Tuy bản tính bất hòa nhưng Hàn Bạc và Giả Tỳ Tu ở chung vẫn khá hòa thuận với nhau.
Tất nhiên đây là về phương diện của Hàn Bạc.
Mặc dù không thể chịu đựng được việc có một quỷ nam xa lạ trong phòng ngủ, nhưng xét thấy quỷ nam này có thể đảm nhiệm ba vị trí: giải nén đồ chơi sang trọng, lương thực dự trữ khẩn cấp cùng ví tiền đa năng, Hàn Bạc cũng miễn cưỡng tiếp nhận hành vi cọ xát linh lực của Giả Tỳ Tu ở nhà mình.
“87 đồng bạc.” Sáng sớm chín giờ, Vương Nhị mặt rỗ mang theo bao lớn bao nhỏ thức ăn ngoài đúng giờ gõ cửa phòng, nụ cười xán lạn.
Hàn Bạc búng tay, đơn giản nói: “Bánh Nuomici.”
Giả Tỳ Tu nhảy qua nhảy lại, bất mãn mà chi một tiếng.
Không có tiền lẻ, trên người Tỳ Hưu không mang theo những thứ vô giá trị như vậy.
“Vậy thì đưa ta một đồng tiền vàng.” Hàn Bạc quả quyết nói.
Giả Tỳ Tu:...
“Nhanh.” Hàn Bạc thúc giục.
Giả Tỳ Tu oán niệm lấy một đồng vàng từ trong túi càn khôn ra, đi cà nhắc đặt móng vuốt móng vuốt của mình vào lòng bàn tay Vương Nhị mặt rỗ đang ngồi xổm và dang tay.
“Ai nha, xấu hổ quá...” Vương Nhị mặt rỗ nở nụ cười tươi như hoa trên mặt mình.
Miệng thì nói từ chối, nhưng tay đút đồng vàng vào túi với tốc độ cực nhanh.
“Không có gì phải xấu hổ, sau này làm phiền Vương ca chiếu cố.” Hàn Bạc cười tươi như hoa.
Dù sao thì đó cũng là tiền đào được từ tay người khác.
Không tiêu thì uổng.
Ở bên cạnh, Giả Tỳ Tu mắt thấy tiểu mị ma đang thuyết phục người khác, tức giận rầm rì một tiếng, rồi loạng choà loạng choạng trở về chỗ.
Một con quỷ già hoang đàng, không quan tâm đến việc nhà chút nào, ai gặp trúng thì xui xẻo.
Hắn đi ra non nửa bước, bị Hàn Bạc nhấc lên đặt trên đầu.
Trong tíc tắc hắn chôn mình vào bên trong “Vô thượng Kim Bảo”, Giả Tỳ Tu nín thở trong hai giây, dập mạnh đầu xuống, hít một hơi sảng khoái.
Coi như còn có chút ích lợi đi.
Nằm nhoài trên những sợi tóc màu vàng óng Giả Tỳ Tu rầm rì nghĩ.
Nằm úp sấp cũng không phải là không vì cái gì, Hàn Bạc nhận thức ăn ngoài và tiễn Vương Nhị mặt rỗ đi, giơ tay vỗ vỗ con hamster nào đó đang nằm úp sấp trên đỉnh đầu.
“Bánh Nuomici, ta nói ngươi cái này.”
“Chi... (Đang ngủ chớ kêu) “
“Ta muốn tham gia một chương trình tạp kỹ, ngươi có nghe qua chương trình Đạt Ma chưa?”
Nghe vậy, Giả Tỳ Tu đang thanh thản ổn định nằm nhoài trên đầu cậu trở mình bò lên nhanh chóng, mắt trợn tròn, lỗ tai cũng dựng đứng thẳng lên.
Chương trình Đạt ma.
Chương trình tạp kỹ nổi tiếng nhất ở dị giới, tỉ lệ người xem luôn dẫn đầu quanh năm, là cách tốt nhất để mở rộng mức độ nổi tiếng của chương trình.
Nếu như tham gia show đạt ma, phỏng đoán cẩn thận thì có thể nhận được 10 điểm khi hoàn thành nhiệm vụ chính.
Trên đây là những thông tin mà Hàn Bạc mua lại từ hệ thống với giá khá cao.
Việc phát sóng trực tiếp rất phổ biến, nhưng nó chỉ tăng tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ lên 5%, và lượng khán giả quá ít.
Hàn Bạc quyết định thay đổi cách làm và chủ động xuất kích.
“Làm sao.” Cậu đưa tay vuốt hai tay mềm mềm của Giả Tỳ Tu, xoa bộ lông mềm mại của hamster lên, giống như một con hamster punk với cái đầu máu lửa được một tay hipster[47] nuôi dưỡng vào những năm 80.
[47] Hipster: là những người tính thẩm mỹ trong một lĩnh vực nào đó mà vượt ngoài xu hướng thông thường của xã hội.
Giả Tỳ Tu, người phảng phất như bị chiên lên trong chảo dầu, hiện tại cũng không còn tâm tư quan tâm đến bộ dạng kinh thế hãi tục[48] của mình lúc này, hắn đơ ngay tại chỗ, khuôn mặt chú chuột nhỏ ngạc nhiên đến trắng bệch.
[48] Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.
Show Đạt Ma là gì? Là một chương trình tạp kỹ mà một người nghiện công việc như Giả Tỳ Tu đã từng nghe qua.
Năm ngoái, chương trình đã trở nên nổi tiếng trên Internet do một thí sinh mị ma đã làm tình với bốn mươi tám chủng tộc trong vòng 24 giờ.
Ngay cả một người ngoài hành tinh như Giả Tỳ Tu, người thờ ơ với sự lựa chọn của người khác, khi vô ý nhìn thấy mị ma kia trần truồng dây dưa bị cuốn vào ngực của vô số dị tộc, cũng không thể không vì thế mà choáng váng.
Chủng tộc gì mà thần kỳ dữ.
Chương trình gì mà cởi mở dữ.
Và hiện tại, Hàn Bạc, người cũng thuộc chủng tộc mị ma, vỗ nhẹ mông hắn và thân thiết nói cho hắn biết rằng cậu muốn tham gia chương trình đạt ma.
Hai mắt Giả Tỳ Tu tối sầm lại, hình ảnh màu da thay đổi, trước mắt hắn hiện lên hình ảnh tiểu mị ma đang ôm hôn 48 cái hamburger triền miên.
Với tư cách là tộc trưởng của một tộc, Giả Tỳ Tu cảm thấy rằng mình phải sửa chữa hành vi khác người của người phát ngôn mới ký hợp đồng mới được.
Hắn lấy máy truyền tin ra, gõ hai ba lần rồi đưa đến trước mắt Hàn Bạc.
“Ta phản đối!”
“Phản đối không có hiệu lực.” Hàn Bạc vô tình trấn áp kháng nghị của hắn, nhân tiện nói rõ cho hắn mục đích thực sự của chuyện này, “Ngày mai ngươi nhờ trợ lý đăng kí cho ta một slot, ngày mốt ta sẽ đi phỏng vấn.”
“Chúc Li sẽ không đồng ý.” Giả Tỳ Tu vẫn ngoan cố chống cự, “Hắn phải chịu trách nhiệm về hình tượng người phát ngôn của Xí nghiệp Tỳ Hưu, ta cũng vậy!”
Hàn Bạc lấy hắn từ trên đầu xuống xoa bóp cái bụng mềm mại của hắn: “Muốn cả đời làm hamster à?”
Mối liên hệ với linh lực bị cắt đứt không thương tiếc, Giả Tỳ Tu rung động hai lần, do dự một lúc giữa hình tượng của người phát ngôn và việc khôi phục hình dáng con người, không chút khí thế mà khuất phục
“Bây giờ ta sẽ liên hệ với Chúc Li...”
“Đây mới là bánh Nuomici ngoan của ta.” Hàn Bạc hài lòng vỗ về Giả Tỳ Tu, đem hắn thả lại lên đầu.
Chúc Li rất sốc khi biết rằng người phát ngôn của mình sẽ xuất hiện trên một chương trình thái quá, nhưng ý chỉ của ông chủ thì không thể làm trái, anh cuối cùng vẫn dùng tài nguyên của Xí nghiệp Tỳ Hưu ghi danh cho Hàn Bạc.
Nhà sản xuất của show Đạt Ma, Vương Bỉ Hàng* là người Hobbit. Tính khí của vị tiên sinh có dáng người nhỏ này tỷ lệ nghịch với túi tiền của hắn. Hắn là người thập phần cố chấp, tuổi đôi mươi đã trở thành một ông già bảo thủ ngoài tám mươi.
*王比货 (Wáng bǐ huò)
Tiền tài và quyền lực cũng không thể mua được người bảo thủ, Chúc Li dùng hết giao thiệp cuối cùng cũng có cơ hội phỏng vấn, có được hay không, còn phải xem may mắn của Hàn Bạc nữa.
Vào ngày phỏng vấn, Hàn Bạc đi ra ngoài với Giả Tỳ Tu, để giữ dáng, cậu tận lực giảm bớt bữa sáng để phòng ngừa bị phù nề trên mặt, và hiệu ứng ăn ảnh không tốt.
Dọc theo đường đi, Hàn Bạc không ngừng chụp ảnh những vật thể phản chiếu như tấm kính tráng gương trên mặt nước, nhìn chiếc cằm nhọn của mình từ phản chiếu thì hài lòng.
Khi dừng lại trước cửa kính ô tô lần thứ N, Giả Tỳ Tu không nhịn được nữa mà kêu lên một tiếng.
“Chi (Ta nói thiệt, ăn ít hơn một cái hamburger cũng sẽ không có tác dụng giảm sưng ngay lập tức, đặc biệt là khi tổng số hamburger là 50 cái.”
【 Tán thành 】 Hệ thống hiểu ngôn ngữ của loài chuột gửi đi sự đồng cảm.
Nhưng dù hệ thống một-đối-một có bất mãn đến đâu, Hàn Bạc vẫn là mỹ nhân làm theo ý mình mà thối cái rắm của riêng mình, giống như việc nhà sản xuất không quan tâm đến xuất thân của người chơi.
Sau khi nghe Hàn Bạc tự nói về giá trị thương hiệu và tiềm năng rating của mình, nhà sản xuất Vương Bỉ Hàng của show Đạt Ma vẫn không hề bị lay động.
“Chương trình chúng tôi chưa bao giờ xem xét đến bối cảnh.” Hắn lạnh nhạt nói.
Chi.
Người đang ở trong túi Giả Tỳ Tu buồn bực một tiếng.
Vậy ngươi nên trả lại 1000 đồng vàng ngươi nhận từ Chúc Li đi là vừa.
“Chỉ nhìn bản lĩnh của người chơi.” Vương Bỉ Hàng khẽ nói, “Mị ma trẻ à, cậu có bản lĩnh gì để tham gia tiết mục này.”
“Tôi là mị ma ăn giỏi nhất trên thế giới này.” Hàn Bạc nói xong, một lúc sau mới sửa lại, “Không đúng, ta là sinh vật ăn giỏi nhất trên thế giới này.”
“Ồ?” Vương Bỉ Hàng hứng thú, “Làm sao để chứng minh?”
Hàn Bạc đem quang bình đưa tới, ghi lại đoạn video quay nhanh cảnh cậu vừa ăn vừa nấu vừa phát sóng
Vương Bỉ Hàng không nhận: “Tận mắt tôi nhìn thấy thì mới tin.”
“Tôi xem trên tờ rơi mấy người nói cái gì, cung cấp đạo cụ biểu diễn... bao gồm cả buổi thử vai.” Hàn Bạc cười nhẹ, “Chắc nhà sản xuất Vương có lẽ có đủ ngân sách để cung cấp đồ ăn cho tôi nhỉ?”
Vương Bỉ Hàng ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng trước khi tầm mắt hắn nhìn khuôn mặt của mị ma, hắn bị quả cầu trắng trong túi ngực cậu hấp dẫn.
Giả Tỳ Tu giật mạnh mép túi, cái đầu lông xù của hắn lắc như cái trống bỏi.
Anh em, đừng đáp ứng.
Giả Tỳ Tu chân thành nhắc nhở.
Bất hạnh sẽ đến.
Vương Bỉ Hàng:...
Tại sao con hamster này trông giống như đang uống thuốc lắc vậy.
Có lẽ là ám chỉ của Giả Tỳ Tu quá cường liệt, Vương Bỉ Hàng cuối cùng không kiên trì yêu cầu Hàn Bạc trực tiếp biểu diễn. Hắn nhận quang bình, xem lướt qua mấy cái video ăn uống và phát sóng, không thể không thừa nhận tiểu mị ma trước mắt này tiểu mị ma có tài năng đáng kinh ngạc không kém gì những tiền bối.
Đương nhiên cậu so với các tiền bối càng có giá cao hơn.
Vương Bỉ Hàng đóng quang bình: “Tôi công nhận tài năng của cậu, nhưng cậu phải biểu diễn như thế nào với khán giả đây? Tuy chương trình chúng tôi tài chính sung túc, nhưng cũng không giàu lắm.”
Không phải nhận được 1000 đồng vàng à.
Giả Tỳ Tu bất mãn mà chi một tiếng, hắn luôn để lộ cảm xúc mỗi khi ở dạng quả cầu.
1000 đồng vàng không đủ để cậu ăn một bữa sao?
...
Trông không ổn cho lắm.
Đối mặt với nghi vấn của Vương Bỉ Hàng, Hàn Bạc đã sớm chuẩn bị: “Ngài có thể tiến hành bình chọn, để khán giả bỏ tiền ra bình chọn cho người chơi yêu thích của họ, rút ra một phần trong đó để mua đạo cụ biểu diễn, phần còn lại để vào tài chính của chương trình.”
Đề nghị này của cậu quá mới mẻ độc đáo, show Đạt Ma trong những năm qua không thiếu những khán giả vì yêu thích người chơi của họ mà ra tay đánh nhau, và không khó để khiến những khán giả xúc động này dùng tiền cho điều đó.
Đôi mắt nhỏ hơn mắt hamster của Vương Bỉ Hàng hơi sáng lên, nhưng hắn vẫn duy trì lòng tự trọng của một nhà sản xuất: “Tôi sẽ suy xét về nó một chút.”
Hàn Bạc biết, đây là đáp ứng.
“Thế nhưng cậu không thể thể hiện kỹ năng ăn của cậu ngay từ vòng loại được.” Đối với những người chơi đưa ra những ý tưởng mới để kiếm tiền, vẻ mặt Vương Bỉ Hàng rất là ôn hòa,. Hắn có lòng tốt nhắc nhở, “Cậu cần phải giữ những ý tưởng mới và tìm kiếm kỹ năng mới.”
Giả Tỳ Tu sống chết mặc bây giờ đã hiểu.
Giữ những ý tưởng mới.
Ông chủ trẻ tội nghiệp này chỉ ngại chi tiền mua đồ ăn.
Keo còn hơn mẹ Tỳ Hưu nữa.
Hàn Bạc như không nhìn thấy, nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Cũng có lý, nhưng tôi là... mị ma, trừ ăn ra tôi không có tài nghệ gì khác... Ngài xem, thuần thú[49] có được không?”
[49] Thuần thú: thuần hóa động vật
“Thuần thú?” Vương Bỉ Hàng nghiêng người về phía trước với phần thân trên hẹp hơn, sẵn sàng nghe chi tiết.
Giả Tỳ Tu chợt thấy không ổn.
Những linh cảm đáng ngại của anh luôn đúng.
Một giây sau, Giả Tỳ Tu bị Hàn Bạc móc ra từ trong túi, nắm trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt Vương Bỉ Hàng.
“Thú.” Cậu lời ít mà ý nhiều nói.
Vương Bỉ Hàng lặng lẽ nhìn con thú còn không to bằng lòng bàn tay mị ma: “Cậu định huấn luyện nó làm gì?”
Dừng một chút, nghi ngờ hỏi: “Nó có thể làm gì?”
“Nó biết tính toán.” Hàn Bạc nói, “Ngài chớ nhìn nó sứt sạn như vậy, nó là một con thú biết tính sổ sách đấy.”
Tối hôm đó, Chúc Li, người đã tăng ca một cách tận tâm, nhận được thư hồi âm từ show Đạt Ma.
Trong thư, Vương Bỉ Hàng thành khẩn bày tỏ lòng cảm kích đối với Chúc Li, hắn hết lời khen ngợi thí sinh do Chúc Li giới thiệu không dứt miệng, gọi cậu là một thiên tài kinh doanh hiếm có, một bậc thầy thuần thú.
Cuối thư, Vương Bỉ Hàng đính kèm một đoạn video, nói ở trong này hắn nhìn thấy tài năng và tiềm năng của mị ma trẻ tuổi.
Chúc Li tâm trạng không ổn, tay run mở ra.
Trong quang bình, ông chủ anh, một chú hamster chăm chỉ, đang dùng móng vuốt gầy yếu của mình để kéo chiếc bàn tính một cách gian nan và chua xót.
Ngoài màn hình mị ma mang theo tiếng cười từ trong video truyền ra.
“Bánh Nuomici, 20115 chỉ vàng nhân với 107 trừ 200 chỉ vàng rồi chia cho 69 là bao nhiêu?”
Nhìn dư ảnh của những chiếc móng vuốt đang múa trên màn hình, ông chủ càng nỗ lực lại càng buồn bã.
Chúc Li trợn hai mắt, thiếu chút nữa liền ngất đi.