
Thật thô lỗ khi đối xử với tộc trưởng của một tộc như vậy.
Hàn Bạc phớt lờ sự bất mãn của Giả Tỳ Tu, nhìn hắn nhếch miệng nở nụ cười.
Nụ cười quá mức kinh khủng, giống như một tú bà nhìn thấy khách làng chơi, hay là nhìn thấy lợi ích của bản thân tộc trưởng tộc Tỳ Hưu.
Giả Tỳ Tu bị nụ cười kia khiếp sợ đến mức lùi về sau một bước, thẳng tắp ngã xuống đống tiền vàng.
“Nào...” Hàn Bạc mỉm cười, vươn tay vỗ về cái đầu nhỏ tròn vo của Giả Tỳ Tu, càng lộ vẻ ác ý.
Giả Tỳ Tu sợ hãi lùi về sau vài bước.
“Ngươi bò cái gì...” Hàn Bạc túm hắn trở về vị trí cũ, thả hai tay so sánh bàn tay của hắn, “Nào, ngươi so sánh hình dáng này cái đi.”
Giả Tỳ Tu cúi đầu, nhìn thấy hai tay mình đang xoắn lại, tạo thành một hình thù kỳ lạ với phần đáy tròn và phần trên tròn, ở giữa chẻ đôi, trông giống như... một cặp mông không đều nhau.
Cái kiểu mọe gì đây?
Giả Tỳ Tu sợ hãi nghĩ.
Như vậy thật dâm đãng, chẳng lẽ là một loại mật mã cổ xưa của tộc mị ma tộc.
Giả Tỳ Tu bất động, Hàn Bạc không nhịn được, thúc giục: “So đi.”
Con chuột ở dưới mái hiên, kho báu trên đầu, và mạng sống của nó nằm trong tay quỷ dữ.
Giả Tỳ Tu không thể không cúi đầu.
Hắn cần mẫn đặt đồng tiền vàng xuống, biến nữu mà dùng móng vuốt làm thành hình trái tim bị suy dinh dưỡng.
Hàn Bạc nóng lòng hỏi hệ thống: “Làm sao, bày tỏ thiện ý, nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?”
【... 】
Hệ thống nhìn cái trái tim dị dạng kia, không nói nên lời.
【 Về mặt đạo đức xin đừng bắt cóc đối tượng nhiệm vụ, cũng không cần cố làm nhục chỉ số IQ của hệ thống 】
“Chậc.” Hàn Bạc có chút không cam lòng cúi đầu, đối với Giả Tỳ Tu oán giận nói, “Ngươi không thể học được cách làm cho giống một chút được sao? Tay đều không mở ra được, động tác đều biến dạng...”
Giả Tỳ Tu người đang nỗ lực mở móng vuốt ra tức giận kêu lên:
Chi!
(Đối với hamster, đừng đòi hỏi quá đáng!)
*************************************
Editor: Mình mới đi tiêm mũi 3 về nên hơi oải, vậy nên truyện sẽ bị lết hơi lâu nha mọi người. Thank you <3