Đương nhiên Hoàng thái hậu đã đặt bát
canh xuống từ lâu, nhưng lại nhắm mắt ngồi trên đài, tỏ vẻ mình không
muốn nhìn. Nghe thấy câu hỏi của Hoàng đế, chỉ nói: “Ai gia già rồi, hôm nay miễn cưỡng tới đây, cũng chỉ muốn góp vui. Hoàng nhi tự quyết định
đi.”
Xem ra, Hoàng thái hậu đã quyết định khoanh tay đứng nhìn tới cùng.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Hoàng thái hậu chen lời vào, xem chừng phải tốn thêm ít nước bọt.
Hoàng đế
không biết phải làm sao, bên cạnh tuy có Hoàng hậu, nhưng chỉ xem bà ta
như vật trang trí, quay đầu lại định thuận nước đẩy thuyền mở lời, thái
tử đã bước ra: “Bệ hạ, hoàng tử Ô Mộc Tề từ xa tới là khách, dĩ nhiên
phải vui hết mình. Mặc dù nhi thần bất tài, nhưng cũng muốn được diễn
trò cùng Hoàng tử. Ngựa của thiên triều mặc dù không tốt như Tây Di,
nhưng cũng có thể phi như bay. Nhi thần cũng muốn tìm hiểu về câu thích
tiễn, xem nó có thể bắn thủng Bàn Long trên người nhi thần hay không!”
Lời vừa nói ra, sân điện vang tiếng hoan hô giòn giã: “Thái tử, nói hay quá!”
“Hãy cho y biết uy phong của thiên triều ta đi!”
Xem ra lúc trước mọi người quá bực tức
rồi. Khó khăn lắm thái tử mới nói được một câu rắn rỏi, dĩ nhiên phải
gào lên ủng hộ, nâng cao khí thế.
Huống chi y nói rất hay. Bởi vi khôi giáo y mặc có hình rồng, đại biểu cho tôn nghiêm hoàng gia, nên mới thách
hắn bắn thủng hình rồng đó!
Đã như vậy, cũng là mục đích chung, liệu Hoàng đế còn có thể phản đối sao?
Đành phải gật đầu đồng ý.
Cho nên, Ô Mộc Tề và thái tử điện hạ đi xuống chuẩn bị, còn có cung nhân chạy tới Mã uyển dắt ngựa.
Khi chiêng đồng ngân vang, thái tử điện
hạ mặc áo giáp bạc, cầm thương chậm rãi đi từng đằng kia sang, lại được
chúng thần hô to ủng hộ.
Quanh sân điện có mười mấy cột trụ cao
chót vót, bên trên treo chuỗi đèn lồng da trâu, soi sáng sân điện như
ban ngày. Cơn gió lướt qua, ngọn đèn dầu lay động, khôi giáp màu trắng
bạc như bốc lửa. Tuy gương mặt của thái tử điện hạ bị giấu sau lớp vải
che, mọi người không nhìn rõ vẻ mặt của y, nhưng có thể cảm thấy khí thế như núi.
Lớp vải che mặt khẽ bay lên theo gió, để
lộ cái cằm như điêu khắc của thái tử: “Hoàng tử Ô Mộc Tề đã chuẩn bị
xong chưa? Có cần bổn vương chờ thêm lát nữa không?”
Lời châm biếm cất lên, mọi người lại vỗ tay ồn ã.
Xem ra, chúng thần thực sự đã bị Ô Mộc Tề chọc giận không chịu nổi nữa rồi.
Ô Mộc Tề cũng thay áo bào màu tím mặc khi tham gia yến tiệc ra, đổi thành trang phục nhẹ nhàng. Khác hẳn với thái tử điện hạ bao kín người bằng bộ giáp bạc, dưới vạt áo xanh đen, chỉ có áo giáp da tê giác nhẹ nhàng bảo vệ ngực, trên gối quấn nẹp bảo vệ,
dưới chân là ủng da trâu màu đen. Tóm lại, từ trên xuống dưới không để
lộ chút da thịt nào cả, tất cả đều là màu đen, hoàn toàn đối lập với vẻ
rực rỡ màu trắng bạc của thái tử. Trong mắt của người khác: Tên này cố
ý, chắc chắn cố ý.
Dĩ nhiên, mọi người ở hạ đường cũng đã
quen rồi, nếu y không cố ý làm vậy, sẽ khiến người ta nghi ngờ, liệu
người này có lén lút làm chuyện xấu gì không?
Y cầm một chiếc cung dài làm bằng kim
loại, đeo bao tên trên lưng, tên trong bao dài ngắn không đồng đều. Nhìn đuôi tên nhô ra, lông vũ gắn bên trên cũng khác nhau. Có cái lại xanh
như lông cánh diều hâu, có cái lại trắng như tuyết đọng, có cái rực rỡ
như cầu vồng. Đầu mũi tên cũng không hề giống nhau, có cái mang hình
móc, có cái nhọn như vuốt sắc, có cái tách thành hai trạc.
Cung nhân dắt ngựa tới cho y, nhìn thấy
con ngựa như được choàng vải gấm màu đen, y khen một tiếng tốt rồi mời
nói: “Ngựa của quý quốc đúng là tuấn mã, theo kịp ngựa của thảo nguyên
rồi.”
Không ai đáp lời y, có lẽ mọi người đều
thầm nghĩ: Sắp đấu rồi, vuốt mông ngựa còn có ích gì chứ. Chẳng lẽ còn
trông mong thái tử điện hạ không dạy cho ngươi một bài học sao?
Cũng có người lo lắng nhìn Ô Mộc Tề, lại
liếc nhìn thái tử. Mọi người đều biết văn võ của con cháu hoàng gia đều
không thua kém ai, nhưng thái tử từ trước đến giờ đều lấy văn làm chính, chưa từng nghe nói về võ công của y. Huống chi người đấu với y lại là Ô Mộc Tề đã trải quan trăm ngàn cuộc chiến.
Xem ra không phải Vĩnh Lạc đế không có ý
nghĩ này, nhưng bây giờ đã cưỡi lên lưng hổ khó có thể xuống. Không phải là không sốt ruột, nhìn áo giáp bạc trên người y, nghĩ ngợi: Liệu có
thể ngăn cản được không? Sẽ không bị thương chứ? Hay là bảo ngự y chuẩn
bị sẵn sàng. Cho nên, Vĩnh Lạc đế khẽ nói hai câu với thái giám bên
cạnh, thái giám đó cầm phất trần trong tay, tuân lệnh rời đi.
Sân điện yên tĩnh trở lại, tiếng trống đã ngừng, cơn gió lướt qua tinh kỳ hình rồng tung bay phấp phới. Sân điện
lớn như vậy, nhưng không hề nghe thấy dù chỉ một tiếng ho khan, chỉ nghe chiêng đồng vang dội, hai bóng dáng một đen một trắng ngồi trên lưng
ngựa lao đi như tên bay.
Ô Mộc Tề cầm cường cung, thuận tay rút
mũi tên lông xanh trong bao ra, không giữ dây cương ngựa, vươn thẳng
người giương cung bắn. Hai người lao về phía trước, khi cách nhau còn
khoảng mười trượng, thái tử không tránh cũng không né, chờ mũi tên kia
đến gần, lúc này mới giơ thương lên, nhưng không ngờ mũi tên kia lại
bộc phát sức mạnh về sau. Mọi người đều thấy rõ, dưới sự cố gắng hết sức của thái tử, mũi tên kia chỉ trệch hướng chút ít, sượt qua mặt thái tử.
Từ sự tiến quân mãnh liệt của thái tử, có người kêu lên một tiếng hay, nhưng mũi tên kia lại bay chếch chừng mười trượng mới ngừng, tiếng hay này không được nốt tiếp, lẻ loi cô đơn mà
ngừng lại.
Ta lặng lẽ quan sát trên đài, Hoàng thái
hậu tuy nói không quan tâm, nhưng bây giờ lại mở to mắt nhìn dưới đài,
ánh mắt cũng mang vẻ lo lắng.
Sắc mắt của Hoàng hậu lại càng tái nhợt, ánh mắt dõi theo bóng dáng của hoàng nhi.
Hai người cưỡi ngựa đi vòng quanh sân
điện, Ô Mộc Tề ngồi vững trên lưng ngựa, cầm cường cung như cầm đũa, tay trái khẽ xoay cung, lớn tiếng nói: “Thái tử điện hạ, cẩn thận chút.”
Y lấy hai mũi tên ra từ bao, kẹp vào giữa hai ngón tay, đáp hai mũi tên lên dây cung. Phựt một tiếng, tên bay về
phía thái tử theo hai hướng trên dưới.
Mọi người không hẹn mà cùng kinh hãi hô lên, song tiễn liên châu!
Thái tử giục ngựa, chỉ lo cúi rạp người
mình trên lưng ngựa, dường như không biết phải tránh né thế nào. Thấy
mũi tên kia sắp lao tới, cả con ngựa cũng cảm thấy nguy hiểm, lao nhanh
hơn.
“Phập!” Một mũi tên đâm vào bụng ngựa,
mũi tên còn lại đâm vào áo giáp bạc trên người thái tử, phát ra tiếng
như cái xẻng đập vào nồi sắt, một lúc sau mới rơi xuống đất.
May là trên người y còn có áo giáp bạc che chở.
Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng
cũng lo lắng: Nghe nói Ô Mộc Tề có thể bắn năm mũi tên cùng một lúc, bây giờ mới có hai mũi tên thôi!
Quả nhiên, Ô Mộc Tề lại cười dài: “Thái tử, cẩn thận chút, ba mũi tên. . . . . .”
Trong số ba mũi tên có hai mũi bắn vào
người thái tử, một vào cánh tay, một vào lưng. Mọi người có thể tưởng
tượng được vì sao lại là hai chỗ này. Bởi vì thái tử chỉ biết kề sát
lưng ngựa.