Mặc dù
thái tử không bị thương, nhưng mọi người đều nhận thấy y đánh đấm yếu
xìu, thậm chí chiếc thương trong tay còn chưa được sử dụng.
Nếu quả thật như vậy, y có thể tránh thoát một kiếp.
Nhưng thái tử há lại là người như vậy?
Mũi tên Ô Mộc Tề lấy ra càng lúc càng ngắn, nhưng lông trên đuôi tên càng lúc càng
tươi đẹp, đầu mũi cũng rất kì lạ, tiếng mũi tên xé gió cũng lớn dần lớn
dần. Cho đến mũi tên thứ năm, tiếng mũi tên xé gió như tiếng xé vải, còn kèm theo tiếng như tiếng rắn phun nọc độc.
Mọi người yên lặng như tờ, tuy vẻ mặt Vĩnh Lạc đế vẫn bình thản, nhưng ánh mắt đã liếc sang thái giám bên cạnh. Thái giám kia rất biết nhìn ánh mắt, lén
lút xoay người rời đi, có lẽ đi gọi ngự y đang chờ ở hành lang.
Tuy nhiên lúc này, thái tử vẫn nằm sấp trên lưng ngựa đột nhiên vươn người dậy,
cười ha ha một tiếng rồi ném chiếc thương trong tay, thấy năm mũi tên
ngắn kia lao tới trước người, hai tay đột nhiên đan chéo vào rồi vung
lên như bông hoa. Trong nháy mắt, toàn bộ năm mũi tên ngắn đều nằm gọn
trong lòng bàn tay y. Nhìn kỹ lại, không biết y đã đeo chiếc bao tay màu bạc từ lúc nào. Năm mũi tên ngắn tựa như năm chiếc đuôi rắn độc, lẳng
lặng nằm yên trong tay y.
Thế nhưng y lại không hề dừng ngựa, quay đầu ngựa lại vọt về phía Ô Mộc Tề, hai
người vốn cách không xa nhau, tuy nói thái tử cũng cần thời gian để quay ngựa lại, nhưng đây là ngựa tốt nên cũng chỉ diễn ra trong thoáng chốc. Thấy hai con ngựa kề sát, thái tử lớn tiếng nói: “Có qua có lại, đồ của thái tử Ô Mộc Tề, bổn vương trả lại toàn bộ!”
Chiếc bao tên của Ô Mộc Tề không còn một mũi tên nào, sắc mặt y cuối cùng cũng lộ vẻ hoảng hố, chợt hiểu ra thái tử giả trư ăn cọp, chờ đợi mình mắc mưu!
Thái tử
không cần dùng cung tên, hai tay cùng vung lên, năm mũi tên kia lao về
phía Ô Mộc Tề như ám khí. Khoảng cách giữa hai con ngựa vốn quá gần, cho nên Ô Mộc Tề chỉ kịp đạp chân náu mình, tránh khỏi ba mũi tên ngắn rực
rỡ lao về phía mình, hai mũi tên ngắn còn lại xé gió phóng tới, vốn nhắm vào đùi Ô Mộc Tề, nhưng y tránh được, bắn trúng thân ngựa. Con ngựa hí
lên hai tiếng, mới chỉ bước được hai bước đã hí dài, ngã lăn ra đất. Mũi tên còn lại cực kỳ xảo quyệt lao tới theo bụng ngựa, dường như đoán
được y muốn náu mình, bắn trúng khuỷu tay y để lộ ra ngoài bụng ngựa.
Khi con
ngựa ngã xuống đất, Ô Mộc Tề cũng thoát thân, lộn hai vòng dưới đất,
không quan tâm tới khuỷu tay chảy máu đầm đìa mà lại lấy một bình sứ từ
trong ngực ra, vội vã dốc một viên thuốc ra, nuốt vào. Có thể thấy được
độc bọ cạp trên mũi tên độc đến mức nào.
Rõ ràng những mũi tên ngắn gắn lông sặc sỡ này được làm từ bắp chân bọ cạp Tây Cương.
Lúc này, mới nghe thấy tiếng khen ngợi vang trời thấu đất.
Thái tử
nhảy xuống khỏi lưng ngựa, lao tới gần Ô Mộc Tề với tốc độ nhanh như
chớp: “Hoàng tử Ô Mộc Tề, hoàng tử mất tuấn mã, bổn vương cũng không cần ngựa nữa, như vậy có công bằng không?”
Hôm nay, y bị Ô Mộc Tề chê cười liên tục, giẫm đạp không đáng giá một đồng. Nếu
như y không nhân cơ hội này mà đánh chó mù đường, vậy đã không phải là
thái tử rồi.
Tình thế
trận chiến rất tốt đẹp, lúc trước bị Ô Mộc Tề ức hiếp quá đáng, tất
nhiên cũng không có ai nhắc nhở Hoàng đế: Cũng đổ máu rồi, không phải
tới điểm dừng rồi sao? Còn không mau bảo họ dừng tay?
Không ai
nhắc nhở, ba vị quý nhân ở thượng đường liền giả câm vờ điếc, tục ngữ
nói không sai, được lợi mà không biết chiếm lấy thì đúng là kẻ ngu. . . . . . . Cho nên, họ say sưa nhìn thái tử thân hình như hạc, bức Ô Mộc Tề
lùi về sau từng bước.
Dù Ô Mộc
Tề đã uống thuốc, nhưng độc bọ cạp thật sự rất mạnh, chỉ chốc lát sau,
môi y đã chuyển thành màu xanh tím, bước đi lại càng khó khăn, có nhiều
lần bị thái tử vung quyền đánh trúng lồng ngực.
Đương
nhiên tiếng cổ vũ liên miên không dứt: “Thái tử điện hạ, ít nhiều gì
cũng chỉ dạy dỗ y thôi, đánh tám mười quyền là được. . . . . .”
“Rất đúng, thiên triều ta đâu thể có thù tất báo như hạng người man di kia?”
“Hoàng tử Ô Mộc Tề, xin ngài yên tâm, bệ hạ cho gọi ngự y rồi, không chết được đâu. . . . . .”
Thái tử
lại càng đắc ý, vẻ hào hoa phong nhã thường ngày biến mất, lại càng tấn
công Ô Mộc với tốc độ chớp nhoáng. Điều Ô Mộc Tề am hiểu nhất chính là
cưỡi ngựa đánh giặc, nhưng thái tử có võ công thâm tàng bất lộ, cộng
thêm Ô Mộc Tề bị trúng một mũi tên, thậm chí còn có độc vẫn chưa được
giải. Mặc dù y lanh lẹ tránh né những đòn tấn công của thái tử, nhưng ai ai cũng thấy rõ, quyền của y hoàn toàn không có sức lực, bước chân
loạng choạng. Còn thái tử lại ép sát từng bước, vài quyền đánh trúng
ngực Ô Mộc Tề.
Cuối cùng Ô Mộc Tề cũng không chống đỡ nổi nữa, lảo đảo lùi về sau từng bước,
chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, thậm chí còn hộc máu mồm.
Việc đã
đến nước này, nếu như là người khác thì nên dừng tay, nhưng từ khi bắt
đầu Ô Mộc Tề đã nhục mạ thái tử thậm tệ. Cho nên, không ai nhắc nhở hai
người nên dừng tay.
Dĩ nhiên thái tử không thể bỏ qua, đột nhiên phi người lên, hai chân như cái kẹp, giáng xuống ngực Ô Mộc Tề.
Cú đánh này, Ô Mộc Tề không chết cũng trọng thương!
Ba vị quý nhân ở thượng đường vốn định để thái tử dạy dỗ Ô Mộc Tề một trận, nhưng không ngờ y ra tay tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ gây nên hậu quả. Cuối cùng
Hoàng thái hậu không nhịn nổi nữa, cất tiếng: “Thái tử, bỏ đi. . . . .
.”
Nhưng đã muộn rồi, thái tử đã tung mình lên, không thể nào dừng lại nữa.
Đúng vào
lúc này, lại thấy Ô Mộc Tề cuộn tròn người lại, gương mặt có vẻ hoảng
hốt, tay phải không bị thương không biết đã rút mũi tên ngắn trên khuỷu
tay trái từ lúc nào, đầu mũi đâm chéo lên.
Cùng lúc
đó, thái tử từ lao mình từ trên xuống, nằm dưới đất, chân trái của Ô Mộc Tề cũng giậm xuống, phi người lên. Mũi tên nhắm vào nơi mà dù cho áo
giáp bạc có lợi hại hơn nữa cũng không thể bảo vệ được: Phần háng.
Khi hai
người va chạm với nhau, mọi người không nghe thấy tiếng xương sườn Ô Mộc Tề gãy lìa, cũng không nghe thấy lời châm chọc lạnh lùng của hai người. Chỉ thấy hai người đứng đối diện, khoảng cách không tới ba thước, khóe
miệng Ô Mộc Tề dính máu tươi, đôi môi cũng từ màu đen chuyển sang trắng
bệch.
Mà thái
tử đứng đối diện với y, một tay giữ lấy phần dưới của áo giáp bạc, một
lúc lâu sau, mới có máu tươi chảy ra từ kẽ hở của áo giáp.
Vừa nãy còn vang tiếng reo hò nhiệt liệt, bây giờ lại lặng thinh như tờ.
Cuối cùng giọng nói già nua của Hoàng thái hậu cũng có vẻ hơi hoảng hốt: “Mau mau, mau gọi ngự y.”
Ta chợt
cảm thấy chua xót. Dù bà là một nữ nhân trác tuyệt, nhưng cũng có hỉ nộ
ai nhạc của người thường. Vốn hi vọng có thể che chở cho tử tôn của
mình, cũng muốn họ hòa thuận hữu hảo, cho nên bà mới giả câm vờ điếc,
từng bước lùi về phía sau.