Ô Mộc Tề thở dài nói: “Chắc hẳn đại nhân
đã dùng lão phụ của Quân phạm để uy hiếp, ép hắn buông vũ khí, còn ông
chỉ chờ hoàn thành nhiệm vụ phải không?”
Tào Đức Bảo thản nhiên nói: “Vì thái tử điện hạ không muốn giết nhiều mạng người nên mới bố trí như vậy. . . . . .”
Ô Mộc Tề liền cười khẽ một tiếng: “Thì ra là ý của thái tử điện hạ.”
Lời đáp này của y vô cùng thâm sâu: Cũng chỉ có nhân tài như thái tử điện hạ mới có thể làm được chuyện như vậy.
Nếu là Tào
Đức Bảo của ngày thường tất nhiên sẽ không ngu xuẩn như thế, kể lể cặn
kẽ những chuyện khiến người lên án như bỏ thuốc bắt phạm nhân, dẫn vạn
người đuổi theo đào phạm. Nhưng hôm nay lại khác, đằng sau màn trúc là
người trong cung, ông tình nguyện tự bôi tro trát trấu lên mặt mình mà
khai báo kỹ lưỡng những chuyện đã trải qua để có được sự tín nhiệm. Bởi
vì ông ta biết nếu Hoàng thái hậu nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn sẽ phái người điều tra rõ ràng, nếu có chi tiết nào sai lệch sẽ khiến lão
thái thái sinh lòng ngờ vực. Cho nên, ông phải nói rõ từng chi tiết,
nhưng vào tai người khác lại biến thành hành vi của ông đều do thái tử
điện hạ sai khiến.
Ông ta nói tiếp: “Quân gia bị xử tử, bảy
tên hiệu úy cũng tứ tán, nghe nói người chết người bị thương. Mà công
chúa Thảo Thạch Lạc Nhật Hà bởi vì mang binh làm phản, để tránh dị tộc
này phát triển lớn mạnh ở Tây Cương, bệ hạ đã hạ thánh chỉ cho Ninh
vương điện hạ mang quân tiêu diệt. . . . . .” Ông ta quay đầu lại nhìn
Ninh vương ngồi một bên không lên tiếng, chắp tay nói, “Điện hạ dụng
binh như thần, lao thẳng vào giữa sa mạc, không biết có phải vậy không?”
Ninh vương không lắm mồm như Ô Mộc Tề, chỉ trả lời hai chữ ngắn gọn: “Đúng vậy.”
Tào Đức Bảo nói: “Bệ hạ hạ chỉ muốn điện
hạ bắt phạm nhân Lạc Nhật Hà về quy án, nhưng Lạc Nhật Hà tính tình
cương liệt, khi không thể địch lại thì tự vẫn, mà lúc này sa mạc chợt
nổi bão, cuốn mất thi thể. Vì điện hạ đã được bệ hạ ủy thác, đành phải
vung kiếm chém, muốn lấy được tín vật trên người Lạc Nhật Hà để chứng
thực ả đã đền tội, không ngờ cơn bão kia quá dữ dội, với thân thủ của
điện hạ cũng không thể theo kịp tốc độ cuốn thân thể của cơn bão. Vì
vậy, điện hạ chỉ có thể chém được đầu ngón chân mang theo giầy của ả
phải không?”
“Đúng vậy, không biết Tào đại nhân hỏi đi hỏi lại chuyện này là có ý gì?”
Tào Đức Bảo khom lưng hành lễ với Ninh
vương: “Điện hạ, cũng không phải hạ quan cố ý phạm thượng, mạo phạm điện hạ, chẳng qua hạ quan đã nhận hoàng ân, nếu đã được gọi đến làm chứng,
chỉ có thể ăn ngay nói thật kể rõ mọi chuyện.”
Cổ Mạc Phi vội nói: “Tào đại nhân, Ninh vương điện hạ đã trả lời rồi, ông hãy nói tiếp đi.”
Lúc này Tào Đức Bảo mới quay đầu lại, thở dài nói: “Nếu Ninh vương điện hạ đứng ra bảo đảm, lại mang đến một đoạn chân của Lạc Nhật Hà, người du mục cũng chứng thực hôm đó có bão, vụ án đó liền chấm dứt, bây giờ Lạc Nhật Hà cũng đã đền tội. Nhưng sau khi
điều tra, hạ quan lại không thấy như vậy.”
Ninh vương lạnh lùng nói: “Ngươi đang ám chỉ bổn vương nói láo hả?”
“Hạ quan không dám, hạ quan chỉ sợ điện hạ bị người dối gạt, nên hạ quan đã điều tra chân tướng chuyện này.”
Lời lẽ của Tào Đức Bảo vô cùng cung kính, nhưng một bước cũng không nhường, quả nhiên ông ta tự cho rằng mình đã
vạch trần được tất cả mọi chuyện.
Cổ Mạc Phi giảng hòa: “Tào đại nhân đã khẳng định như vậy, chẳng lẽ có bằng chứng gì?”
Tào Đức Bảo nói: “Ba vị đại nhân, có thể cho phép hạ quan hỏi Hoa thị mấy câu được không?”
Cổ Mạc Phi bàn bạc với hai vị quan to còn lại, rồi ngẩng lên, gật đầu nói: “Được, Tào đại nhân hỏi đi.”
Tào Đức Bảo đi tới trước mặt ta, lạnh
lùng nhìn ta nói: “Hoa thị, theo như lời ngươi nói, ngươi tên là Hoa
Ngưng Tích, xuất thân từ nhà thợ săn, ngoài phụ thân và huynh trưởng đã
chết trận giữa chiến trường, thì gia gia ngươi từng làm quân y một thời
gian ngắn phải không?”
Ta gật đầu nhìn sàn nhà, chỉ khẽ trả lời: “Đúng vậy, Tào đại nhân.”
Tào Đức Bảo cười lạnh một tiếng: “Vậy sao ngươi có thể gặp được thái tử điện hạ, rồi vào Ninh vương phủ thế nào?”
Ta nói: “Sau khi phụ thân và huynh trưởng của thiếp qua đời, gia cảnh bần hàn, gia gia lại mang bệnh nặng, dao
sắc không gọt được chuôi, người không thể tự chữa bệnh cho mình. Hơn nữa tuổi cũng đã già, cuối cùng cũng không thể vượt qua mùa đông giá rét
năm ấy, mất vì bệnh thương hàn. Lúc thiếp thân chăm sóc cho gia gia, có
một ngày mùa đông đập băng đun nước, không ngờ lại ngã vào hồ băng.
Thiếp thân bám lấy khối băng để mình không chìm xuống, đến khi có người
tới cứu cũng đã là hơn nửa canh giờ sau, cộng thêm chứng bệnh thương hàn lây từ gia gia, chứng hàn của thiếp thân đã vào tới tận xương, phải
dùng nhiều loại dược liệu trân quý mới có thể chữa trị. Gia gia vì cứu
huynh trưởng nên gia tài cũng chẳng còn, dược liệu tích lũy trong nhà
nhiều năm thì bị bán hết lấy tiền, huynh trưởng và gia gia đều qua đời,
thiếp thân thì bệnh tật, sống một mình trong căn nhà cũ cũng chỉ chờ
chết mà thôi. Thiếp thân không biết phải làm sao nên sinh lòng tuyệt
vọng, đi ra khỏi thôn, vốn nghĩ cứ đi theo đường lớn, đến Lưu Xuyên nhảy xuống nước, nhưng không ngờ lại gặp xe ngựa của thái tử điện hạ. Ngài
thấy đáng thương nên đã giữ thiếp thân lại, còn chữa bệnh cho thiếp
thân. Lại nghe nói Ninh vương điện hạ vẫn nhớ nhung Tây Cương nên đã
tặng thiếp thân cho ngài, an ủi nỗi niềm của Ninh vương, nhưng bất tri
bất giác thiếp thân lại sinh lòng ái mộ Ninh vương, lầm tưởng thị tỳ
thái tử cho thiếp thân sẽ gây bất lợi cho Ninh vương, nên mới mạo hiểm
bắt nàng lại vì Ninh vương. . . . . .”
Tào Đức Bảo gật đầu nói: “Những lời ngươi nói đúng là đâu ra đấy, không hề có sơ hở.” Quay đầu lại nói với ba vị
đại nhân ở thượng đường, “Ba vị đại nhân, có thể cho phép bổn quan gọi
một nhân chứng khác vào không?”
Cổ Mạc Phi gật đầu.
Tào Đức Bảo vỗ tay, chốc lát sau, ngoài
công đường truyền tới tiếng bước nhân khẽ khàng, ta hơi nghiêng mặt, chỉ nhìn thấy góc váy màu hồng phấn, lụa mỏng tung bay, để lộ đôi giày thêu màu xanh lá mạ.
Nàng ta tới thật.
Nàng ta đứng giữa công đường, sau khi
hành lễ thì quỳ gối song song với ta. Mắt ta nhìn về phía trước nhưng
khóe mắt vẫn trông thấy hoa đậu khấu trên móng tay của nàng ta, ngửi
thấy hương hoa mai thoang thoảng trên người nàng ta. Không ngờ nàng ta
vẫn dùng hương trầm đó.
Tất nhiên nàng ta là Lâm mỹ nhân đâm ta không thành, nhảy khỏi cửa sổ mà đi.
Cổ Mạc Phi nói: “Tào đại nhân, đây là. . . . . .”
“Cổ đại nhân, xin hãy cho phép ta hỏi Hoa thị mấy câu.” Tào Đức Bảo chắp tay với Cổ Mạc Phi.
Đương nhiên Cổ Mạc Phi gật đầu đồng ý.
Tào Đức Bảo đi về phía ta, dừng lại cách
ta ba bước, nói: “Hoa thị, ngươi nói ngươi họ Hoa, đến từ Tây Cương, phụ thân và huynh trưởng ngươi đều là tướng sĩ, tất cả đã chết trận, cho
nên mới có thể biết kỹ thuật làm áo giáp. Vậy bổn quan hỏi ngươi, Hoa
thị, mẫu thân của ngươi họ gì? Quay về nhà lúc nào?”
Ta quỳ rạp xuống nói: “Tào đại nhân, từ
nhỏ, mẫu thân của thiếp đã ở xa phụ thân, trở về quê Tô Châu. Từ lúc bảy tuổi thiếp thân chưa gặp lại mẫu thân, mẫu thân không trở về nữa, khuê
danh của mẫu thân thiếp là Tần Chi Nhuận. . . . . .”
Tào Đức Bảo lạnh lùng cười một tiếng,
xoay người về phía thượng đường: “Ba vị đại nhân, hạ quan có thể chứng
thực, nữ tử này nói lời dối trá, không có câu nào là thật!”
Ba người ở thượng đường đưa mắt nhìn nhau, Triệu Đình Nghĩa nói: “Tào đại nhân, ngài có chứng cứ gì không?”
Tào Đức Bảo vươn tay chỉ Lâm mỹ nhân đứng cạnh: “Chư vị đại nhân, vị này mới là Hoa thị, Hoa Ngưng Tích thật sự!”
Mọi người trên công đường đều có vẻ kinh ngạc, Hạ Hầu Thương chợt ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn ta.
Cổ Mạc Phi nói: “Tào đại nhân, xin hỏi ngài có cứng cứ gì?”
Tào Đức Bảo quay lại nói với Lâm mỹ nhân: “Hoa thị, hãy kể rõ thân thế của ngươi cho chư vị đại nhân biết đi.”