Bị ép biểu diễn tài nghệ, sau khi trở về Giả Tỳ Tu đều rầu rĩ không vui trong một khoảng thời gian dài.
Hàn Bạc đội hắn trên đầu, cảm giác đầu đều bị phiền muộn của con chuột này đè nặng. Cậu chịu đựng một hồi, bất đắc dĩ lấy tay nâng cái cổ mệt mỏi, hỏi: Ta tưởng ngươi thích tính toán sổ sách lắm chứ.
Chi (Ngươi đừng có tưởng nữa).
Đếm tiền vẫn vui hơn mà, oán niệm như vậy làm gì?
Chi (Cũng không phải tính tiền của ngươi).
Hai người nước đổ đầu vịt vừa nói vừa đi, không ai thuyết phục được ai.
Bất quá Giả Tỳ Tu nằm trong Vô thượng Kim Bảo một hồi lâu, cuối cùng tâm tình cũng coi như hoà hoãn một chút. Hắn cảm thấy tư thế nằm úp sấp không duy trì được trọng tâm, liền trở mình, co chân, ngồi xổm trên đầu Hàn Bạc.
Ngươi thoạt nhìn như con gà mái đang ấp trứng vậy. Khi lời than thở của Hàn Bạc đúng hẹn mà tới, cậu giơ tay vỗ vỗ cái mông Giả Tỳ Tu, Này, chào gà mẹ nha.
Giả Tỳ Tu rầm rì qua loa một tiếng.
Chi.
Này, chào lồng gà.
Hàn Bạc dễ dàng vượt qua vòng sơ loại của chương trình Đạt Ma qua video hamster kéo bàn tính. Không ít khán giả bị sốc sau khi xem video Giả Tỳ Tu nỗ lực tính sổ sách, thậm chí có mấy vị dị tộc lén lút liên hệ riêng với Hàn Bạc, hi vọng cậu có thể ra giá đem bán con hamster biết tự mình tính sổ sách cho mình với vai trò kế toán.
Dưới sự phản đối kịch liệt của Giả Tỳ Tu, Hàn Bạc tiếc nuối từ chối yêu cầu của những người này.
Cuối cùng, mị ma và hamster này, đã thành công tiến vào chung kết của Đạt Ma với số phiếu bình chọn cực kỳ cao.
Ở chung kết, Hàn Bạc dự định đi một mình, cậu gửi bản kế hoạch nội dung biểu diễn cho Vương Hàng, người Hobbit thông qua phiếu bầu kiếm được bộn tiền rất thoải mái liền thông qua kế hoạch này.
Cậu ta tính biểu diễn ăn lẩu trực tiếp trước mặt toàn dân ma tộc? Chúc Li cả kinh nói.
Cậu ta muốn biểu diễn màn cạnh tranh ăn lẩu trước mặt toàn dân ma tộc. Giả Tỳ Tu bình tĩnh nói.
Với ai?
Bốn thằng Thao Thiết.
Chúc Li trầm mặc một phút chốc, sâu xa nói:
Ông chủ, tôi cảm thấy chúng ta có thể cân nhắc việc phát triển kinh doanh nhà hàng lẩu.
Khả năng kinh doanh của Chúc Li kinh người, Hàn Bạc quả thật cũng không làm anh thất vọng.
Vào ngày phát sóng trực tiếp trận chung kết, giữa một đống thiết bị máy quay và trước chảo sắt bốc khói, Hàn Bạc lặng lẽ ở lại.
Ngồi cạnh cậu là bốn vị Thao Thiết to lớn, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của mị ma trở nên gầy gò xanh xao, trông như một đứa trẻ tị nạn bị suy dinh dưỡng.
Nhưng khi người tị nạn cầm đũa lên thì lại là người khác kêu cứu.
Trong suốt ba tiếng phát sóng trực tiếp trận chung kết, Giả Tỳ Tu cách nửa giờ ăn một người, cách nửa giờ liền ăn một cái
Hai giờ sau khi bắt đầu trận đấu, bốn vị Thao Thiết dũng mãnh đã ôm bụng ngồi phịch trên ghế, hoài nghi về cuộc sống và nghiêng đầu nhìn hai con quỷ nhỏ hơn mình hai thước, vẫn kiên quyết chiến đấu xông lên phía trước.
Mị ma này là cái moẹ gì vậy?
Trong lòng nhóm Thao Thiết tràn đầy nghi ngờ.
Tại sao còn có thể ăn nhiều hơn cả Thao Thiệt nữa.
Cuộc so tài này nhìn thì có vẻ khôi hài, nhưng thực chất thì giương cung bạt kiếm, ngay khi cuộc thi vừa mới tuyên bố bắt đầu, chỉ thấy Hàn Bạc thần sắc thoải mái, dùng đũa gắp một lát thịt, vẫy nước rồi nhúng vào nồi, cũng không để nguội, trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Thao Thiết thấy động tác dứt khoát của cậu, nổi lên ham muốn thắng thua, để duy trì danh dự cho chủng tộc, cũng lần lượt đuổi tới.
Thao Thiết tuy rằng có thể ăn, nhưng dù sao cũng có giới hạn. Sau miếng thịt thứ ba mươi, bốn mươingười chơi có thể chậm lại hoặc là tiến công, hoặc là từ bỏ cuộc thi.
Hàn Bạc thì trái lại, cái dĩa trước mắt đã chất thành núi, nhưng cậu vẫn không nhanh không chậm nhét một đũa thịt vào miệng, chưa kịp nuốt xuống thì đã giơ tay gọi thêm mười phần.
Những khán giả theo dõi buổi truyền hình trực tiếp đều sợ ngây người, thân hình nhỏ nhắn và nhẹ nhàng của mị ma tương phản rất lớn với sự thèm ăn đáng sợ của cậu. Nếu như đây không phải là phát sóng trực tiếp, khán giả thậm chí còn hoài nghi là chương trình làm giả.
Không ít khán giả đã mắng ra âm thanh, show Đạt Ma không bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào, trước khi bắt đầu còn mở một canh bạc, đánh cược người chơi mị ma và người tộc Thao Thiết ai sẽ ăn được đến cuối cùng.
Đại đa số khán giả đều dùng lẽ thường để đặt cược vào Thao Thiết, mà bọn họ bây giờ chỉ biết cười khổ khi nhìn số đĩa ngày càng tăng trước mặt mị ma.
Vương Bỉ Hàng ngược lại cười nở hoa, số vốn đánh bạc ngày càng tăng cho thấy hắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng hắn từ từ liền không cười được nữa.
Bởi vì Hàn Bạc vẫn còn ăn.
Còn không có xu hướng dừng lại.
Cậu đã ăn gần 100 phần thịt ma thuật, Vương Bỉ Hàng đau lòng đổi ra tiền, đại khái dùng gần hết nửa tiền vàng.
Trận chung kết show Đạt Ma được nhiều người chơi cùng phát sóng trực tiếp, mỗi thí sinh có một ống kính quay riêng, khán giả có thể chọn xem những người chơi mà mình ủng hộ. Cuối cùng ai có rating cao nhất sẽ trở thành quán quân của show Đạt Ma này.
Sức hút của “Cuộc chiến mị ma và bốn người Thao Thiết “ không hề yếu, khi phát sóng đã chiếm rất nhiều lượng truy cập, trên cơ sở này, thời gian phát sóng trực tiếp của Hàn Bạc còn dài, những người chơi khác đã chiếu xong, cậu thì không nhanh không chậm ăn, dần dần, nhân khí từ từ đều tụ lại trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu, hầu như tất cả người xem đều hiếu kỳ bởi sự xuất hiện bất ngờ của vị thần tiên.
Hắn ta đến tột cùng còn có thể ăn được bao nhiêu?
Ở bên cạnh, trái tim Vương Bỉ Hàng chảy máu, trình đọ ăn của Hàn Bạc đã đạt đến 150 phần, nếu ăn nữa, thì tiền đánh bạc cũng không kiếm được.
Bên người cậu, Giả Tỳ Tu đang ôm chiếc bàn tính được làm đặc biệt cho hamster, ra sức chăm chỉ nhặt hạt.
Tổng tài Tỳ Hưu cảm thấy một niềm vui chưa từng có.
Điều này cho thấy bạn cũng có thể có niềm vui khi tính toán sổ sách cho người khác,
Mắt liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Vương Bỉ Hàng, Giả Tỳ Tu rất không có tố chất mà cười trên sự đau khổ của người khác,
Chỉ cần tính tiền không cần tự mình ra tiền là được.
Tiểu mị ma chọc phá người khác.
Giả Tỳ Tu vẫn rất là tình nguyện vây xem.
Hàn Bạc lại ăn thêm mười phần thịt, rốt cục cũng để đũa xuống.
Vương Bỉ Hàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim còn chưa kịp lắng xuống, chỉ thấy tiểu mị ma búng tay, lanh lảnh nói: “Nhân viên phục vụ, cho phần sữa chua đi, mặn.”
Sắc mặt mới bớt giận lập tức gục xuống, Vương Bỉ Hàng cơ hồ không khống chế được biểu tình dử tợn, hắn tạm thời kêu dừng phát sóng trực tiếp, hai ba bước đi lên: “Cậu còn muốn ăn nữa sao?”
“Ừ.” Hàn Bạc khẳng định nói, cậu cảm ơn nhân viên công tác đã xông lên đưa sữa chua cho mình, dùng âm thanh toàn hội trường đều có thể nghe thấy dặn dò, “Thêm hai mươi phần thịt, cảm ơn.”
Chân Vương Bỉ Hàng mềm nhũn, thiếu chút nữa bị tổ tông này chọc tức đến quỳ xuống.
Phát sóng trực tiếp lại tiếp tục, Hàn Bạc lại ăn mấy chục dĩa thịt, đợi đến khi hệ thống trong đầu nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, 10 điểm hoàn thành nhiệm vụ chính, cậu mới hài lòng để đũa xuống.
“Ăn xong rồi?” Vương Bỉ Hàng mặt tối sầm lại lung lay đi tới.
“Ừm.” Hàn Bạc ngẩng đầu, thành khẩn kiến nghị, “Nói thật là không ngon lắm, nếu có thể ăn kèm với các món dầu và sốt nóng thì có lẽ sẽ cứu vớt được chút.”
Không ngon mà ngươi cái lùm mía ăn nhiều như vậy.
Vương Bỉ Hàng ở trong lòng mắng nhiết mị ma tham lam này hàng trăm lần.
“Lăn.” Hắn lời ít mà ý nhiều chỉ ra cửa.
“Được rồi.” Hàn Bạc gọn gàng đứng dậy, nhấc quả cầu trắng ở trong góc đang cười trên sự đau khổ của người khác, “Về nhà.”
Đằng sau bóng lưng rạng ngời của cậu, còn lại là một đám dị tộc đang khiếp sợ.
Hàn Bạc vượt quá khẩu vị của chủng tộc làm cho bọn họ rất là chấn động, uống nước sương đều đả cách mị ma cư nhiên đang dùng cơm cạnh tranh thắng Thao Thiết.
Ở dị giới với các chủng tộc khác nhau, các tộc được phân biệt rõ ràng như những thùng sơn với sự tách biệt nghiêm ngặt, công chúng ngầm thừa nhận sự khác biệt của chủng tộc, giống như ham muốn của mị ma, sự cao ngạo của Thần tộc, sự tham tài của Tỳ Hưu.
Sự xuất hiện của Hàn Bạc thì lại như một giọt trong suốt ăn tăn giữa các lớp sơn, làm mờ đi những khoảng cách giữa các mảng màu.
Bản thân Hàn Bạc cũng không biết chính mình vừa ăn cơm trong buổi phát sóng trực tiếp bên trong ăn cái cơm, liền gây chấn động ở dị giới như vậy.
Về đến nhà, cậu nằm vật ra ghế salông, vô thức xoa xoa dạ dày.
Dạ dày dù sao cũng không phải là hố đen, ăn uống như thế làm Hàn Bạc cũng có chút no.
Cậu không thích cái cảm giác này cho lắm dễ liên tưởng đến ánh mắt khinh bỉ của người thân khi còn nhỏ, hay cái dạ dày đau nhói bởi vì ăn uống quá liều mạng...
Hàn Bạc chậm rãi xoa dạ dày, trên mặt hiếm thấy lộ ra mấy phần uể oải.
Giả Tỳ Tu không thấy thần sắc của cậu, nhảy lên tay vịn, giơ máy truyền tin lên, cho Hàn Bạc xem dòng chữ trên đó.
“ Ta quyết định sẽ thử khôi phục lại hình người.”
“Thử đi.” Hàn Bạc nói, “Thử xong thì cút đi.”
Giả Tỳ Tu thu lại máy truyền tin, ầm ầm đánh một trận, lại giơ lên: “Ta cần quần áo!”
“Trong tủ đó tự lấy đi.” Hàn Bạc không nhúc nhích.
Yêu cầu một con hamster tự mở một cánh cửa tủ cao gấp mười lần cơ thể và nặng gấp năm lần cơ thể nó.
Giả Tỳ Tu căm giận quay người, lắc đầu, kéo tóc từ trên cổ cậu xuống, thở hổn hển đi.
Khóe mắt nhìn thấy thân ảnh của hamster hậm hực rời đi, tâm tình Hàn Bạc khó giải thích được, khóe miệng khẽ cong lên, bỗng nhiên nhận ra niềm vui khi được nuôi thú cưng.
Ngược lại là cậu thậm chí còn không tính đến việc nuôi dạy nó như thế nào, trong hai ngày nữa, những người của Hiệp hội Bảo vệ Động vật sẽ đến tận cửa và tố cáo hành vi ngược đãi sinh linh.
Hàn Bạc nằm một hồi, trong phòng ngủ không có một chút động tĩnh gì, hệ thống ngược lại xuất hiện.
【 Rất nhanh sẽ lại đến đại hội mị ma 】
“Ừm.” Hàn Bạc không thèm để ý nói, “Yên tâm, ăn nhiều như vậy, ta nhất định có thể quá.”
【... 】 Thực sự thì đây là một phương pháp vượt qua mà chưa ai từng làm.
Hệ thống chậm rãi logout, Hàn Bạc ngược lại dấy lên mấy phần hiếu kỳ.
Ăn nhiều như vậy, hoa văn dâm sẽ có biến hóa à.
Nghĩ đến đây, cậu ngồi dậy, vén vạt áo lên, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
Hàn Bạc hôm nay mặc quần thể thao cạp cao, lưng quần che nửa bụng, muốn thấy rõ hoa văn, Hàn Bạc đành phải híp mắt, cắn chặt vạt áo, vươn tay cởi quần xilíp.
Động tác cậu đang làm được một nửa, cửa phòng ngủ cọt kẹt mở ra.
Hàn Bạc ngẩng đầu, chỉ thấy một đứa trẻ tóc đen như tạc từ hồng ngọc đang chật vật đứng ở cửa kéo quần áo.
Dựa vào đôi tai chuột màu trắng sạch sẽ trên đầu hắn, Hàn Bạc phán đoán đứa trẻ này là Giả Tỳ Tu.
Tại sao khi còn bé ra dáng lắm, lớn lên thì như con chó vậy.
Hàn Bạc rất là buồn bực.
Giả Tỳ Tu lúc trẻ ra dáng giờ khắc này trợn mắt ngoác mồm.
Mị ma trước mắt đang cởi quần áo nửa chừng, trong miệng ngậm vạt áo lộ ra mấy phần huyết sắc. Quần thể thao rộng rãi dán ở vạt áo, vòng eo mảnh khảnh lộ ra toàn bộ. Trên bụng dưới phẳng lặng trơn bóng, một vài sợi tóc vàng lay động lòng người, hoa văn màu vàng trần trụi trên da thịt lay động.
Giả Tỳ Tu mặt đỏ bừng hoảng loạn đưa tay lên che mắt, ngay cả lỗ tai trên đỉnh đầu cũng rũ xuống, chóp mũi cũng ửng hồng.
Vốn dĩ hắn đang cầm quần áo, ngay khi hắn buông ra, toàn bộ lớp vải rơi xuống đất kèm theo tiếng nổ.
Hàn Bạc không giải thích được nhìn hắn, càng buồn bực hơn.
“Biến hình thì biến hình đi, ngươi cởi quần làm gì?”