Ô Mộc Tề chỉ sợ người khác không mất thể diện, lại mở miệng nói:
“Đừng, Cổ đại nhân, để cho Tào đại nhân nói đi, bổn vương đang hứng
nghe. Nghĩ đến Tây Di ta, thảo nào bị mọi người gọi là đất man di,
haiz….” Y thở dài một tiếng, sau đó mới nói, “Hóa ra không thể so được
với quý quốc, truy bắt tội phạm cũng phải suy nghĩ kĩ càng như thế. Phạm nhân thường quá khích, phải khiến tù nhân không còn đường vùng vẫy,
tránh cho hắn không cẩn thận cầm kiếm đâm vào mình, lúc này mới còng tay còng chân hắn được… Ngày hôm nay, coi như bổn vương đã được mở mang
kiến thức. Nói cho cùng, quý quốc là đất nước lễ nghi, hèn chi tứ hải
quy thuộc, hèn chi xuân thu cường thịnh, hèn chi….”
Những lời nói chanh chua cay nghiệt được y nói bằng giọng điệu sùng
bái kính ngưỡng, khiến Tào Đức Bảo tái mặt, mà xem chừng y còn định nói
tiếp, Cổ Mặc Phi vội vàng ngắt lời: “Hoàng tử Ô Mộc Tề, chúng thần đang
thẩm án, ngài bị thương chắc cũng mệt rồi, chúng thần có thể đẩy nhanh
tốc độ được không? Thẩm án xong rồi, không phải ngài cũng có thể trở về
Hành cung nghỉ ngơi sao?”
Hoàng tử Ô Mộc Tề cười cười, nói: “Vội gì chứ, đừng vội đừng vội, đám người man di bọn ta sống dai lắm, chỉ còn một hơi cũng có thể chống đỡ
ba ngày ba đêm, hơn nữa, có cơ hội học tập phương pháp giáo hóa đất nước man di bọn ta trở thành đất nước lễ nghi tốt như vậy, sao bổn vương mệt mỏi được, còn có thể cố gắng tiếp.”
Cổ Mạc Phi liền quay đầu cũng học chính sách làm ngơ của Triệu Đình
Nghĩa, nói với Tào Đức Bảo: “Tào đại nhân, mời ngài nói tiếp.”
Tuy rằng Tào Đức Bảo không phải là kẻ cơ trí thành tinh như mấy người trên thượng đường, nhưng khi thấy tiểu thái giám chạy qua chạy lại, còn nghe thấy Ô Mộc Tề nói vậy, vẻ mặt cũng đượm nét bối rối, nói: “Vậy hạ
quan liền nói ngắn gọn. Không ngờ rằng võ công của Quân Triển Ngọc kia
cao cường, mặc dù uống thuốc mê nhưng vẫn không nghe lời nhận lấy thánh
chỉ, trên người y cũng không mang binh khí, không ngờ rằng y lại giật
trường kiếm trên người hạ quan rồi xông ra ngoài….”
Hoàng tử Ô Mộc Tề còn muốn gây rối, vô cùng chân thành hỏi han: “Tào
đại nhân, ông bị y đoạt kiếm ư? Phải chăng bởi vì phẩm hạnh cao quý động khẩu không động thủ của quân tử, mới để cho Quân phạm thừa cơ chạy
trốn? Tào đại nhân đúng là quân tử quý quốc.”
Tào Đức Bảo bị y châm chọc mặt hết đỏ lại trắng, ba vị đại nhân trên
đài đều không lên tiếng, cúi nửa mặt xuống nhìn phiến gỗ đặt trên bàn,
có thể đang nghiên cứu xem phiến gỗ kia làm bằng gỗ táo, gỗ lê hay gỗ
đàn hương? Không biết đập có dễ hỏng không? Bao lâu nữa mới đổi được cái mới?
Tào Đức Bảo không biết phải làm sao, đành phải bắt chước hai vị đại
nhân làm bộ không nghe thấy, nói: “Quân phạm vung kiếm chạy ra khỏi sân
viện, rồi cướp một con ngựa, chạy thằng tới núi Đỗ Thanh. Hạ quan biết,
nếu để cho y gặp thuộc hạ thì đúng là hậu họa khôn lường. Bất đắc dĩ,
đành phải triệu tập Liên Nỗ doanh… cho tinh binh đuổi theo y.”
Ô Mộc Tề nhận ra sự ngắc ngứ trong giọng ông ta, y khẽ than một
tiếng: “Tào đại nhân có bao nhiêu tinh binh vậy? Quý quốc và nước ta là
nước bạn rồi, chuyện cũ năm xưa đừng giấu diếm kín kẽ như thế chứ? Ngài
ăn nói không rõ như vậy sao làm chứng được chứ? Sự chân thực và chi tiết trong lời khai rất quan trọng.”
Cổ Mạc Phi ho một tiếng rồi nói: “Tào đại nhân, hoàng tử Ô Mộc Tề đã hỏi, ông nói rõ cũng được.”
Xem ra, lão già này nghĩ dù sao kẻ mất mặt cũng không phải là mình,
người ta cũng là hoàng tử một nước, cũng không thể bơ ngươi ta mãi được, cũng nên để người ta vui vẻ thoải mái một chút chứ nhỉ?
Tào Đức Bảo bị tiểu thái giám ra ra vào vào làm cho tay chân hoảng
loạn, biết đã khiến những người sau rèm mất hứng, vẻ thong dong bình
tĩnh lúc mới vừa tiến vào công đường đã biến mất hoàn toàn. Cổ Mặc Phi
vừa hỏi, y liền khẽ đáp: “Cũng không nhiều, vạn người ngựa mà thôi.”
Cũng tự cảm thấy lấy nhiều bắt nạt ít là quá đáng, thêm vào một câu, “Hạ quan nghĩ thuộc hạ của Quân Triển Ngọc ở Tây Cương rất nhiều, chúng
biết được tin sẽ lập tức xông tới, cho nên hạ quan mới dẫn quân đuổi
bắt.”
Ô Mộc Tề nói như thể đã hiể: “Đúng vậy, mang nhiều người đi như vậy,
đánh không thắng thì mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đã đủ dìm chết y rồi! Quý quốc là nước trọng lễ, không phải vẫn hay nói quân tử động
khẩu không động thủ sao?!”
Ba vị đại nhân lại nghiên cứu phiến gỗ trên bàn.
Tào Đức Bảo thì tiếp tục giả bộ không nghe thấy: “Không ngờ trên
đường truy bắt quả thực có người tiếp ứng, hạ quan vốn lo là thuộc hạ
của y đến tiếp ứng, nhưng không ngờ đám người này mặc trang phục của bộ
tộc trên thảo nguyên. Họ cưỡi ngựa phi như bay, vũ khí trong tay cũng đa đạng, số người chưa đến ba nghìn. Khi thấy rõ người dẫn đầu, hạ quan
liền thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là công chúa Lạc Nhật Hà của bộ tộc Thảo
Thạch, công chúa từng có quan hệ với Quân Triển Ngọc, nghe nói Quân
Triển Ngọc bội tình bạc nghĩ, khiến nàng ta hận tới tận xương. Thấy Quân Triển Ngọc xông vào đội ngũ của nàng, hạ quan vì không muốn công chúa
hiểu lầm nên đã hạ giọng đề nghị công chúa giao Quân phạm. Nàng ta vừa
đáp lời vừa lấy hai lá cờ nhỏ, một đỏ một trắng, phất qua phất lại.
Trong nháy mắt, ba nghìn người đó lập tức dàn thành trận hình xoáy, vây
quanh lấy Quân Triển Ngọc và nàng ta làm trung tâm, lao về phía quân ta
như vũ bão. Bấy giờ hạ quan mới nhận ra điểm bất thường, bởi vì hạ quan
đã ngầm quan sát trận thế này, đây là một trong tám trăm tám mươi hình
thái của Thất Xảo Linh Lung trận mà Quân Triển Ngọc và bảy hiệu úy đã
từng dùng làm thế trận trung tâm. Mặc dù trận thế này tương tự, nhưng
thuộc hạ của Lạc Nhật Hà lại áp dụng theo cách khác biết. Họ phố hợp vũ
khí trong tay ngăn mưa tên của Liên Nỗ doanh, ba nghìn người lao vào
Liên Nỗ doanh như gió xoáy, xuyên qua vòng vây….”
Lúc này Tào Đức Bảo lộ vẻ như hận như mừng, cắn răng nói: “Ba nghìn
người lại có thể bộc phá vạn binh mã của hạ quan như chuyện đương nhiên, khiến hạ quan vô cùng sợ hãi, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Lạc
Nhật Hà bảo vệ Quân phạm chạy về phía xa.”
Nghe y kể lại chi tiết, mọi người trên công đường đều không lên
tiếng, như cũ chỉ có Ô Mộc Tề cất lời. Y rất thương tiếc nói: “Tào đại
nhân, ngài nên vui mừng mới phải, ngài không hề tổn hại một cọng lông
cũng vì Quân thiếu tướng không đích thân dẫn trận, nếu không ngài đã
phải rơi vào kết cục như huynh trưởng bổn vương rồi.”
Lúc nhắc tới huynh trưởng, giọng điệu của Ô Mộc Tề không hề mang vẻ
đau buồn, tất nhiên là mọi người đều hiểu. Hai huynh đệ họ không cùng mẹ sinh ra, đấu từ nhỏ đến lớn, nghe nói Xá Thiết Mộc kia cũng phái không
ít người lấy tính mạng Ô Mộc Tề. Mà mọi người cũng hiểu vẻ vui mừng khi
người khác gặp họa trong giọng của y. Tào Đức Bảo lấy vô sỉ làm vinh, ai nấy cũng cảm thấy vui mừng, như dù sao cũng là quan đồng liêu, không
thể biểu hiện quá mức rõ ràng, cho nên ba vị đại nhân xử án lại tiếp tục nghiên cứu phiến gỗ.
Tào Đức Bảo bị y châm biếm đến chết lặng, thản nhiên nói: “Như vậy
thì có sao, cũng chỉ có một mình y chạy trốn. Thái tử điện hạ đã đến
Quân gia thôn tróc nã toàn bộ họ hàng cửu tộc, Quân Sở Hòa nghe thấy tội trạng chồng chất mà thánh chỉ liệt kê, không dám chống cự, mặc người
bắt giữ. Đến khi Quân Triển Ngọc tụ họp với Bắc Đẩu Thất Tinh chạy tới
Quân gia thôn, còn không phải mặc cho thái tử điện hạ xử trí ư?”