“Hay cho câu trả lời không biết, vậy
ngươi xem lời khai này đi, một là do nội quyến của ngươi viết, một là
lời kể của quan địa phương Thanh Lĩnh. Hơn nữa, thứ mà tỳ nữ này viết có phải là sự thật không?!”
Hạ Hầu Thương nhặt từng tờ giấy dưới đất
lên, mỗi khi nhặt một tờ, vẻ mặt đã hồng hào lại dần dần tái nhợt, cuối
cùng chẳng khác gì tờ giấy.
“Phụ hoàng, nhi thần thực sự không thấy
được những thứ này có thể chứng minh được điều gì!” Y thực sự vô cùng
đau lòng, không phải bởi vì những chứng cứ xác thực trên tờ khai này, mà bởi vì những lời khai đó không thể chứng minh lòng bất chính của y.
Nghĩ đến đây lòng y đã quặn đau, lời khai như vậy mà có thể khiến kẻ là
bậc làm cha nghi ngờ mình đến mức độ như vậy.
Vĩnh Lạc đế giận quá hóa cười: “Được lắm, ngươi nhìn lại những thứ này đi. . . . . .”
Ông ta cầm mấy tờ giấy trên bàn rồi vứt
xuống trước mặt y, Hạ Hầu Thương nhặt lên, nhìn từng tờ một, gương mặt
hồng hào thêm phần nào, y nói: “Thì ra là như vậy!”
“Trẫm vốn muốn ngươi xem những thứ kia trước rồi nói thật với trẫm, nào ngờ ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Hạ Hầu Thương ngẩng đầu lên: “Phụ hoàng,
nhi thần thật sự không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn lời khai tiếp sau
này mới hiểu, thì ra là có chuyện như vậy.”
Vĩnh Lạc đế vốn đứng trên bậc thang, lúc này đã ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Hạ Hầu Thương nói: “Trong lời khai của
Mai cơ, nàng chỉ thừa nhận tổ phụ của mình có một mỏ vàng, lúc nhi thần
dẫn người niêm phong nhập kho, đúng thật là Lý Sĩ Nguyên đã gặp riêng
nhi thần, nhưng chỉ muốn nhi thần bảo vệ con cháu của ông ta. Nhưng bởi
vì mỏ vàng đó nửa đêm có xe quặng ra vào, có người bảo vệ không cho phép người khác tiến vào mà cho rằng nhi thần giấu diếm mỏ vàng thì nhi thần không phục. Những người đó không phải do nhi thần phái đến. Còn về phần Thái Tinh, ngọc bội trên cổ nàng đúng là do Thái Chí Hòa tặng, nhưng
nhi thần thực sự không biết tại sao ngọc bội đó lại nằm trong thư phòng
của mình. Nhi thần càng không biết trận đồ giấu chỗ ngọc bội gãy lìa,
làm sao nhi thần có thể khinh địch để người ta tìm thấy vật quan trọng
như vậy được? Về phần Thanh Lĩnh. . . . . .”
Vĩnh Lạc đế ngắt lời y, giọng nói đã bình tĩnh trở lại: “Có lẽ ngươi cho rằng không ai có gan lục soát vương phủ của ngươi!”
Hạ Hầu Thương lấy trượng đánh Tào Đức Bảo càng khiến Vĩnh Lạc đế thêm nghi ngờ!
Hạ Hầu Thương bị ông ta ngắt lời, nghe
những lời này chỉ ngẩng đầu lên nhìn mà không nói bất cứ lời nào. Vĩnh
Lạc đế nghiêng đầu, cầm lấy chén trà đặt trên bàn uống một hớp rồi nói:
“Không phải ngươi còn muốn biện giải vụ Thanh Lĩnh sao? Nói đi!”
Hai chữ “biện giải” đó đã định luận cho hết thảy.
Trẫm đã tỏ tường tội lỗi của ngươi rồi, cho ngươi biện bạch cũng để cho mọi người hiểu rõ mà thôi.
Hạ Hầu Thương thi lễ, giọng nói bình tĩnh như trước nhưng ai ai cũng nhận ra sự nản lòng thoái chí: “Trong sơn
cốc Thanh Lĩnh làm gì có vạn quân thao luyện, thợ rèn luyện kiếm? Nhi
thần thực sự không biết!”
“Hay cho câu không biết, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi lại có gan chối rằng không biết!” Vĩnh Lạc Hoàng đế
nói, “Được, ngươi đã là nhi tử của trẫm, trẫm sẽ cho ngươi biết, trẫm
vẫn chưa hồ đồ đâu!”
Vĩnh Lạc đế nói với Tào Đức Bảo nói: “Tào ái khanh, khanh nói đi.”
Sau khi Tào Đức Bảo hành lễ với Vĩnh Lạc
đế, ông ta đi tới nơi cách xa Ô Mộc Tề ba bước, rồi thi lễ với Ô Mộc Tề, lúc này mới nói: “Hoàng tử Ô Mộc Tề, ngài và ta hội ngộ lần này, mang
đến vô số đặc sản thảo nguyên, đồ sắt vật ngọc chất đầy gần trăm chiếc
xe ngựa, bơ sữa và thịt khô Tây Cương lấp đầy mười mấy chiếc xe. Kính ý
của hoàng tử dành cho thiên triều, tất nhiên thiên triều ta phải khắc
ghi trong lòng, cho nên hoàng tử trao đổi vật phẩm dư thừa với Trung
Nguyên, đổi lấy đồ sứ tơ lụa, đặc sản quý báu của nước ta, bệ hạ lại
càng khích lệ, sai Công bộ phái người tụ tập đại thương gia trong kinh
thành để hoàng tử thỏa sức chọn lựa. Nhưng hoàng tử rất kén chọn, mặc dù chọn không ít vật phẩm của các đại thương gia, nhưng cũng đích thân
tiến hành giao dịch với một vài thương nhân khác. . . . . .”
Ô Mộc Tề nhíu mày: “Tào đại nhân, bổn vương không thể làm vậy sao?”
Tào Đức Bảo vội nói: “Dĩ nhiên có thể, dĩ nhiên có thể. Có điều hạ quan có thể hỏi thêm một câu không? Năm túi
quặng ô kim ngài mang đến có phải đã dùng để đổi mười bình rượu Bách Hoa trên ba mươi năm của thương đoàn Thân Độc không?”
Ô Mộc Tề nói: “Quý quốc không cho phép
giao dịch vũ khí, nhưng không nói không cho phép giao dịch khoáng thạch. Huống chi ở nước ta, quặng ô kim này chỉ dùng để thêm vào bên trong ấm
chén trà, để ấm chén trà cứng rắn bền bỉ hơn thôi.”
Khi hai người hỏi đáp, công đường cực kỳ
yên tĩnh, ngay cả tiếng thở dốc cũng trở nên khẽ khàng. Từ lúc Vĩnh Lạc
đế bắt đầu đặt câu hỏi, Hoàng thái hậu chỉ khép hờ đôi mắt ngồi trên ghế phượng, sắc mặt bình tĩnh, dường như đang ở giữa ngự hoa viên, thản
nhiên nhìn trăng thanh gió mát.
Mà Hạ Hầu Thương quỳ dưới đất, khuôn mặt
không có cảm xúc gì, dù lưng eo thẳng tắp như bức tường, nhưng tay áo
rộng trải trên mặt đá cẩm thạch bóng loáng, y phục rộng thùng thình
buông rủ, bóng lưng ấy chợt trở nên tiêu điều.
Về phần Lâm mỹ nhân, quỳ gối ở chỗ cách
ta không xa, thỉnh thoảng lặng lẽ ngẩng đầu lên, lúc nhìn Hạ Hầu Thương
ánh mắt mang vẻ hơi đau thương.
Về phần Mai phu nhân và Thái Tinh tay
chân bị xiềng xích quỳ giữa công đường lại càng không nói được lời nào.
Thái Tinh níu chặt lấy Mai phu nhân, tựa lên người nàng, thân thể run
rẩy. Mai phu nhân thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve bả vai cô bé, lúc này mới bình tĩnh hơn chút.
Ta đưa mắt nhìn quanh quan sát thần sắc
của mọi người, rồi rũ mắt đắn đo, xem ra mọi chuyện phát triển như ta
lường trước, có vài chi tiết hơi khác nhưng cũng không sai lệch nhiều.
Tào Đức Bảo cười một tiếng: “Hoàng tử Ô
Mộc Tề nói đùa rồi, quặng ô kim của quý quốc ở sâu trong núi, khai thác
rồi còn có thể giữ nhiệt, thêm vào ấm chén đương nhiên có thể giữ trà ấm nóng trong suốt ngày đông. Nhưng nếu thêm vào lưỡi đao thì còn có thể
khiến lưỡi đao đó sắc đến mức chẻ được sợi tóc. Quý quốc xung đột với
nước ta, thắng ít thua nhiều, một lần đại thắng duy nhất không phải nhờ
thêm ô kim vào câu thích tiễn nên mới khiến khinh kị mặc áo giáp bạc của nước ta chết gần hết sao?”
Ô Mộc Tề nói chậm rãi: “Tào đại nhân
không hiểu rồi, đó chỉ là ghi chép trong quá khứ, ngay cả bổn vương bây
giờ cũng không còn câu thích tiễn ô kim nữa. Tất cả đã được bắn hết
trong dạ yến lần này rồi. Nước ta và quý quốc đã là bạn, cho nên phụ
vương hạ lệnh, ô kim chỉ được dùng làm dụng cụ dân sinh, không được dùng vào mục đích khác.”
Đương nhiên không ai tin lời hắn nói, ai
biết đồ dùng dân sinh của y có bao gồm dao cắt thịt hay không? Sau này
dao cắt thịt đó có thể dùng giết người hay không?
Cho nên Tào Đức Bảo không dây dưa chuyện
này nữa, chỉ khen: “Hoàng tử Ô Mộc Tề phẩm tính cao thượng, quý quốc lại càng coi trọng chữ tín, hạ quan vô cùng bội phục. Nhưng nếu như ô kim
tuồn ra ngoài, để kẻ xấu dùng vào dụng cụ khác ngoài mục đích dân sinh,
vậy hoàng tử Ô Mộc Tề thất tín rồi.”
Bị ông ta khen đểu, Ô Mộc Tề cũng không
tỏ vẻ khó chịu, vẻ mặt cao quý hẳn lên, nhíu mày nói: “Không thể nào?
Bổn vương đã giao dịch với người Thân Độc cũng vì không muốn quý quốc
gặp phải phiền toái. Dù sao người Thân Độc cũng chỉ dừng lại ở quý quốc
mấy ngày, bổn vương còn sợ sau này quý quốc có thể làm được lưỡi dao sắc bén có thể chẻ tóc, không cẩn thận giết vị quyền thần nào đó, không tìm được hung thủ lại đổ hết lên đầu bổn vương. . . . . .”