Mọi người quan sát kỹ lưỡng hai nữ tử
đứng giữa công đường, quả nhiên thấy sắc mặt họ tái nhợt, cổ tay hơi lộ
ra khỏi tay áo có vết thương không thể che giấu.
Tào Đức Bảo thấy Ninh vương lên tiếng thì rụt đầu lại, cười khổ nói: “Vương gia, hạ quan cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.”
Ô Mộc Tề khẽ thở dài rồi nói: “Đã từng thấy kẻ không biết xấu hổ, mà chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ đến mức này!”
Ba vị đại nhân lại đưa mắt nhìn nhau,
cũng không nói xen vào, chỉ chuyên tâm nhìn lời khai trên tay, hiển
nhiên mọi người đều đánh giá Tào Đức Bảo như Ô Mộc Tề.
Sau khi Ninh
vương hỏi câu kia thì nghiêm chỉnh ngồi xuống, không nói năng gì nữa.
Nhưng chỉ nhìn mặt bên lạnh như băng của y mọi người đều biết, về sau
Tào Đức Bảo không thể sống yên ổn.
Nhưng sau khi ba vị đại nhân thấy rõ lời
khai trên tay, sắc mặt dần dần nghiêm túc hẳn lên. Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi châu đầu vào bàn luận mấy câu, Cổ Mạc Phi đích thân cầm lời
khai vòng ra sau màn trúc.
Không cần ai nhắc nhở, công đường liền
yên tĩnh trở lại. Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, dù đắc ý cũng không dám
để lộ ra mặt, ngay cả Ô Mộc Tề cũng có vẻ trầm tư.
Mà ta và Lâm mỹ nhân quỳ ở hạ đường tất
nhiên quỳ càng đâu ra đấy. Từ khi Ninh vương lấy trượng đánh Tào Đức
Bảo, ánh mắt Lâm mỹ nhân vẫn dõi theo bóng dáng của y, đôi mắt toát vẻ
thương cảm, lại phảng phất niềm ngưỡng mộ. Có thể nhận ra Lâm mỹ nhân
vẫn không thể quên Ninh vương.
Sau màn trúc truyền đến tiếng thầm thì
khe khẽ, không ai nghe rõ họ đang nói gì. Một lát sau, có hai gã tiểu
hoàng môn một trái một phải đứng hai bên màn trúc, kéo dây kéo màu vàng
vén màn trúc lên. Bây giờ mọi người mới bừng tỉnh, người ngồi sau rèm
muốn đích thân thẩm án.
Ba vị đại nhân vội vã quỳ xuống hành lễ, Ô Mộc Tề được hộ vệ đỡ cũng gắng gượng hành lễ. Các thị vệ và nha dịch
khác cũng quỳ khắp công đường.
Có cung nhân vội vàng đến dịch bàn xử án
sang một bên, sắp xếp lại vị trí. Vĩnh Lạc đế ngồi trên ghế rồng, Hoàng
thái hậu ngồi trên ghế phượng, thiên nhan trán phượng khiến cả công
đường tăng thêm vẻ hoang mang lo sợ trước người phú quý.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Hoàng đế Vĩnh Lạc nói: “Tào khanh gia, trẫm và Hoàng thái hậu đã xem lời khai
ngươi trình lên, chứng cứ đã được chứng thực chưa?”
Tào Đức Bảo cung kính nói: “Bệ hạ, hạ
quan đã điều tra chứng thực mọi mặt, có thể dùng tính mạng cả nhà đảm
bảo, những câu nói trước đó đều là thật, không có một lời giả dối!”
Vĩnh Lạc đế chợt đứng dậy, thong thả bước hai bước xuống bậc thang, lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Thương: “Ninh vương,
ngươi thành thật nói cho trẫm biết. Thân phận của hai nữ tử này có như
lời Tào đại nhân nói không?”
Hạ Hầu Thương vội quỳ xuống, nói: “Phụ
hoàng, chẳng qua nhi thần không đành lòng, dù sao các nàng cũng chỉ là
người nhà. . . . . .”
“Hay cho câu không đành lòng! Nếu chỉ
không đành lòng thì tốt rồi!” Vĩnh Lạc đế đột nhiên ném tờ khai trên tay vào mặt Hạ Hầu Thương, “Tự ngươi xem đi, ngươi cũng làm được vài chuyện tốt đấy! Ngươi muốn giang sơn này đến vậy sao?!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hạ Hầu Thương đã tái nhợt: “Phụ hoàng, người nói gì vậy?”
“Vì sao Lý tướng lại diệt tộc? Chắc hẳn
ngươi cũng rõ, cũng chỉ bởi vì ông ta giấu giếm mỏ vàng Nam Lĩnh, tích
trữ của cải, trong vòng ba năm âm thầm luyện một vạn binh mã, cấu kết
với người phương Nam. Ngươi còn giỏi hơn, trẫm muốn ngươi đi tịch thu
gia sản của Lý Sĩ Nguyên, ngươi biết xuất xứ mỏ vàng của y nhưng lại giữ riêng cho mình. Ngươi có ý đồ gì? Người giấu tàn quân của Quân gia
trong Thanh Lĩnh, để chúng ngày đêm thao luyện. Ngươi có ý đồ gì? Ngươi
thu nhận tôn nữ của Thái Chí Hòa, lấy được trận đồ của Quân gia trong
tay ả. Ngươi có ý đồ gì?”
Ba câu “Ngươi có ý đồ gì” như sấm vang
chớp giật giáng xuống đầu Hạ Hầu Thương. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt y
kinh ngạc, không biết phải giải thích thế nào, ngẩng đầu thấy rõ vẻ nghi ngờ nồng đậm trong mắt phụ hoàng mình thì chợt hiểu ra. Phụ hoàng y đã
nghi ngờ y đến không mức không thể vãn hồi nữa rồi.
“Không, phụ hoàng, nhi thần không có ý gì khác. Mỏ vàng của Lý Sĩ Nguyên đã tiêu hao gần như không còn, nhi thần
đã báo cáo theo sự thực, sao lại có thể giấu giếm mỏ vàng được?”
Vĩnh Lạc đế lạnh lùng nói: “Như vậy, trong năm Càn Nguyên, tiền bạc mua quân lương từ đâu mà ra?”
Hạ Hầu Thương nói: “Khi đó nhi thần. . . . . . Nhi thần cầm cố đồ phụ hoàng ban thưởng cho nhi thần, cũng được. . . . . .”
Vĩnh Lạc đế thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của
y, vẻ mặt càng lộ rõ vẻ chán ghét: “Đồ trẫm ban thưởng cho ngươi? Là phụ hoàng của ngươi, trẫm còn không nhớ rõ đã ban thưởng cho ngươi những gì sao? Ngươi cầm cố những tặng phẩm đó ở đâu?”
Hạ Hầu Thương á khẩu không trả lời được. Vĩnh Lạc đế nói không sai, có ai dám thu nhận tặng phẩm của hoàng gia?
Nhưng ta biết chuyện này là thật. Tặng
phẩm của hoàng gia người bổn quốc không thể thu nhận, nhưng người ngoại
quốc lại có thể. Năm đó, quốc gia gánh chịu đại họa, châu chấu xuất hiện khắp nơi, thóc lúa thiếu hụt trầm trọng. Đội ngũ áp tải quân lương bị
dân đói vây quanh, quan quân áp tải lương thực nhất thời mềm lòng, lấy
non nửa lương thực cứu trợ thiên tai, nhưng lại khiến ngàn vạn nạn dân
vây quanh tranh giành lương thực mà mất hết quân lương. Chuyện tịch biên diệt tộc năm đó cũng nhờ Ninh vương đứng ra, trong vòng mười ngày bổ
sung đầy đủ quân lương mới có thể áp chế được.
Lúc chuyện này xảy ra, ta dựa trên tinh
thần không nắm bắt nhược điểm vào lúc này thì bao giờ mới có cơ hội ra
tay, phái Tiểu Thất điều tra kỹ lưỡng mới phát hiện y giao tất cả đồ
Hoàng đế ban thưởng cho thương nhân Tây Vực bày bán để lấy tiền. Trong
vòng ba đêm thu mua lương thực từ các phú hộ lân cận với giá cao, mới có thể dẹp yên đại họa lần này.
Ta nghĩ, sở dĩ y do dự không dám nói cũng vì hơn nửa số tặng phẩm là của Vĩnh Lạc đế ban cho Giang phi?
Dĩ nhiên, cuối cùng ta cũng không ra tay
nắm lấy nhược điểm này, bởi vì ngay cả Tiểu Thất cũng sinh lòng đồng
cảm. Ta nhớ rõ Tiểu Thất đã nói một câu như vậy: “Vị Hoàng tử này cũng
thật là . . . . . .”
Quả nhiên chúng đã chuẩn bị đâu ra đấy, giá họa rất thành công!
Giọng của Vĩnh Lạc đế mang vẻ hơi đau lòng: “Vậy trẫm hỏi ngươi, tàn quân Quân gia trong Thanh Lĩnh là sao đây?”
E rằng Hạ Hầu Thương đã nhận ra sự không
tín nhiệm đến cùng cực trong giọng nói của Vĩnh Lạc đế, giọng nói liền
trở nên xa cách, hàm chứa ý tứ không kiêu ngạo không sủng nịnh: “Phụ
hoàng, tàn quân của Quân gia còn chưa đến hai ba trăm người, tất cả đều
là người tàn tật không thể luyện võ nữa. Họ cũng không có tội lỗi gì, tụ tập cũng chỉ để cày ruộng săn thú, trò chuyện cho qua ngày mà thôi. Về
phần tiến vào Thanh Lĩnh, cũng chỉ muốn tránh xa cuộc đời. Làm gì có
chuyện luyện binh ngày đêm?!”
Thái độ của Hạ Hầu Thương khiến Vĩnh Lạc
đế nổi giận lôi đình, ánh mắt càng lạnh tanh: “Thế trận đồ của Quân gia
đâu? Một người không biết võ công thi triển Thất Chuyển Linh Lung trận
nho nhỏ đã có thể vây khốn một tỳ nữ có võ công khá khẩm. Ngươi đừng nói với ta ngươi không biết trận đồ này!”
Sắc mặt Hạ Hầu Thương không hề thay đổi,
ánh mắt toát ra vẻ thất vọng đến vô cùng. Dĩ nhiên y biết Vĩnh Lạc đế
nghi ngờ y quá sâu nặng, dù y giải thích thế nào Vĩnh Lạc đế cũng không
tin tưởng. Y cúi người dập đầu một cái, giọng nói cực kỳ bình thản: “Phụ hoàng, nhi thần thực sự không biết.”
Làm sao mà y biết được? Từ khi Mặc Tử Hàn đưa Thái Tinh đến bên cạnh ta, những kẻ đó đã không thoát nổi thiên la địa võng rồi.