Hai người
đối chọi gay gắt, lời nói mang sát ý mơ hồ nhưng mặt vẫn ẩn chứa nét
cười, như đang ngồi trong vườn hoa thanh nhã thưởng trà nghe hát, bình
luận ưu khuyết trong tiếng ca.
Tào Đức Bảo
lảm nhảm dông dài, vào tai mọi người cũng chỉ như kể lại sự thật, nhưng
Thất Chuyển Linh Lung trận tung hoành Tây Cương thời đó lại trở nên đơn
giản tầm thường, đấu khẩu một hồi với Ô Mộc Tề cũng chỉ tranh chấp nghĩa khí mà thôi, có điều trong lúc bất tri bất giác lại xâu chuỗi những
chuyện mơ hồ lại.
Triệu Đình Nghĩa nói: “Hoa thị, ngươi còn gì để nói không?”
Miệng của ta
bị nhét khăn, chỉ có thể kêu không rõ tiếng. Người triều đình nháy mắt,
nha dịch bên cạnh vội vàng tiến lên, lôi cái khăn nhét trong miệng ta
ra, bây giờ ta mới có thể quỳ xuống trình bày: “Đại nhân, thiếp thân
thật sự oan uổng. Trong thời gian này, gia gia của thiếp thân từng làm
quân y, phục vụ trong quân doanh của tướng lĩnh Quân gia. Có một lần
Quân thiếu tướng bị thương nặng, gia gia thiếp thân cứu về, khi đó thiếp thân hầu hạ thuốc thang, Quân thiếu tướng mang ân cứu mạng nên đã dạy
cho thiếp thân quân trận này để bảo vệ tính mạng. Ngài nói rằng nếu như
sau này tai họa liên miên khó có thể tiếp tục thì dùng trận này ở trong
rừng, dù có bao nhiêu con mồi cũng không thể chạy trốn. . . . . .” Ta
rạp người xuống dập đầu, “Đại nhân minh giám, thiếp thân thực sự không
biết lai lịch của trận này lại lớn như thế.”
Triệu Đình
Nghĩa cười lạnh: “Những lời ngụy biện này cũng thật toàn vẹn, nhưng Quân thiếu . . . . . Quân phạm, khi đó làm tướng lãnh, mang binh đánh giặc,
trị quân nghiêm cẩn, sao có thể tùy tiện dạy quân trận quan trọng như
vậy cho người ngoài chứ?”
Ta vội dập
đầu, quay sang nói với Tào Đức Bảo: “Tào đại nhân, xin ngài hãy phân xử, sao Quân thiếu tướng không thể dạy cho thiếp? Quân thiếu tướng nói đây
cũng chỉ là trò vặt, do chính thiếu tướng nghiên cứu. . . . . .”
Vì thế Triệu Đình Nghĩa quay lại nói với Tào Đức Bảo: “Tào đại nhân, ngài ở trong
doanh nhiều năm, là đồng sự của Quân phạm, ngài thấy thế nào?”
Mặt Tào Đức
Bảo hiện vẻ kỳ quái, ngẩng đầu nhìn Triệu Đình Nghĩa, nói: “Chuyện này,
với tính cách của Quân phạm, thật sự có khả năng. . . . . .”
Ông ta nói
như vậy, ba vị đại nhân cũng lộ vẻ khó tin, đưa mắt nhìn nhau, Cổ Mạc
Phi cẩn thận hỏi: “Tào đại nhân, chuyện này thật không?”
Tào Đức Bảo
nghiêm mặt: “Dĩ nhiên. Ba vị đại nhân, trên công đường, Tào mỗ sao dám
nói bừa? Mặc dù hạ quan có nhiều ý kiến bất đồng với Quân phạm, nhưng
tính cách của y thế nào, hạ quan cũng biết rõ. Thất Chuyển Linh Lung
trận mà Hoa thị học được cũng chỉ là một trận đơn giản hóa trong hàng
trăm trận thế mà thôi. Mặc dù y dạy ả, cũng không thể coi là để lộ bí
mật. . . . . .”
Ba người
trên đài mặc dù chưa nói gì, nhưng gương mặt cũng lộ vẻ tán đồng. Triệu
Đình Nghĩa nói: “Nói như vậy, lời khai của Mị Nhụy cô nương không chứng
minh được gì sao?”
Ta vội dập đầu: “Đại nhân anh minh, thiếp thân thật sự oan uổng.”
Tào Đức Bảo
lại chắp tay nói: “Lời khai của Mị Nhụy cô nương có thể chứng minh một
điều duy nhất, chính là Quân phạm đã dạy người ngoài Thất Chuyển Linh
Lung trận, mà Tào mỗ cũng có thể chứng minh, bằng tính tình của Quân
phạm, đúng là có thể dạy trận thế quan trọng này cho người khác. . . . . . Những thứ quan trọng đối với chúng ta, trong mặt y lại chẳng đáng giá một đồng . . . . . .”
Nói tới đây, vẻ ghen tỵ trong giọng ông ta chợt bộc lộ rõ rệt. Ông ta xuất thân hào
môn thế gia, mặc dù thua kém ba nhà Ninh, Thái, Giang quyền to thế lớn,
nhưng Tào gia vẫn là gia tộc truyền thế muôn đời. Từ lúc còn trẻ đã được dạy văn chương võ nghệ, còn được triều đình phái đến Tây Cương quẩn lý
Liên Nỗ doanh tinh nhuệ. Vốn là con cháu thế gia, muốn gió có gió, muốn
mưa có mưa, tiền đồ xán lạn, nhưng lúc ở Tây Cương lại thường xuyên bị
Quân Triển Ngọc chọc ngoáy, thảo nào ông ta ghen tỵ nhiều năm không
nguôi.
Cổ Mạc Phi
liếc nhìn Tào Đức Bảo với vẻ thâm sâu khó lường: “Tào đại nhân nói rất
có lý, vậy theo những gì Tào đại nhân thấy, năm đó Quân phạm này không
chỉ dạy trận thế cho một mình ả?
“Đúng vậy,
những thứ y dạy đều cực kỳ tinh diệu, nhưng tư chất con người có hạn,
Hoa thị này chỉ là con gái của một gã thợ săn, chẳng hề có nền tảng võ
công, sao có thể bố trí được trận thế tinh diệu như vậy, tính toán ánh
sáng, tiếng gió, tốc độ mũi tên tinh tường kỹ lưỡng đến thế?”
Ta dập đầu nói: “Tào đại nhân, sao ngài lại nói vậy? Rõ ràng Quân thiếu tướng chỉ dạy cho mình thiếp.”
Tào Đức Bảo
nhìn ta với ánh mắt thoáng chút toan tính, như thể hành động và mục đích của ta đã bị ông ta nhìn thấy hết. Ông tha thản nhiên nói: “Quân phạm
xuất thân danh môn, từ thuở thiếu thời đã theo cha đầu quân, lập được
không ít công lớn. Trận trên núi Đỗ Thanh còn lấy được thủ cấp của thế
tử Tây Di mà lập kỳ công, được phong làm tướng quân tứ phẩm. Thanh niên
thiếu tuấn như vậy, mặc dù bị vây ở vùng đất cằn cỗi chốn Tây Cương vẫn
khiến người khác ngưỡng mộ, đâu chỉ dừng lại ở một đứa con gái của thợ
săn…..”
Ông ta còn chưa dứt lời, Ô Mộc Tề đã cười vang: “Tào đại nhân, giọng nói của ông càng lúc càng chua rồi.”
Tào Đức Bảo thản nhiên nói: “Hoàng tử Ô Mộc Tề thật thích nói đùa, bổn quan chỉ nói sự thật mà thôi…..”
Ô Mộc Tề liền cười ha ha: “Xin mời ngài nói tiếp.”
Xem ra Tào
Đức Bảo đã sớm lĩnh giáo sự lợi hại của y, đối với người như thế phương
pháp duy nhất có thể sử dụng chính là làm ngơ không để ý. Ông ta chắp
tay, trầm giọng nói: “Bổn quan còn nhớ rõ, năm đó bệ hạ anh minh, đã sớm phát giác Quân gia có mưu đồ bất chính, cho nên phái thái tử điện hạ
dẫn Khánh quân lùng bắt phản tặc, ngay cả Nỗ doanh cũng phụng chỉ phối
hợp phá án. Lúc ấy, Quân gia để quân chủ lực ở lại núi Đỗ Thanh, Quân
Triển Ngọc để bảy tên hiệu úy ở lại núi Đỗ Thanh, một thân một mình dẫn
trăm người tiến lên lĩnh chỉ. Thần và thái tử điện hạ thương nghị, nói
cho cùng Quân Triển Ngọc mới lập đại công, để tránh đả thương mạng
người, lợi dụng chuyện chúc mừng mà hạ thuốc mê vào trong rượu…”
Ba vị đại
nhân trên đài đều là người liêm chính, nghe y nói vậy, đều lộ vẻ hơi
lúng túng. Tào Đức Bảo này thật vô sỉ, chuyện vô sỉ như thế mà còn có
thể nói hăng say, chẳng lẽ còn muốn kể công với người sau rèm?
Sau khi lúng túng qua đi, gương mặt ba người hiện vẻ không thể chấp nhận nổi. Người
này còn muốn so sánh với Quân Triển Ngọc sao? Quả nhiên là kẻ ngu ngốc!
Phía sau rèm có người ho một tiếng, tiểu thái giám kia lại chạy ra, ghé vào tai Cổ Mạc Phi nói mấy câu, sau đó chạy về.
Cổ Mạc Phi hơi ảo não: “Tào đại nhân, không cần kể rõ những chi tiết kia nữa, chỉ cần nói những việc chính là được rồi.”
Cổ Mạc Phi
bị khiển trách rồi, xem ra người phía sau rèm đang trách ông ta sao còn không mở miệng ngắt lời Tào Đức Bảo! Cổ Mạc Phi kêu gào trong lòng, bảo ta ngắt lời thế nào đây? Ta là nhị phẩm, hắn là tam phẩm, chúng ta
không cùng nha môn, tuy nói ta lớn hơn hắn một cấp, nhưng bộ ngành hắn
trông coi thường xuyên chặn họng nha môn của bọn ta. . . . . . Tuy ta có thanh danh, nhưng ta cũng không muốn chọc vào nhưng kẻ vô sỉ có địa vị
cao. Thà rằng đấu với quân tử, chứ không thể so đo với tiểu nhân!
Dĩ nhiên, những thứ này là do người quỳ ở hạ đường là ta đây nghĩ vớ nghĩ vẩn hộ Cổ Mạc Phi.
Cổ Mạc Phi
chắc sẽ không nao núng như vậy đâu. . . . . . Rất có thể người đã già,
tư tưởng trì trệ, mới không kịp ngắt lời Tào Đức Bảo. Ông ta không ngăn
cản, hai vị có phẩm cấp ngang Tào Đức Bảo dĩ nhiên cũng không muốn chịu
trận. . . . . . Người ta tới làm chứng, cũng không phải là tội phạm. . . . . .