Tiểu Thất hốt hoảng lo sợ: “A Ngọc, người có xúc giác sao không nói? Con
người sao có thể chịu đựng cơn đau này? Ta có thể dùng Ma Phí tán…”.
Bấy giờ ta mới nói: “Không sao, như lúc đó thôi…”.
Hắn hối hận không thôi: “Như khi đó, như róc xương lóc thịt? Xin lỗi… Là ta sơ suất”.
“Không phải điều này thể hiện rõ, thật ra bệnh của ta không nặng lắm sao? Chỉ
cần tìm được yếu tố then chốt, nhất định ta sẽ khỏe lại phải không?”.
“Nhưng kinh lạc bị thắt, người phải chịu đựng cơn đau này hơn mười canh giờ,
cho đến khi chỗ thắt tự cởi… Hay là dùng Ma Phí tán nhé?”.
“Tiểu
Thất, ngươi ngu thật đấy, nếu dùng Ma Phí tán sao ta có thể mở miệng nói chuyện được chứ? Không sao đâu, vừa nãy đau chút thôi, bây giờ không
thấy gì nữa rồi…”.
“Thật ư?”.
“Ta đã gạt ngươi bao giờ? Nếu đau, ta còn có thể nói lưu loát thế này sao?”.
Hắn lầu bầu: “Lúc nào người cũng gạt ta… Thật sự không đau vậy chứ?”.
Quả thật so với lần hắn mổ xẻ ta trước đó thì bây giờ bớt đau hơn nhiều
rồi. Nhưng cơn đau âm ỉ kéo dài vô tận này như thể bị ai đó đưa tay niết lấy trái tim, một chốc lại một chốc.
Ta phải gắng gượng hết sức mới có thể chuyển dời sự chú ý khỏi cơn đau này, giữ cho giọng nói lưu loát.
Hơn mười canh giờ, chớp mắt một cái là qua thôi. Cũng như trước kia, cơn
đau như bị lăng trì kéo dài hơn mười ngày ấy. Mặt trời lặn mặt trăng
mọc, chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Ta thở dài, nói: “Mau đi chuẩn
bị đi… E rằng đây là đối thủ mạnh nhất của chúng ta, ngươi cẩn thận
chút, tuyệt đối đừng để lộ sơ hở!”.
Ta nghe thấy tiếng hắn đưa
tay quệt lên mặt, vô cùng thận trọng bình tĩnh, như cách tuân thủ mệnh
lệnh trước kia vậy: “Vâng, Tướng quân, thuộc hạ tuân lệnh!”.
Hắn cẩn thận dán lên khuỷu tay ta thuốc cao màu da, lúc này mới cáo từ rời đi.
Từ nhỏ hắn đã thích mày mò đủ thứ, mặc dù không thích sát sinh, nhưng để
thỏa mãn sở thích của mình, thi thoảng hắn vẫn phải sát sinh… Sau mỗi
lần hắn sát sinh, ta luôn muốn dùng đồ thừa để chưng nấu chiên gì đó,
đáng tiếc không bao giờ thành công. Hắn vô cùng trịnh trọng an táng cho
chúng, mỗi tháng đến mùng một và mười lăm còn hóa ít vàng mã… Phát hiện
này có được từ một con ếch. Nếu con ếch đã chết, dùng tay kéo kinh lạc ở chân sẽ khiến nó động đậy, nếu còn sống thì sao? Hắn bắt mười mấy con
ếch, dùng những thủ pháp khác nhau, quả nhiên có thể khống chế hành động của chúng… Tiếc rằng mười mấy con ếch này nếu đem đi xào vừa hay có một bữa no nê, vậy mà hắn lại trang nghiêm vùi chúng vào lòng đất, còn niệm kinh tụng phật cho chúng, cầu cho kiếp sau chúng được làm người, tạ ơn
chúng đã cho hắn tìm được chân tướng.
Vì vậy, ngón tay ta chỉ có
thể cử động vài giây trong buổi chiều ngày hôm nay mà thôi. Nếu lúc đó
họ không xuất hiện, hoặc không chú ý tới, vậy hết thảy đều uổng phí.
Ta thật may mắn, họ tới đây, Thanh phi còn cầm tay ta lên, xem tình hình bình phục của ta thế nào.
Ta biết để chuẩn bị cho giờ khắc này, e rằng Tiểu Thất đã phải vận dụng
tất cả mối quan hệ trong cung mà bọn ta có, cuối cùng đạt như mong muốn. Việc còn lại, chỉ còn chờ người nọ xuất hiện mà thôi. Rốt cuộc người đó ẩn náu ở đâu? Trong cung hay là ngoài cung? Âm thầm theo dõi, tìm cơ
hội ra đòn ư?
Nhưng ta không rõ, người đó vứt bỏ hết thảy, rốt cuộc mưu cầu thứ gì? Phú quý ngất trời, vinh hoa ngợp mắt?
Mấy lời thì thầm khẽ khàng của ta và Hạ Hầu Thương sẽ được cung nhân hầu hạ trong đình truyền ra ngoài, chỉ không biết họ nghe được bao nhiêu?
Nhưng chuyện ta có tri giác từ mười mấy ngày trước không thể nằm yên
trong miệng họ, cũng sẽ dần dần truyền ra. Gờn gợn lăn tăn, như mạch
nước ngầm xao động.
Liệu người nọ có thể bình tĩnh mãi được không?
…
Thắt kinh lạc bằng thủ pháp khác thường tất nhiên rất đau. Khi chóp mũi
phảng phất hương lan tử ngọc, ta đau; khi Hạ Hầu Thương ôm ta, cũng đau; thậm chí ngay cả khi cơn gió nhẹ mơn trớn gương mặt, từng sợi lông thả
mình theo gió, cũng đau… Nhưng so sánh với nỗi đau nhiều năm trước, cơn
đau này còn kém xa. Nên giọng ta vẫn có thể giữ nguyên như thường.
Đến khi kinh lạc nằm dưới lớp da giả trở lại bình thường, cảm giác đau âm ỉ mới dần dần tiêu tan.
Hạ Hầu Thương vui lắm, cho rằng ta thật sự có thể nhìn thấy mọi thứ rồi.
Thấy mình ăn vận không chỉnh tề, sau khi ôm ta về phòng, hắn tức tốc
chạy vào căn phòng đằng sau thay quần áo, còn gọi người chải lại tóc,
lúc này mới ra ngoài với ta.
Thỉnh thoảng hắn nói lấp lửng: “Gần đây thời tiết thay đổi, lục vị tắc nghẽn nên ăn không vô, ta gầy hơn chút rồi…”.
Thấy ta không có phản ứng, liền đi lại hai bước trước giường: “Xem ra quần
áo năm ngoái hơi rộng, phải bảo người may bộ mới thôi”.
Ta biết
hắn sợ ta nhận ra điều gì đó từ sắc mặt mình, lúc này mới giải thích đủ
điều. Chính hắn cũng cảm thấy thân thể của mình không ổn sao? Bởi vì sợ
ta không muốn hắn truyền nội lực thêm nên bây giờ mới giải thích tới lui à?
Ta than khẽ: “Vương gia, giờ đã vào trong phòng rồi, sao thần thiếp có thể thấy rõ được nữa?”.
Hắn hơi thất vọng, đồng thời cũng như trút được gánh nặng: “Nàng không thấy rõ à?”.
“Đúng vậy”. Ngập ngừng chút rồi nói: “Có lẽ ánh mặt trời khác với ánh sáng
trong phòng, nên mới thấy rõ. Ở trong phòng, cho dù có thắp hết nến lên, e rằng cũng không thấy rõ”.
Ta nói vậy mới gạt bỏ ý niệm gọi
cung nhân thắp mấy cây nến lớn trong phòng của hắn. Nghe tiếng quần áo
sột soạt… Xem ra hắn đang buồn vì lâu lắm mới có dịp chú ý ăn mặc, nhưng cuối cùng không ai thưởng thức.
Hôm nay trên triều không có
việc, hắn ở bên ta suốt. Có khi yên lặng không nói gì, có khi cầm sách
đọc cho ta nghe. Ta khuyên hắn đi nghỉ nhưng hắn không chịu, cứ như sợ
mình vừa ra ngoài, ta có tiến triển mà hắn không thể biết đầu tiên vậy.
Bất đắc dĩ, ta đành tán gẫu với hắn về đủ chuyện trong triều, về phần hậu
phi không được can dự vào chính sự… Bây giờ ta nằm chết dí trên giường
không nhúc nhích nổi, chắc không ai so đo chuyện này đâu.
Có người so đo thì sao chứ? Can dự cũng can dự rồi!
“Vương gia đã nói, vụ án của tướng lĩnh Quân gia năm đó đã nổi lên mặt nước
được phần nào, nhưng không biết chàng đã điều tra được gì?”.
“Chuyện năm đó quả thật giải quyết hơi bốc đồng…”. Hắn cẩn thận lựa lời, “Có
rất nhiều điểm đáng ngờ, năm đó chứng cứ chủ yếu nhất chính là chỗ lương thảo vận chuyển từ Giang Chiết tới Tây Cương vào khoảng tháng mười năm
Nguyên Hòa thứ tư bị cướp trên đường lên núi Đỗ Phong. Chuyện này liên
lụy rất lớn tới thuế ruộng, triều đình coi trọng cực độ, còn kinh động
đến Hoàng tổ mẫu. Người phái Khang Đại Vi dẫn ám vệ đi điều tra, Khang
Đại Vi là thái giám tổng quản của Tiên hoàng, sau khi Tiên hoàng băng
hà, ông không quan tâm tới chuyện trong cung nữa, thường ngày chỉ hầu hạ Hoàng tổ mẫu… Chuyện này khiến Hoàng tổ mẫu phải phái cả ông ta, có thể thấy mức độ ảnh hưởng khủng khiếp tới mức nào… Nhưng Khang Đại Vi chưa
tới Tây Cương được bao lâu, đã bị giết chết cùng với toàn bộ tùy tùng đi theo!”.