Ta giật mình, bỗng chốc nhớ lại rất nhiều chuyện. Sau khi mất chỗ lương
thực kia, mặc dù Hạ Hầu Thương đã nghĩ hết trăm phương ngàn kế để bổ
sung lại, nhưng khoảng thời gian ấy trong quân thật sự thần hồn nát thần tính, lòng người bàng hoàng. Bởi vì đã đến cuối mùa thu đầu mùa xuân,
tuy Giang Chiết là nơi giàu có đông đúc, nhưng gom góp số quân lương
khổng lồ chuyển tới đây, e rằng phải mất hai ba tháng mới xong. Mà số
lương thực còn lại trong quân không nhiều, huống chi không biết làm sao
tin tức kia lại bị phát tán, trong một thời gian thôi lời đồn đã nổi lên bốn phía. Hơn nữa, Tây Di đang gặp lúc mất mùa, kỵ binh chia thành từng nhóm nhỏ, việc tranh giành lương thực xảy ra khắp nơi. Đến khi phái
binh của bọn ta chạy tới, nhìn đâu cũng thấy hỗn loạn, khói nồng tường
đổ. Khoảng thời gian ấy phụ soái bận đến mức chân không chạm đất, thấy
ta càng bực mình, nên ta đành phải giả vờ bận rộn. Bởi vì Tào Đức Bảo
từng cướp lương thực một lần, ta còn phái Thất Tinh âm thầm theo dõi,
nhưng không phát hiện được chứng cứ gì nên đành bỏ qua.
Sau đó quan địa phương tiếp nhận điều tra vụ án này, kéo dài mãi không xong, không có kết luận.
Nhưng không ngờ lại kinh động tới trong cung?
Ta rất quen thuộc với các phủ nha ở Tây Cương, họ thường xuyên chuyển vài
tin tức cho ta. Nhớ lại một tháng mất lương thực năm đó, phủ nha ở quan
nội quả đã nhận vụ án này, nói rằng có một vị phú thương và mấy tên tùy
tùng từ kinh thành tới thu mua hàng hóa ở Tây Cương, nhưng bị giết hại
cướp bóc, mười mấy thương nhân không còn ai sống sót. Dù là quan ngoại,
thuộc địa bàn người Tây Di, đây còn được coi là vụ án lớn, huống chi là ở quan nội?
Chẳng lẽ, nhân vật chính trong vụ này lại là Khang Đại Vi?
Ta hỏi Hạ Hầu Thương về thắc mắc của mình, quả nhiên có được lời thừa nhận của hắn, hắn nói thêm: “Chính bởi vì tin tức Khang Đại Vi bị giết hại
truyền vào trong cung, Hoàng tổ mẫu mới đổ bệnh không dậy nổi. Mùa đông
năm ấy, Hoàng tổ mẫu suýt nữa về cõi tiên, may mà phụ hoàng ra tử lệnh,
nói nếu không cứu được Hoàng tổ mẫu, sẽ giết hết đám ngự y. Lời này lại
truyền tới tai Hoàng tổ mẫu, người giận đến mức mắng to 'Hôn quân',
nhưng cũng khơi dậy mong muốn được sống của người, lúc này mới từ từ
khỏe lên… Còn Thái tử, hồi đó làm khâm sai, trong cung đại loạn, không
quan tâm đến chuyện gì nữa. Ngày thường nhiều khi phụ hoàng giằng co cãi cọ với Hoàng tổ mẫu, nhưng khi đó cả ngày lại canh giữ ở cung Cảnh Thọ
không màng triều chính… Cho nên, chuyện năm đó mới trở thành như vậy”.
Thì ra chân tướng của chuyện Hoàng thượng và Hoàng thái hậu bất hòa đến
cùng cực mà người trong dân gian vẫn truyền tới truyền lui là như vậy à? Xem ra đương kim Hoàng thượng như một thiếu niên thời kỳ trưởng thành,
thi thoảng sẽ phản nghịch, nhưng nếu người khiến ông ta nảy sinh hứng
thú phản nghịch không đếm xỉa tới ông ta nữa, vậy ông ta không còn hứng
thú phản nghịch nữa rồi.
Nhưng tuổi phản nghịch của ông ta hơi lớn một chút thì phải?
Lão thái thái mắng con trai ruột của mình là hôn quân… vẫn dễ nghe hơn mắng cháu ruột của mình là cầm thú.
Mặc dù trong lòng ta có điều nghi ngờ, nhưng nghe đến trọng điểm của âm mưu này, đột nhiên có cảm giác ấm áp của nhân gian, không khỏi khát vọng vô cùng.
“Vậy vụ án này về sau kết thúc thế nào?”.
Hắn chần
chừ hồi lâu mới nói: “Trên càng xe vận chuyển lương thực đều khắc dấu
hiệu phủ Nội Vụ, mặc dù lương thực biến mất, nhưng lại có một hai chiếc
xe bị hỏng, được tìm thấy ở nơi giao giới giữa thảo nguyên Tây Di và sa
mạc”.
“Ý chàng là chỗ lương thực bị mất có liên quan tới Tây Di?”.
“Đúng vậy, có người âm thầm cấu kết với Tây Di, giả làm giặc cướp, giết chết
quan binh vận chuyển lương thực, ngấm ngầm đưa ra quan ngoại…”.
“Tại sao phải đưa một đống lương thực ra quan ngoại chứ?”.
“Đây cũng là điểm nghĩ mãi không ra, vì vậy mới có người nghi ngờ tướng sĩ
biên cương cấu kết với kẻ thù bên ngoài, bởi vậy mà… tướng lĩnh Quân
gia…”.
Hắn khẽ thở dài nói: “Năm đó, người chết nhiều lắm, có một số người không đáng phải chết”.
Ta nghe ra nỗi thương xót ẩn hiện trong lời nói của hắn, nhưng không có sự áy náy. Hắn cho rằng chuyện năm đó xử lý không đủ toàn vẹn, giết rất
nhiều không người đáng chết, nhưng, hắn lại cho rằng chuyện này lẽ ra
nên như vậy, tại sao chứ?
Nếu là lúc trước, đương nhiên ta sẽ cho rằng bởi vì phụ soái không muốn đứng về phe mình nên hắn nảy sinh ý
định giết chóc, nhưng hôm nay, ta lại có một ý nghĩa trước kia không thể nào có: Chẳng lẽ năm ấy Quân gia thật sự có gì ư?
Có phải ta nên cảm tạ mấy tháng nằm trên giường này, để cho ta bị động địa nghe mấy
lời lải nhải của hắn, mới có thể giúp ta hiểu hắn rõ hơn, mới có suy
nghĩ trên nhiều phương diện?
Ta không biết ta nên hỏi tiếp thế nào, có lẽ mấy ngày nữa chân tướng ló đầu mới có thể gỡ bỏ mối nghi ngờ trong lòng ta.
“Ngọc, nàng đang nghĩ gì thế?”. Hạ Hầu Thương nói.
Gần đây hắn luôn gọi ta bằng biệt danh quái vật nào đó. Kể từ khi Tiểu Thất lôi hết tên mấy món ăn như Bánh Bao Thịt... mà hắn đặt cho ta từ nhỏ
đến lớn ra gọi một lần, tên Hạ Hậu Thương này lại dở hơi thêm. Hắn vốn
thích so đo cao thấp với Tiểu Thất, nên tên càng gọi càng ngắn, âm cuối
lượn lờ, ẩn chứa ý triền miên, khiến người nghe dựng hết lông măng trên
người… nếu chúng có thể dựng.
“Không ngờ chân tướng năm đó lại như vậy”.
“Triều đình đã hạ lệnh phong tỏa tin tức về cái chết của Khang tổng quản, chỉ
coi như vụ án của một thương nhân bình thường, vì vậy không có phong
thanh gì. Mà vụ án mất lương thực cũng từ ngoài sáng chuyển sang điều
tra trong tối, bởi vì sợ rằng liên lụy quá nhiều người. Thêm vào rủi ro
nơi biên cảnh, nếu quả thật để thiết kỵ Tây Di lợi dụng thời cơ, vậy Sơn Hải quan sẽ thất thủ, đem đến bất hạnh tai ương cho dân chúng”.
Hắn nói quanh co lấy lệ, mỗi một câu đều mang dấu tích suy tư. Ta biết hắn
không muốn nói cho ta biết chân tướng, có lẽ chân tướng này khiến ta
không thể tiếp nhận chăng?
Trong phòng hương trầm vẫn vấn vít, ấm áp trong lành, nhưng không biết tại sao ta lại cảm thấy có hơi lạnh lùa vào từ khe cửa, xuyên thẳng tới khóc chăn, khiến người ta run rẩy.
Đồng hồ cát lưu ly vẫn lặng lẽ chảy xuôi. Nhưng giờ đây, ta loáng thoáng cảm nhận rõ tiếng sột soạt, như có rắn hổ mang chúa ẩn nấp dưới cát, nhả
nọc độc theo từng tiếng bước chân chuyển động, có thể tấn công bất cứ
lúc nào.
“Ngọc, nàng đừng lo, Hoàng tổ mẫu hạ lệnh rồi, bảo bọn
ta phải điều tra rõ ràng. Nên thế nào thì thế đó, tuyệt đối không liên
lụy dây dưa. Tướng lĩnh Quân gia trấn thủ biên cương nhiều năm, công lao này không ai có thể gạt bỏ”.
Lòng ta trĩu năng hơn, tuy hắn nói cực kỳ uyển chuyển, nhưng sao ta không rõ ý tứ trong giọng điệu ấy chứ?
Hắn chỉ nói có công trấn thủ nhiều năm chứ không nhắc tới chuyện khác, điều này càng chứng tỏ suy đoán của ta là chính xác.
Ta chợt có chút lo lắng, mấy ngày sau, nếu sự thật đúng là như vậy, ta nên đi về đâu đây?
“Có chàng ở bên giám sát, thần thiếp rất yên tâm. Đúng rồi, Vương gia, thần thiếp vừa ra vườn hoa đã có thể nhìn thấy ánh sáng, như vậy, thần thiếp nghĩ nếu được Vương gia đưa ra ngoài thường xuyên, không chừng sẽ khỏe
nhanh hơn đấy”.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, giọng nói phảng phất chút vui mừng: “Ngọc, nàng tin ta ư? Tin ta không lừa nàng ư?”.
“Vương gia đối xử với thần thiếp tốt như vậy, sao thần thiếp có thể không rõ
chứ?”. Từ trước tới nay, ta dối gạt hắn khá nhiều, nhưng câu nói này
xuất phát từ tận đáy lòng.
“Ngọc… Mặc dù ta sống ở hoàng gia,
nhưng từ nhỏ cũng biết, chuyện trong hoàng gia luôn có vài phần không
được như ý nguyện, vì vậy từ nhỏ ta đã không dám có nhiều yêu cầu xa
vời. Phụ hoàng mẫu phi không đến thăm, ta liền chơi đùa một mình. Thê tử của ta, chắc chắn cũng không thể như ta mong muốn… Ta cực kỳ không
thích chuyện mẫu phi và Hoàng tổ mẫu đưa ta lên núi, nhưng chỉ có thể
làm theo. Nàng nhìn đi, ta đã học được cách sống không đòi hỏi bất cứ
điều gì, chỉ cần mẫu phi vui vẻ, Hoàng tổ mẫu vui vẻ là được rồi. Vì vậy khi Hoàng tổ mẫu muốn ta cưới họ, ta chỉ đưa ra một yêu cầu là vị trí
chính phi để lại cho nàng, bởi vì ta biết nàng sẽ không để ý đến họ,
thậm chí nàng cũng không để ý đến ta… Khi đó nàng tiếp cận ta thật ra
chỉ vì Quân gia, nhưng chỉ cần, chỉ cần nàng có thể làm thê tử của ta
một ngày thôi đã tốt lắm rồi. Sau bao năm, cuối cùng ta đã coi như đạt
được một nguyện vọng… Nhưng ta không ngờ, không ngờ rằng, cuối cùng
trong lòng nàng lại có ta… Ngọc, ta rất sợ hết thảy mọi chuyện chỉ là
bình minh buổi sớm, chỉ thoáng qua trong chốc lát… Ta biết, chuyện của
Quân gia nàng còn một chút nào không rõ cũng tuyệt đối không bỏ qua,
nhưng ta chỉ cầu xin nàng, đừng dây vào nguy hiểm”.