Vẻ không khách khí của ông ta khiến các vị hơi kinh ngạc, Ô Mộc Tề
còn giương mắt liếc nhìn ông ta, lẩm bẩm: “Bệ hạ cũng thật là kì lạ, sao không chọn Tào đại nhân này làm chủ thẩm luôn?”
Ba vị quan xử án ngồi gần y, đương nhiên nghe rõ mồn một. Ba vị đại
nhân có vẻ ngượng ngập, có lẽ ba người thầm nghĩ nếu Tào Đức Bảo đã ra
mặt thì cứ để ông ta khoe mẽ, dù sao án này cũng không cần thẩm tra nữa, có sẵn kẻ chết thay rồi mà không tận dụng thì đúng là phí phạm. Nhưng
nghe thấy người khác nói toạc ra như vậy thì khuôn mặt cũng tối sầm lại.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, hỗn độn huyên náo, xen lẫn tiếng xiền xích kéo lê trên mặt đất. Trên công đường toàn tay lão luyện trong việc thẩm án, tất nhiên ai ai cũng nghe ra người làm chứng này bị còng
bằng xích, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ
nhân chứng này là đạo tặc giang hồ có võ công cao cường hay sao?
Nhưng khi hai phạm nhân một lớn một nhỏ tiếng vào dưới sự kìm kẹp của bốn nha dịch thì ai ai cũng kinh ngạc. Ninh vương đứng phắt dậy, cất
giọng sắc bén: “Tào Đức Bảo, ngươi chèn ép bổn vương quá rồi!”
Xích sắt quấn quanh, kéo lê dưới đất phát ra tiếng hỗn độn chói tai.
Dưới ánh đèn mông lung trong công đường, bốn tên nha dịch mặc áo đen
viền vàng, tay nắm đao mạ vàng, vẻ mặt lạnh lùng. Còn hai nữ tử đứng
giữa lại mang vẻ mặt kinh hoàng, váy lụa quét đất, vòng ngọc trượt xuống cổ tay nhẹ nhàng gõ lên xích sắt lạnh như băng. Mái tóc dài như nhuộm
sơn rớt một lọn khỏi vầng trán, phất phơ trước gò má như ngọc. Nữ hài
nhỏ tuổi gương mặt đã thấm đẫm nước mắt, đôi mắt như hươu nai kinh
hoàng, dây xích to đùng quấn lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng tưởng chừng
như sắp tuột ra ngoài.
Mai phu nhân và Mị Nguyệt, quả nhiên họ bị dẫn tới.
Xem ra, chúng cũng như trước kia, không muốn để lại một chút sơ hở nào.
Hạ Hầu Thương lạnh lùng nói: “Tào Đức Bảo, ngươi tự tiện xâm nhập
vương phủ, tróc nã nội quyến của bổn vương. Trong mắt ngươi còn bổn
vương hay không, có còn hoàng thất hay không?!”
Tào Đức Bảo quỳ phịch xuống, dập đầu ba cái, lúc ngẩng đầu lên cái
trán đã bầm tím. Ông ta ngẩng cao đầu nói: “Ninh vương điện hạ, không
phải hạ quan coi thường vương gia, nhưng sự thể quá nghiêm trọng, hạ
quan vì an nguy của vương phủ, an nguy của triều đình nên mới ra hạ sách này. Xin để hạ quan nói hết mọi chuyện, rồi vương gia trị tội hạ quan
dẫn người tự tiện xông vào cũng được. Hạ quan cam tâm nhận tội, không hề oán thán một lời!”
Hạ Hầu Thương giận đến cười gằn: “Hay cho một nô tài trung thành với
chủ, đã như thế, bổn vương liền theo luật lệ, dùng đình trượng (*) giết
chết ngươi, ngươi cũng không thể ca thán một lời!”
* Hình phạt mà vua chúa, người trong hoàng thất dùng để phạt triều thần. Dùng trượng đánh chết. Bắt nguồn từ Hán Minh đế.
Trán Tào Đức Bảo toát mồ hôi lạnh, xem ra không phải ông ta không sợ, nhưng tất cả đều đã nằm trong kế hoạch rồi. Chắc hẳn ông ta cũng hiểu
thứ gọi là là tên đã lắp vào cung, không bắn không được. Nếu mà ngọn núi ông ta dựa sụp đổ, Ninh vương sẽ không bỏ qua cho ông ta. Nhưng ông ta
có từng nghĩ đến, lúc Hạ Hầu Thương ở Tây Cương đã từng nổi giận chém
mười mấy tên võ tướng tham ô, trong đó bao gồm cả cữu cữu họ xa của y.
Người như vậy, nếu như đã bị làm nhục, giết rồi nói sau cũng là chuyện
thường tình.
Lời còn chưa dứt, Hạ Hầu Thương đã di chuyển, đoạt lấy cây trượng đặt trên hình giá ở hai bên, giơ trượng đánh Tào Đức Bảo. Hạ Hầu Thương nổi danh thiên hạ là chiến thần chốn Tây Cương, Tào Đức Bảo tuy là thống
lĩnh Liên Nỗ doanh, nhưng không có danh tiếng đáng kể. Hơn nữa với thân
phận của Hạ Hầu Thương, ông ta nào dám đánh trả, đành phải lăn một vòng
tránh khỏi cây trượng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ba vị đại quan há hốc mồm nhìn nhau,
quên gọi người ngăn cản… Dĩ nhiên, không phải cố ý không gọi, mà là
không ai hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Ô Mộc Tề thấy vậy thì vô cùng hưng trí: “Hoành tảo thiên quân, Tào
đại nhân, ông phải lăn như con lừa lười mới tránh được! Trường hồng ẩm
yến… Tào đại nhân, ngài phải nằm sấp duỗi thẳng tứ chi may ra mới tránh
được. A… Tào đại nhân, Tào đại nhân, ngài đừng trốn ở chỗ ta, ngài cố ý
hại ta có phải không? Thương thế trên người bổn vương còn chưa khỏi hẳn
đâu!”
Thì ra Tào Đức Bảo này cái khó ló cái khôn, không biết trốn vào đâu
chợt lao đến trốn chạy vòng quanh bộ liễn (*)của Ô Mộc Tề. Hạ Hầu Thương vì không muốn đả thương người vô tội thì nương tay, nhờ vậy mà Tào Đức
Bảo tránh được mấy trượng.
* Bộ liễn: Một loại công cụ do người khiêng, thay cho đi bộ vào thời cổ (Mấy chương trước mình dịch nhầm thành ghế TT___TT)
Nhưng cũng đánh vào lưng Tào Đức Bảo được mấy trượng, ra tay rất nặng. Khóe miệng Tào Đức Bảo đầy máu.
Từ lúc Hạ Hầu Thương lấy trượng, đánh người, Tào Đức Bảo trốn chạy
vòng quanh Ô Mộc Tề mới hết thời gian pha một chén trà. Cho đến lúc này, phía sau rèm có người lạnh lùng nói: “Thương nhi, còn không ngừng tay!”
Ba vị đại nhân rời khỏi án tịch, mở rộng hai tay cản giữa hai người, “Vương gia, xin ngài bớt giận….”
“Tào đại nhân đã được dạy dỗ rồi.”
“Đúng vậy, sau khi thẩm án, vương gia xử trí ông ta thế nào cũng được….”
Tào Đức Bảo nằm sấp dưới đất hổn hển nói: “Vương gia, hạ quan có tội, ngài để hạ quan nói hết lời đi!”
Y nói như vậy, tất nhiên khiến cho mọi người nghi ngờ. Không phải Hạ Hầu Thương cố ý lấy cớ tức giận để che đậy sự thực đấy chứ?
Hạ Hầu Thương lạnh lùng liếc nhìn, Tào Đức Bảo không dám nhiều lời nữa.
Phía sau rèm có người nói: “Thương nhi cứ để ông ta nói xong đã.”
Cổ Mạc Phi dè dặt tiến lên, cầm lấy cây trượng trong tay y, nói:
“Vương gia, ngài ngồi xuống, xin bớt giận, chờ thẩm án xong, ngài có thể trị tội hắn sau!”
Nói như vậy, sắc mặt Tào Đức Bảo càng tái nhợt, nhưng lại lóe lên vẻ
tàn nhẫn sắc bén. Xem ra ông ta cũng hiểu rõ, nếu như hôm nay không đẩy
ngã Ninh vương, về sau ông ta không còn quả ngon để ăn nữa.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tào Đức Bảo mới bò dậy từ phía sau bộ
liễn của Ô Mộc Tề. Ô Mộc Tề tốt bụng nói: “Tào đại nhân, thật ra bổn
vương cũng muốn đỡ cho ngài. Chỉ tiếc, bổn vương cũng bị thương nặng….”
Tào Đức Bảo buồn bực không lên tiếng, quỳ gối ở hạ đường, vẻ mặt sầu
thảm, cất lời: “Ninh vương điện hạ, ba vị đại nhân, hạ quan biết có lẽ
các vị cho rằng hạ quan đã phạm thượng, tội không thể tha thứ, nhưng hạ
quan không xuống địa ngục thì ai xuống? Sau khi hạ quan biết được thân
phận của hai nữ tử này, cũng định mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nghĩ
đến an nguy của vương phủ, hạ quan thật sự không thể không can thiệp.
Huống chi hồi ở Tây Cương, hạ quan đã từng là thuộc hạ của vương gia,
sao có thể nhìn vương gia chẳng hay biết gì?…”
Tuy vẻ mặt của ba vị địa nhân vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt đều có
gợn sóng lăn tăn. Cổ Mạc Phi thở dài nói: “Một khi đã như vậy, Tào đại
nhân, ông hãy nói rõ tiền căn hậu quả, lão thần nghĩ Ninh vương là người biết phải trái, sẽ không trách ông đầu.”
Cổ Mạc Phi cũng nhận ra, tuy Hạ Hầu Thương ra tay giữa công đường,
ngoài mặt tức giận khó nén, nhưng cũng không mở miệng yêu cầu thả hai nữ tử này ra, Cổ Mạc Phi mới dám đưa ra quyết định như vậy.
Tào Đức Bảo đứng dậy, cơ thể lảo đảo, lau vết máu ở khóe miệng, lúc
này mới nói: “Xin cho hạ quan giới thiệu với chư vị, thân phận thực sự
của hai nữ tử này…” Y chỉ vào Mai phu nhân nói, “Vị này là cháu gái ruột của phế tướng Lý Sĩ Nguyên, tên là Lý Mộc Phi. Còn vị này là nữ nhi
ruột của Thái Chí Hòa, tên là Thái Tinh…”
“Cái gì? Tào đại nhân, ông đã điều tra rõ ràng rồi sau?” Cổ Mạc Phi
không kìm được mà đứng dậy, bị Triệu Đình Nghĩa khẽ kéo góc áo, lúc này
mới ngồi xuống.
“Hạ quan cũng hi vọng đây không phải là sự thật, nhưng hạ quan đã
điều tra rõ ràng. Hơn nữa, hai vị này đã thừa nhận rồi!” Y vẫy tay, có
hộ vệ lấy tờ khai đã điểm chỉ, đưa cho Cổ Mạc Phi.
Ninh vương lạnh lùng nói: “Ngươi dùng tư hình với các nàng?”